MANG THAI VỚI CHA CỦA VAI ÁC

Editor: Minh An

Beta: Cún

Kiều Vãn Tình không nói lại được Cố Yến Khanh, vì thế cuối cùng cô chỉ có thể thuê một trợ lý tới giúp việc cho mình.

Nhưng đúng là có thêm một trợ lý nhàn hơn thật. Cô chỉ cần giao việc mình cần xử lý cho người ta, sau đó trợ lý sẽ giúp cô xử lý việc của mình, không cần cô phải can thiệp quá nhiều.

Kiều Vãn Tình không chỉ ở yên trong nhà dưỡng thai mà còn tranh thủ làm thêm một ít việc ở shop online của mình nữa.

Nói vậy thôi chứ điểm chuyên cần của cô vô cùng thấp. Vì quá mệt mỏi nên ở chỗ nào cô cũng có thể ngủ được.

Theo như ký ức của nguyên chủ, năm ấy, khi cô ấy có Khẩu Khẩu thì ba tháng đầu ăn cái gì là nôn cái nấy, suýt nữa phá sản vì đi bệnh viện khám quá nhiều.

Nhưng mà bạn nhỏ thứ hai này không giống như anh mình. Ngoài việc không chịu ăn đồ tanh hoặc đồ quá thanh đạm thì cái gì cũng chấp nhận. Vì thế Kiều Vãn Tình ăn tất cả mọi món, đặc biệt là những món chua cay như mỳ chua cay, gà chua cay. Mấy món đó mà ăn với cơm thì cô có thể ăn được tận hơn hai bát một bữa!

Hơn nữa sau khi có thai thì Kiều Vãn Tình rất thích ngủ, càng lười biếng hơn.

Không phải ăn thì là ngủ. Kiều Vãn Tình cảm thấy mình sắp trở thành một chú heo luôn rồi!

Vì mang thai nên cô không thể chạy qua chạy lại giữa thành phố C và thôn Đông Dương như trước nữa. Kiều Vãn Tình quyết định thời gian đầu cô sẽ ở yên tại thành phố C, thỉnh thoảng sẽ về thăm bà nội Kiều sau.

Vốn dĩ lúc ăn Tết Âm lịch bọn họ cũng đón bà nội Kiều lên ăn Tết cùng Cố Kính Chi và Cố phu nhân. Lúc đó cô cũng bảo bà nếu được thì bà ở chỗ này luôn, đừng về thôn Đông Dương nữa.

Nhưng bà nội Kiều không hợp với cuộc sống trong thành phố.

Ở dưới nông thôn, nếu chán bà có thể đi qua nhà hàng xóm tâm sự cho đỡ buồn.

Nhưng ở trên thành phố thì hai nhà liền kề nhau chẳng quen biết với nhau, với cả một mình bà lên đây cũng chẳng có việc gì làm. Tuy rằng ở chung với Kiều Vãn Tình, nhưng cách biệt tuổi tác nên hai người cũng không thể tâm sự quá nhiều với nhau. Ở chung với nhau một thời gian ngắn thì còn được, chứ về lâu về dài thì bà nội Kiều cũng cảm thấy buồn chán.

Nói tóm lại là bà không muốn lên thành phố, chỉ muốn về thôn Đông Dương.

Vì thế bà nội Kiều chỉ lên thành phố C gần một tháng là Kiều Vãn Tình đã đưa bà về thôn Đông Dương rồi. Bà vẫn còn chưa tới 70, sức khỏe vẫn còn rất tốt. Cậu hai mợ hai Kiều Vãn Tình cũng làm ở nhà Kiều Vãn Tình nên cô cũng không cần lo lắng cho bà nhiều.

“Thật ra em có thể hỏi bà xem có muốn tìm ông nào tới sống cùng mình cho đỡ cô đơn không cũng được.” Cố Yến Khanh đưa ra chủ ý.

“…… Ngày trước em cũng có hỏi bà rồi.”

“Bà không đồng ý? Hay là bà sợ không gặp được người tốt? Nếu là cái đó thì không cần phải lo, anh có thể giúp.”

Kiều Vãn Tình nói: “Quan niệm của bà khá cổ hủ nên không chấp nhận chuyện đó. Lúc em nói với bà bà còn giận em nữa cơ.”

Thật ra Kiều Vãn Tình cũng đã từng nghĩ đến chuyện này rồi. Đến cả Hoàng Đại Tiên nhà cô còn biết ra ngoài tìm bạn đời, bà nội Kiều ở một mình thì quá cô đơn rồi.

Bây giờ là xã hội hiện đại, muốn tìm một người gần tuổi để bầu bạn cũng chẳng phải là chuyện mất mặt hay đáng xấu hổ gì.

Cố Yến Khanh nghe Kiều Vãn Tình nói thì bỏ qua ý định đó.

……

Từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt em bé đã được ba tháng. Kiều Vãn Tình vẫn ăn được ngủ được như cũ, chẳng qua là hội chứng thèm ngủ của cô đã đỡ đi nhiều rồi.

Làm người ta vui vẻ nhất chính là shop online của Kiều Vãn Tình cuối cùng cũng có chút khởi sắc. Ngày trước Đường Nguyệt Nguyệt đã từng làm trong công ty chuyên kinh doanh shop online rồi nên cô nàng cũng có khá nhiều kinh nghiệm. Thêm vào đó, lần trước bị phạt nên cô nàng cũng rút ra được kinh nghiệm rất nhiều, lần này cô nàng càng làm cẩn thận hơn trước.

Trời cũng không phụ lòng người, doanh thu của shop “Giòn Trong Miệng” đi lên một đường thẳng đứng. Hơn nữa bọn họ cũng đã nhận được khoản vay rồi, hiện tại tiền vốn của shop dồi dào, có thể làm việc trong thoải mái.

Ngoài bán hàng trên Vượng Vượng, shop “Giòn Trong Miệng” còn bán hàng trên app Bính Đa Đa.

App này là một app mới nổi, không có luật lệ nghiêm khắc như Vượng Vượng, muốn tự mua hàng để tăng doanh thu của mình cũng rất dễ, giá cũng còn rất rẻ nữa. Chi phí vận chuyển cũng rất thấp, gần như chẳng đáng là bao.

Nhưng mà quy tắc bán hàng trong app này rất khó hiểu. Có lúc tiện tay bán một chút có thể bán được mấy chục đơn một ngày, có lúc thì đẩy doanh thu đến hộc cả máu cũng chẳng bán được một đơn nào. Thậm chí có một số “người chơi hệ lâu năm” cũng phải bó tay với nó.

Vì thế shop “Giòn Trong Miệng” vẫn tập trung kinh doanh qua app Vượng Vượng. Còn app Bính Đa Đa thì thỉnh thoảng vui vui vào đó bán một chút thôi, chứ còn đâu các cô cũng không quá trông chờ vào nó.

Hiện tại, chỉ có một người phản hồi tin nhắn khách hàng của shop “Giòn Trong Miệng” đã không còn đáp ứng đủ nhu cầu nữa. Vì thế Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt thảo luận với nhau một chút, quyết định sẽ tuyển thêm ba người nữa. Hai người sẽ được bổ sung vào đội ngũ trả lời tin nhắn khách hàng, một trợ lý quản lý hoạt động của shop, giúp Đường Nguyệt Nguyệt quản lý.

Thuê hai người tới phản hồi tin nhắn khách hàng thì cũng không phải là khó, nhưng thuê trợ lý lại không dễ như vậy. Nếu mà tuyển người mới tốt nghiệp thì người ta còn chưa đủ kinh nghiệm, không chỉ phải dành thời gian dạy dỗ mà thỉnh thoảng còn phải đi thu dọn rắc rối cho người ta.

Nhưng những người có một hai năm kinh nghiệm làm việc thì mắt lại cao hơn đầu, muốn được vào công ty lớn, có lương cao. Vì thế Kiều Vãn Tình chỉ đành dùng lương cao để thuê một người trợ lý tốt.

Trợ lý đó họ Hạ, vừa mới sinh em bé xong. Có lẽ là sau khi mang thai sẽ bị ngốc ba năm nên phản xạ của đối phương hơi chậm chạp. Nhưng cô ấy làm việc rất chăm chỉ, lại còn biết nhiều thứ, vô cùng thích hợp cho vị trí trợ lý. Chỉ là ngày thường cô nàng khá giản dị, nên làm cho người ta cảm thấy cô nàng không đủ sức sống, không đủ năng động mà thôi.

Không hiểu sao trong lúc bàn bạc tiền lương, Đinh Nhân lại biết một người trợ lý có khuôn mặt, tính cách bình thường như thế này mà có lương cao hơn một “nhân viên kỳ cựu” như cô nàng tận 1500. Vì thế cô nàng muốn khiếu nại. Cô không dám đi nói với Đường Nguyệt Nguyệt nổi tiếng dễ cáu gắt mà chỉ có thể tìm đến Kiều Vãn Tình để tỏ rõ sự khó chịu của mình.

Vốn dĩ những chuyện nhạy cảm như tiền lương đều được thỏa thuận trong bí mật. Kiều Vãn Tình cũng từng nói riêng với các nhân viên của mình rằng không nên thảo luận về tiền lương với nhau vì cái đó rất dễ nảy sinh ra mâu thuẫn.

Lúc này, nhìn Đinh Nhân đang vô cùng tức giận, cô cũng chỉ có thể nói: “Tiền lương của các em được trả theo đúng năng lực, hơn nữa công việc, vị trí làm việc của em cùng cô ấy không giống nhau.”

“Nhưng em chẳng thấy năng lực của mình kém hơn cô ấy chút nào hết. Hơn nữa từ trước đến nay em trả lời tin nhắn khách hàng cũng đã có bao giờ xảy ra sai sót gì đâu? Với cả thời gian em làm việc ở đây còn lâu hơn cô ấy nữa.”

“Làm lâu không có nghĩa là lương cao. Còn về phương diện năng lực, chị nói thế này em đừng buồn, nhưng kinh nghiệm của em cùng cô ấy vẫn còn xa nhau nhiều lắm.”

Đinh Nhân không nghe vào: “Em rất tin vào mắt của mình. Hơn nữa em còn là nhân viên kỳ cựu của các chị, từ khi các chị mới khởi nghiệp em đã vào đây làm rồi. Tại sao tiền lương của em lại thấp hơn so với người mới vậy? Mà thấp thì đã đành, lại còn thấp nhiều đến thế nữa.”

Trong lúc nhất thời, Kiều Vãn Tình không biết nên nói gì cho phải.

Đây đúng là nan đề rồi. Tại sao Đinh Nhân không hiểu chuyện này nhỉ?

Cô chỉ có thể nén lại lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói: “Thế em muốn như nào?”

“Chị tăng lương cho em, hoặc là em sẽ từ chức.”

“……” Kiều Vãn Tình im lặng, sau đó cô xòe tay ra, “Tiền lương cho vị trí trả lời tin nhắn khách hàng của bọn chị đã được thống nhất từ trước. Hơn nữa đến tháng 9 này chị cũng định tăng lương cho em. Em làm như vậy chị rất khó xử, nên em trở về nghĩ kỹ lại đi.”

Đinh Nhân vẫn luôn hoàn thành rất tốt công việc của mình. Chỉ là tiền lương mà cô cùng Đường Nguyệt Nguyệt phát cho cô nàng vốn dĩ cũng đã cao hơn so với công ty khác. Với cả nếu chỉ tăng lương cho một mình Đinh Nhân thì cũng không công bằng với hai người còn lại.

Hơn nữa Kiều Vãn Tình cũng không phải là một kẻ ngốc lắm tiền. Như ý của Đinh Nhân thì cô phải tăng lương chô cô ấy ít nhất 1500 để bằng với trợ lý Hạ. Với số tiền ấy, cô có thể thuê một người xuất sắc hơn Đinh Nhân làm thay vị trí của cô ấy.

Cố Yến Khanh tới đón Kiều Vãn Tình về nhà. Kiều Vãn Tình kể chuyện này cho anh, Cố Yến Khanh nghe xong thì bất đắc dĩ lắc đầu cười: “Làm bà chủ khó thế đấy!”

“…… Thế em nên làm gì bây giờ?!”

Nghĩ lại thì Kiều Vãn Tình cũng thấy mình nói hơi nặng lời với Đinh Nhân. Nhưng mà lúc ấy cô giận quá. Từ sau khi mang thai thì tính tình của cô khá là dở, cứ thỉnh thoảng lại giận trời giận đất giận mây, một việc nhỏ như lông gà thôi cũng có thể làm cô tức giận rồi.

“Em có thể để cho cô ấy cùng trợ lý Hạ kia đổi việc cho nhau hai ngày để cho cô ấy tâm phục khẩu phục, tự biết được bản thân kém hơn người kia bao nhiêu.”

Trong xã hội hiện tại, có rất nhiều người coi thường chức vị trợ lý. Nhưng thật ra chức vị này lại vô cùng khó làm. Nó đòi hỏi năng lực cùng rất nhiều các kỹ năng mềm khác. Đặc biệt là trợ lý của mấy vị giám đốc, nói chung muốn làm được thì phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý.

Như Cố Yến Khanh, anh tuyển trợ lý cũng có rất nhiều yêu cầu nghiêm ngặt. Làm trợ lý của anh, tuy rằng lương cao nhưng muốn làm được thì cũng không phải là dễ. Với cả tiếng nói của trợ lý cũng rất cao, nhiều khi còn đại diện cho cả ông chủ của mình để nói nữa.

Kiều Vãn Tình cảm thấy Cố Yến Khanh nói rất có lý. Đúng là Đinh Nhân đang tự cao quá mức rồi. Cô ấy không biết trợ lý Hạ giỏi hơn mình bao nhiêu, đánh giá trợ lý Hạ qua bề ngoài của cô ấy nên lúc nào Đinh Nhân cũng nghĩ trợ lý Hạ là người kém cỏi, không xứng với tiền lương của mình.

“Thế để mai em thử.”

“Nhưng mà,” Cố Yến Khanh lại nói, “Nếu mà anh gặp phải mấy công nhân như này thì anh sẽ trực tiếp tăng lương cho người mà cô ấy ghét.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Hai người nói nói cười cười về nhà. Hôm nay là thứ sáu, Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi sẽ tới đây chơi. Đi cùng là là Uyên Uyên.

Lần này bọn họ tới mang rất nhiều đồ quý, nào là tổ yến, hải sâm, bào ngư…… Nói chung là nhiều vô số kể, cứ như là mua rau ngoài chợ vậy.

Cố phu nhân nói: “Mẹ hỏi rồi, những đồ này đều có thể ăn được trong thời gian mang thai, nó vô cùng bổ cho em bé. Để mẹ bảo phòng bếp làm cho con ăn mỗi ngày để dưỡng thai thật tốt nhé!”

“……” Làm sao Kiều Vãn Tình có thể ăn hết được chỗ này? Hơn nữa hiện tại cô đang không ăn được hải sản, ăn vào là sẽ buồn nôn. Dù là lọc hết mùi tanh đi nhưng ăn hải sản cô cũng phải nhịn một lúc lâu mới không nôn ra.

Dù sao thì đây cũng là tấm lòng của Cố phu nhân. Vì thế Kiều Vãn Tình không nói gì, chỉ cười cười, “Con cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi.”

“Trời ạ, người một nhà cả mà, con khách sáo cái gì. Với cả,” Cố phu nhân nhỏ giọng, “Dù sao cũng không phải tiền của mẹ.”

Cố Kính Chi đang ngồi một bên: “……”

Bà đừng tưởng là tôi không nghe thấy.

Cố Kính Chi không thể hiện sự vui sướng như Cố phu nhân, nhưng ông cũng vui vẻ ra mặt. Ai mà chẳng muốn con cái hạnh phúc thành đạt, con cháu đầy đàn? Ông cùng Cố phu nhân cũng chỉ có một đứa con là Cố Yến Khanh, vì thế hai người càng muốn có nhiều đứa cháu hơn để lúc ăn Tết nhà náo nhiệt hơn.

“Ngày dự sinh của con là bao giờ?” Cố Kính Chi hỏi.

Vấn đề này khá xấu hổ, Kiều Vãn Tình nói: “Ngày 11/11 bố ạ.”

“……” Dự cái gì mà dự, nhưng Cố phu nhân đang vui nên không quá để ý, thậm chí bà còn ngồi nói một bên: “Đứa nhỏ này biết chọn ngày thật đấy! Chắc chắn sẽ là một tiểu bảo bối đáng yêu cho mà xem!”

Kiều Vãn Tình: “……”

Mẹ cũng nói hơi quá rồi nha!

Cố phu nhân lại cảm thấy mình chẳng nói quá chút nào cả. Ngày trước lúc Khẩu Khẩu còn nhỏ, bà không có cơ hội được chứng kiến khoảnh khắc cậu nhóc được sinh ra cùng quá trình trưởng thành của Khẩu Khẩu, vì thế bà vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Tuy rằng tự dưng có thêm một đứa cháu nội, bà cũng rất vui, nhưng bà cũng muốn được tham dự vào quá trình trưởng thành của Khẩu Khẩu.

Vì thế hiện tại khi Kiều Vãn Tình mang thai bạn nhỏ thứ hai thì bà hận không thể đem tất cả những gì mình có tặng cho em bé.

Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên đi chơi cùng nhau. Khẩu Khẩu kéo Uyên Uyên vào phòng, khoe đồ chơi mới của mình cho Uyên Uyên, cũng chính là bảng học nói mà Kiều Vãn Tình mua cho cậu.

“Đây là gì thế?”

Uyên Uyên nhìn 3, 4 bảng học nói được dán trên tường thắc mắc hỏi. Khi còn nhỏ, cậu không được ba mẹ yêu thương như Khẩu Khẩu. Vì thế cậu chưa từng thấy cái này bao giờ.

“Ấn, ấn vào đây!” Khẩu Khẩu nhón chân nhỏ lên ấn vào bảng dạy Uyên Uyên chơi. Cậu nhóc ấn một cái, bảng học nói lập tức phát ra âm thanh.

“Hoan nghênh bạn nhỏ đã ghé thăm vương quốc trái cây. Chúng ta hãy cùng nhau khám phá các loại trái cây nhé!”

Uyên Uyên chưa từng thấy món đồ chơi nào sịn sò như vậy. Cậu nhóc bất ngờ: “Cái này còn biết nói hả? Có phải nó còn biết đọc cả tên các loại quả cho mình không?”

Khẩu Khẩu gật đầu, sau đó chỉ vào mấy loại trái cây trên bảng học nói, khoe với Uyên Uyên: “Khẩu Khẩu, biết, biết hết rồi!”

Uyên Uyên cũng học đến lớp lớn ở nhà trẻ rồi, đương nhiên là cậu nhóc biết những loại quả này. Hơn nữa cậu còn có thể viết được tên một số loại quả nữa cơ. Nhưng Uyên Uyên rất nể mặt Khẩu Khẩu: “Khẩu Khẩu giỏi quá!”

Khẩu Khẩu ngại ngùng cười.

“Chuối.” Khẩu Khẩu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hai mắt sáng lên, “Bố, bố na na!”

Uyên Uyên nghe xong thì đứng hình một lát mới hiểu “bố na na” mà Khẩu Khẩu nói là gì. Đó là tên tiếng Anh của quả chuối. Cậu sửa lại lời Khẩu Khẩu: “Là banana.”

Khẩu Khẩu không biết đọc tiếng Anh, nhại theo Uyên Uyên: “Bố na na ~”

“……” Uyên Uyên cạn lời, cậu chỉ tiếp vào quả táo, “Thế cái này đọc là gì?”

“Quả táo! A, a bà.”

“Còn cái này?”

“Quả cam. O rin —— chịt ~”

Khẩu Khẩu vừa mới biết tiếng Anh thôi nhưng đã thể hiện khả năng ngôn ngữ “khác người” của mình rồi. Cậu nhóc đọc xong đã làm đầu óc Uyên Uyên mở mang ra rất nhiều.

Điều kỳ lạ chính là: Uyên Uyên lại hiểu Khẩu Khẩu đang nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc