MAI TRẮNG TRONG TUYẾT

Tiểu Duệ đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương, đi thẳng về phía có ánh sáng. Thấy động tĩnh, hai thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã lập tức chạy đến, cung kính dẫn đường cho nàng. Đại Hổ và mấy người khác đang ăn uống say sưa, cũng không quá quan tâm đến Tiểu Duệ. Hai người kia dẫn nàng lên phòng đã thuê sẵn, sai tiểu nhị mang đồ ăn lên rồi lập tức rời đi.

Tiểu Duệ ngồi bên bàn, xoa xoa thái dương đau nhức. Nàng cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Trước giờ Tiểu Duệ chưa bao giờ ngủ say đến mức đi đường cả ngày dài không biết gì như thế. Dù cho có mỏi mệt cỡ nào, đang trong tình hình như này, sao có thể ngủ như chết vậy?

Nhớ lại bát cháo và hai chiếc bánh bao buổi sáng, Tiểu Duệ chau mày, chắc chắn đồ ăn sáng có vấn đề. Tiểu Duệ thở dài, nàng lờ mờ đoán được nguyên do vì sao bọn họ làm vậy. Hiện giờ tình hình rối ren, nàng lại luôn khiến bọn chúng vướng tay vướng chân, tuy nhiên nàng là khách của Nghiêm Tinh Dã nên bọn chúng không dám lỗ mãng, chỉ đành hạ thuốc mê để nàng yên tĩnh cả đoạn đường. Dù mới quen biết Nghiêm Tinh Dã chưa lâu nhưng nàng có thể chắc đến tám, chín phần rằng đây không phải chủ kiến của hắn. Nghiêm Tinh Dã là kiểu người hành động cẩn mật, sao có thể lỗ mãng như thế được?

Tiểu Duệ bật cười, đúng là mấy kẻ hữu dũng vô mưu. Bọn chúng hạ thuốc mê nàng như thế, thuận tiện một nhưng hại thì mười. Đối với những kẻ ngu ngốc như này, đối phó không khó. Tiểu Duệ lắc lắc đầu, đúng là nàng đã quá bất cẩn rồi.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tiểu Duệ tắm rửa rồi dùng bữa tối do tiểu nhị bưng lên. Buổi tối có thể có nguy hiểm, cũng không cần phải di chuyển nên chắc chắn bọn chúng không mất công hạ thuốc mê làm gì.

Những căn nhà trọ ngày một nhỏ và tồi tàn hơn, đồ ăn cũng ngày càng đạm bạc. Nàng biết sắp đến vùng chiến sự, tình hình kinh tế mỗi lúc một khó khăn hơn, bọn họ tìm được nơi ăn chốn ở an toàn như này cũng đã chứng tỏ chắc chắn phải có nội ứng ở các châu quận rồi. Chỉ là có lẽ Nghiêm Tinh Dã chưa tin nàng nên không muốn nàng biết về sự tồn tại của những người này mà thôi.

Sáng hôm sau, mới tinh mơ thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã đã mang đồ ăn lên phòng cho Tiểu Duệ. Nhìn bát cháo nóng hổi và hai chiếc bánh bao giống y như ngày hôm qua, Tiểu Duệ chỉ mỉm cười gật đầu. Nhưng khi người kia đang đặt khay đồ ăn xuống bàn thì Tiểu Duệ giơ tay ngăn lại.

– Ta muốn ăn cùng mọi người.

Kẻ kia há to miệng kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Tiểu Duệ đã bước ra khỏi phòng. Nàng đi thẳng xuống dưới lầu, nơi mười mấy thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã đang ngồm ngoàm uống rượu, gặm thịt. Bọn họ hầu hết đều xuất thân nghèo khó, có kẻ còn từng vì quá nghèo mà đi làm thổ phỉ. Nghiêm Tinh Dã đã thu nhận bọn họ, cho bọn họ cái ăn cái mặc, tiền bạc tiêu rủng rỉnh, thậm chí giờ đây còn có cơ hội nếu đại sự thành có thể được phong chức quan nào đó ở địa phương để có thể sống nhàn nhã nửa phần đời sau. Chính vì vậy những kẻ này sẵn sàng bán mạng vì Nghiêm Tinh Dã. Xuất thân như thế nên bọn chúng ăn uống có phần thô tục, một tay cầm miếng thịt lớn, một tay bưng bát rượu, gặm một miếng thịt lại uống một ngụm rượu lớn.

Tiểu Duệ đi đến, mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất bên bàn. Chiếc ghế này chính là dành cho kẻ mang đồ ăn cho nàng kia. Kẻ đó chạy theo sau nàng, vẻ mặt bối rối không biết phải xử trí làm sao, trước giờ hắn chỉ quen bảo sao nghe vậy, không biết ứng phó trước biến động, đặc biệt trước một người vừa là khách vừa là con tin như Mai Tư Duệ.

– Mấy vị đúng là thiên vị quá, sao có thể ở đây uống rượu ăn thịt mà chỉ cho ta húp chút cháo trắng như vậy chứ? – Tiểu Duệ cười cười, nhìn Đại Hổ.

Đại Hổ hơi tái mặt khi thấy Tiểu Duệ đột nhiên xuất hiện. Mấy ngày nay nàng luôn tỏ thái độ cực kỳ lạnh nhạt với bọn hắn, tại sao đột nhiên lại muốn ngồi cùng mâm như thế này? Liệu có phải… Mai tiểu thư đã phát hiện ra đồ ăn sáng có vấn đề?

Thực ra đêm hôm trước hắn đã viết thư xin ý kiến quận vương, nhưng vì thời gian gấp gáp, không kịp đợi chỉ thị của quận vương, Đại Hổ đã tự đưa ra chủ kiến bỏ thêm chút thuốc mê vào đồ ăn sáng của Mai tiểu thư. Quả là hiệu quả! Cả ngày hôm qua Mai Tư Duệ ngủ say trong xe ngựa, không hề gây phiền phức cho bọn hắn chút nào. Đáng tiếc chỉ được một ngày đã bị nàng ta phát hiện.

Đại Hổ cố gắng nở nụ cười nhưng mặt hắn càng thêm méo mó.

– Ta nghe quận vương dặn tiểu thư cao nhã thích những món thanh đạm, vì vậy… Thất lễ rồi, thất lễ rồi!

Tiểu Duệ vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên môi, nàng phát hiện ra bản thân càng ngày càng trở nên bình tĩnh, tỉnh táo, không còn dễ kích động như xưa.

– Không sao, cũng phải ba, bốn hôm nữa mới đến nơi. Thôi, mọi người tiếp tục đi, đừng để ý đến ta.

– Ngươi đi bảo tiểu nhị làm thêm một đĩa thịt dê xào cho riêng Mai tiểu thư.

Nói rồi Đại Hổ liếc kẻ vẫn đứng sau nàng nãy giờ, kẻ kia lập tức hiểu ý, đang định chạy về phía nhà bếp thì Mai Tư Duệ đã xua tay.

– Không cần phiền phức vậy đâu.

Nói rồi nàng gắp một miếng thịt vịt nướng bỏ vào bát, thoải mái ăn. Thậm chí còn sảng khoái lấy vò rượu, tự rót cho mình một bát lớn, vừa ăn thịt vừa uống rượu, phóng khoáng y như các đại hán, không hề giống dáng vẻ rụt rè của các tiểu thư khuê các thường thấy.

Mặc dù Tiểu Duệ đã nói như vậy nhưng Đại Hổ vẫn hất cằm về phía kẻ kia, kẻ kia thấy thế lập tức chạy về phía nhà bếp để sắp xếp. Không khí trong bàn ăn vừa rồi còn ồn ào, sôi nổi phút chốc trở nên yên tĩnh đến kỳ quái. Mọi người đều trợn mắt nhìn người từng là vương phi ngồi ăn rượu uống thịt ngay cạnh mình. Dù bây giờ Mai tiểu thư đã không còn là vương phi đi chăng nữa, khung cảnh này cũng vô cùng kỳ quái.

Nàng ăn uống một hồi, thấy ngoài bản thân thì không có ai động đũa liền ngẩng đầu, cười hào sảng.

– Sao vậy? Nếu không ăn nhanh, ta ăn hết đấy.

Thấy thái độ vừa rồi của mình cũng kỳ quặc, Đại Hổ cười cười, nâng bát rượu về phía Mai Tư Duệ.

– Mai tiểu thư thật hào sảng, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.

Tiểu Duệ cũng không khách khí, nâng cao bát rượu về phía hắn, sau đó một hơi uống cạn. Đại Hổ cũng gượng gạo uống cạn bát rượu, sau đó bảo mọi người hãy ăn uống tự nhiên. Lúc này người được Đại Hổ sai đi làm việc kia cũng bưng một đĩa thịt dê xào nóng hổi lên, đặt ngay trước mặt Tiểu Duệ.

– Mai tiểu thư, người ăn đi cho nóng.

Tiểu Duệ cười cười, đẩy đĩa thịt ra giữa bàn.

– Hiện giờ ta đã không còn là vương phi, cũng chẳng phải tiểu thư gì đó. Mọi người hãy xem ta như huynh đệ đi. Mà huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nào, thịt này chúng ta cùng ăn, rượu cùng uống.

Nói rồi nàng lại rót một bát rượu đầy, giơ về phía trước, tất cả miễn cưỡng nâng bát cùng nàng. Một lúc lâu sau thấy Tiểu Duệ vẫn không động đũa với món thịt dê, Đại Hổ gấp lắm rồi, biết là như thế có phần quá lộ liễu nhưng cũng phải lên tiếng.

– Tiểu thư, người ăn thịt dê đi, món này ngon và đắt nhất ở đây đấy.

Hắn chỉ hận không thể trút hết thịt dê vào miệng nàng, để nàng có thể tiếp tục yên tĩnh như hôm qua mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc