MAI TRẮNG TRONG TUYẾT

Nhờ có Dương Thiên Vũ an ủi, dần dần Tiểu Duệ cũng có thể ngủ lại, lần này nàng không gặp ác mộng nữa, bình bình an an ngủ một giấc đến tận khi trời sáng. Khi Tiểu Duệ mở mắt, thấy Dương Thiên Vũ vẫn đang ngủ say, nàng thấy hơi kỳ lạ. Mấy ngày trước nàng tỉnh, hắn đều dậy rồi. Vì công việc bận rộn nên hắn luôn giữ thói quen thức khuya dậy sớm. Bình thường vẫn dậy rất sớm luyện võ, sau đó mới vào chầu. Vậy mà hôm nay mặt trời lên cao, hắn vẫn ngủ lười sao?

Đột nhiên nàng nghĩ ra, đêm qua nàng mơ thấy ác mộng khiến hắn giật mình, hắn lại thức rất lâu an ủi, vỗ về nàng, có phải hắn thức suốt đêm trông chừng cho nàng ngủ không? Ý nghĩ này có vẻ hoang đường nhưng trong trường hợp này Tiểu Duệ chỉ có thể nghĩ đến nguyên do này mới khiến Dương Thiên Vũ chăm chỉ trở nên lười biếng như vậy.

Đang băn khoăn suy nghĩ, nàng bị người kia kéo vào lòng, ôm chặt lấy, giọng nói trầm trầm nam tính vang lên trên đỉnh đầu.

– Ngủ thêm chút nữa đi.

Tiểu Duệ muốn thò đầu ra nhưng người kia gia tăng lực khiến mặt nàng vẫn bị chôn chặt trong ngực hắn, chóp mũi nồng đượm mùi hương quen thuộc.

– Hôm qua huynh thức cả đêm hả? – Nàng nhỏ giọng hỏi.

Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ ôm nàng, cằm gác lên đỉnh đầu nàng. Hơi thở đều đều, dường như tiếp tục ngủ. Tiểu Duệ cũng không dám nói gì nữa, sợ khiến hắn tỉnh giấc, mặc dù nằm thế này khá khó chịu nhưng nàng vẫn cố gắng không cựa quậy gì cả, ngoan ngoãn làm gối ôm cho hắn.

Thực ra Dương Thiên Vũ không hề ngủ, hắn đã tỉnh ngay khi nàng vừa cựa mình thức dậy. Với một người luyện võ từ nhỏ, chỉ một chút động tĩnh cũng có thể đánh thức, chưa kể dạo gần đây có tin tức kia, không hiểu sao hắn luôn có linh cảm chẳng lành, chính vì vậy mà lúc nào cũng đề cao cảnh giác. Chỉ là, từ nhỏ tới lớn hắn luôn ngủ một mình, luôn đối mặt với nguy hiểm một mình. Hiện giờ khi nằm ngủ có một người ở cạnh bên, một người để hắn yêu thương, bảo vệ, hắn muốn tham lam tận hưởng cảm giác này nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Đến khi Tiểu Duệ cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, không chịu nổi nữa mới rón rén trở người nằm thẳng ra. Nàng giận đến trợn mắt khi thấy người kia đang nằm đó nhìn mình, ánh mắt cực kỳ tỉnh táo, rõ ràng không giống người vừa tỉnh ngủ.

– Huynh… huynh dậy khi nào?

– Cũng một lúc rồi.

Hắn thoải mái vươn người ngồi dậy. Trong khi Tiểu Duệ toàn thân mỏi nhừ, lồm cồm bò phía sau.

– Dương Thiên Vũ, huynh-được-lắm!

– Hửm? – Hắn quay người nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ vô tội càng khiến nàng nổi giận.

– Huynh làm ta không dám cựa người, hại bây giờ chân tay tê mỏi, còn huynh thì thoải mái rồi.

Hắn cười cười.

– Phu nhân có muốn ta giúp nàng thư giãn chút không?

Rõ ràng lời nói rất bình thường nhưng sao nàng lại có cảm giác bất thường như thế? Tiểu Duệ lập tức phản xạ thu tay trước ngực, bày ra dáng vẻ phòng vệ.

– Tiểu nha đầu, đưa tay đây ta xoa bóp cho.

Tiểu Duệ nhìn hắn, rõ ràng cực kỳ không tin tưởng lời của Lâm Vũ vương gia.

– Nàng không muốn? Vậy còn cách khác…

Hắn cố ý kéo dài giọng, Tiểu Duệ lập tức giơ thẳng chân, đá văng hắn xuống giường. Đường đường Lâm Vũ vương gia oai phong lẫm liệt lúc này lại lồm cồm trong đống chăn gối dưới đất, nhìn góc độ nào cũng thấy thảm, vô cùng thảm. Ngược lại, người nào đó ngồi trên giường, cực kỳ đắc ý.

– Đáng đời huynh.

– Nàng mưu hại phu quân.

Hắn vừa nói bằng giọng cực kỳ ấm ức, vừa hất đám chăn gối ra, đứng dậy.

– Huynh bảo người chuẩn bị đi, ta muốn tắm rửa một chút.

– Vâng, phu nhân.

Hắn bày ra dáng vẻ hạ nhân kính cẩn cúi người, khiến Tiểu Duệ phì cười. Phu thê có phải là như thế? Người ngoài cuộc nhìn vào sẽ thấy vô cùng nhàm chán, nhưng người trong cuộc lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, ngọt ngào.

Tiểu Duệ khoác áo ngoài, bước chân trần xuống lớp thảm lông mềm mại, ấm áp. Nàng vươn vai cho đỡ mỏi, đột nhiên thầm ước có thể mãi mãi như thế này, hạnh phúc, vui vẻ bên người mình yêu. Nhưng nàng tin rằng sau này dù bận rộn hắn vẫn sẽ tiếp tục đối xử tốt với nàng như bây giờ. Căn cứ vào đâu ư? Tình yêu thì cần gì căn cứ, lý luận, tất cả đều là cảm giác từ trái tim mà thôi.

Nhưng nàng không biết rằng nàng sai rồi, sai thật rồi, có rất nhiều chuyện trái tim vì say sưa với thứ ngọt ngào bề ngoài mà không biết đằng sau lớp đường là sự đắng chát được che giấu vô cùng khéo léo…

Dương Thiên Vũ đã nhìn thấy vết sẹo sau lưng nàng, dù vẫn còn vô cùng ngại ngùng nhưng nàng cũng không gay gắt đuổi hắn đi nữa. Bồn tắm này quả thực rất lớn, hai người tắm vẫn thoải mái. Trừ lúc thay đồ để xuống bồn tắm là nàng bắt hắn nhắm mắt, còn lại đã chấp nhận cho hắn hầu hạ nàng tắm rửa. Nói là hầu hạ nhưng hắn cũng chẳng giúp ích gì nhiều ngoài việc trêu chọc khiến nàng tức đến đỏ mặt trợn mắt. Ngược lại hắn thì cực kỳ sảng khoái, luôn miệng cười vang. Bình thường hắn ít khi cười đã rất đẹp rồi, hiện giờ lại luôn miệng cười, đúng như câu ví xuân phong ấm áp, nụ cười của hắn đủ làm tan chảy bất cứ trái tim thiếu nữ khuê các nào.

– Thiên Vũ, cấm huynh không được cười trước mặt người khác.

Hắn nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.

– Tại sao?

Tiểu Duệ nghịch nghịch những cánh hoa đào trong bồn nước ấm, lát sau mới trả lời.

– Lần đầu nhìn thấy ta đã thấy huynh rất anh tuấn, huynh cười lại càng khuynh quốc khuynh thành hơn, nếu vị cô nương nào đó nhìn thấy dáng vẻ này của huynh, chẳng phải ta lại thêm một đối thủ nữa hay sao?

– Khuynh quốc khuynh thành không phải là từ để miêu tả nữ nhân à?

– Không. – Tiểu Duệ lắc đầu, nói cực kỳ nghiêm túc. – Từ đó để miêu tả ngoại hình đẹp lay động lòng người, đẹp đến mức họa thủy thôi, không phân biệt giới tính.

– Ừm… cứ coi là vậy đi. – Hắn gật gù, dáng vẻ chấp nhận lời giải thích của nàng. – Nói vậy, nàng đang ghen?

– Ai thèm ghen? Ta… chẳng qua…

Tiểu Duệ luống cuống, không biết giải thích ra sao.

– Được, từ nay ta chỉ cười với một mình nàng thôi.

Tiểu Duệ ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười ấm áp như gió xuân của ai kia, trái tim như được bao bọc, vô cùng ấm áp, vô cùng ngọt ngào.

– Nhưng nàng cũng phải hứa với ta một chuyện, được không?

Tiểu Duệ dĩ nhiên gật đầu.

– Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải tin ta!

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt rất nghiêm túc, còn có mấy phần căng thẳng, hồi hộp. Tiểu Duệ quả thực không hiểu nổi lý do tại sao hắn lại nói như vậy. Nhưng suốt mấy tháng nay, hắn lúc nào cũng đối xử với nàng toàn tâm toàn ý, trên đời này, có lẽ chỉ mình nàng may mắn tìm được một nam nhân như này mà thôi. Nghĩ thế, Tiểu Duệ gật đầu, sau đó chủ động sà vào lòng hắn, dựa mái đầu nhỏ bé lên bờ vai rộng lớn của hắn. Người ta nói, nam nhân cần bàn tay lớn, bờ vai rộng chính là để bảo bọc, che chở, trở thành chỗ dựa cho nữ nhân của mình. Nàng, đã tìm được người như thế rồi!

***

– Hôm nay chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa, được chứ? – Trong bữa cơm, Dương Thiên Vũ hỏi.

Tiểu Duệ dĩ nhiên gật đầu ngay lập tức.

– Trước đây ta có biết cưỡi ngựa không?

Hắn thoáng sững lại trước câu hỏi này của nàng, đúng vậy, trừ chuyện thân thế, đây là lần đầu tiên nàng hỏi về quá khứ của mình.

– Dĩ nhiên là biết rồi. Tiểu Duệ của ta rất lợi hại, biết võ nghệ, cưỡi ngựa, bắn tên, biết cả binh pháp nữa. Có lẽ khắp thiên hạ chỉ có một mình nữ nhân lợi hại như nàng mà thôi.

– Ta lợi hại vậy sao?

Tiểu Duệ kinh ngạc hỏi lại, bây giờ võ công nàng dùng gần như là bản năng. Ở vương phủ có rất nhiều ngựa, nàng cũng tổ chức trò chơi đua ngựa nhưng đều là nàng làm chủ trì, còn các hộ vệ thi đấu. Vì Dương Thiên Vũ lệnh cho thuộc hạ bảo vệ sự an toàn của nàng nên không ai dám cho nàng cưỡi ngựa, sợ nguy hiểm, đúng là ấu trĩ, hại nàng chỉ có thể đứng dưới hò hét mà thôi.

– Lát nữa ta sẽ được tự cưỡi ngựa chứ?

– Ừ.

– Tuyệt quá, vậy chúng ta mau đi thôi.

– Không được, vừa ăn xong, phải nghỉ ngơi một lát đã.

Tiểu Duệ xụ mặt, người này lúc nào cũng có vô vàn nguyên tắc, sống như vậy không phải rất mệt mỏi sao? Nhưng nàng cũng không bướng bỉnh đòi, mà ngồi lại, bắt đầu tra tấn hắn bằng một đống câu hỏi.

– Ngựa màu gì?

– Màu trắng.

– Nó có đẹp không?

– Đẹp.

– Lớn hay nhỏ?

– Nhỏ.

– Nhưng ta muốn cưỡi chiến mã.

– Không được, nàng lâu rồi không cưỡi ngựa, nếu cưỡi chiến mã hung hăng rất nguy hiểm.

– Chẳng phải huynh nói trước đây ta rất lợi hại sao?

– Nhưng lâu rồi, nàng vẫn nên làm quen lại dần dần thì hơn.

– A, từ sáng qua đến giờ ta không thấy Hắc Tôn đâu.

– Ta sai hắn đi xử lý chút chuyện rồi.

– Có phải hắn có tâm sự không? Ta thấy hắn có vẻ mỏi mệt, buồn phiền.

Đến câu này thì người được hỏi không ngoan ngoãn trả lời nữa. Hắn cau mày, chất vấn ngược lại.

– Tại sao nàng quan tâm hắn mà không quan tâm phu quân của mình?

– Ta quan tâm hắn mà không quan tâm huynh? Hồi nào chứ?

– Rõ ràng nàng hỏi thăm hắn chứ đâu có hỏi thăm ta.

Người này có phải có vấn đề gì không vậy? Tại sao đột nhiên lại đi so đo chút chuyện nhỏ xíu này?

– Được, được, vậy ta quan tâm huynh, được chưa nào?

– Ừm, cũng tạm được.

– Xong rồi, vậy Hắc Tôn rốt cuộc có chuyện gì vậy?

– Nàng!

Nhìn dáng vẻ tức giận nói không nên lời của Dương Thiên Vũ, Tiểu Duệ vô cùng đắc ý. Hắn là quân tử, sao có đủ bản lĩnh đấu khẩu với nàng kia chứ. Nhưng nhìn hắn giận như thế, nàng lại thấy có chút không đành lòng, cuối cùng đành trưng ra vẻ mặt cực kỳ nịnh bợ, cầu hòa.

– Vương gia, huynh giận thật ư?

Không trả lời. Tiểu Duệ kéo kéo tay áo hắn, hắn nhìn đi phía khác, nàng cũng nghiêng người nhìn vào mắt hắn.

– Ta quan tâm Thiên Vũ nhất!

Bình luận

Truyện đang đọc