MANG THAI VỚI CHA CỦA VAI ÁC

Thật ra trong quá trình trang trí thì Kiều Vãn Tình cũng qua quan sát tiến độ rất nhiều lần. Nhưng vì vấn đề thời gian cùng khoảng cách nên cô không thể thường xuyên tới đây kiểm tra được. Vì thế người ở công ty nội thất bắt đầu làm qua loa lấy lệ nên mới xuất hiện nhiều vấn đề nhỏ như vậy.

Cuối cùng người phụ trách đáp ứng Kiều Vãn Tình là những vấn đề cô đưa ra sẽ tận lực sữa chữa đến khi cô vừa lòng mới thôi.

Kiều Vãn Tình mơ hồ cảm thấy đối phương nói như vậy để Cố Yến Khanh nghe. Mà kỳ lạ, rõ ràng Cố Yến Khanh chẳng làm cái gì, chỉ lạnh mặt một chút thôi mà đối phương lại trở nên vô cùng dễ nói truyện.

Đúng là không khoa học.

Chẳng lẽ mấy tổng tài bá đạo đều thật sự có khí thế làm người ta sợ hãi?

Nhưng sao cô chẳng cảm thấy gì nhỉ?

Sau khi giải quyết xong chỗ công ty nội thất, sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, Cố Yến Khanh nói: “Đi thôi, đưa em đến một chỗ.”

“Chỗ nào?” Kiều Vãn Tình thấy anh cứ thần thần bí bí nên có chút tò mò.

“Tới nơi thì biết.”

Hẳn là nơi đó cách đây không xa. Cố Yến Khanh đưa cô đến một chỗ cách quán đồ chay của cô khá gần. Cô thấy nơi này đất bị đào xới hết lên.

Khó trách vừa rồi lúc đến gần cô thấy có tiếng ầm ầm ầm, hóa ra là phát ra từ chỗ này.

“?” Kiều Vãn Tình có dự cảm không lành.

Quả nhiên cô nghe được Cố Yến Khanh nói: “Tôi mua mảnh đất này, định xây một biệt thự để nghỉ dưỡng.”

“…… Kẻ có tiền.”

“Cách quán đồ chay của em không xa nhỉ?” Cố Yến Khanh nói, nhấn mạnh vào mấy chữ “không xa”, hàm nghĩa không cần nói cũng biết.

Kiều Vãn Tình: “……”

“Em cảm thấy thế nào?” Cố Yến Khanh hỏi cô.

Kiều Vãn Tình còn có thể cảm thấy thế nào? Người ta có tiền nên người ta tùy hứng, chả lẽ cô còn có thể phản đối?

“Rất không tồi. Nơi này non xanh nước biếc, vô cùng thích hợp để xây biệt thự nghỉ dưỡng.” Kiều Vãn Tình thuận miệng nói lung tung, đến chính cô cũng chẳng biết mình đang nói cái gì.

Cố Yến Khanh nói: “Vốn dĩ còn định xây ở gần nhà em, nhưng nghĩ tới lúc xây sẽ ảnh hưởng đến Khẩu Khẩu nên mới đổi thành chỗ này.”

“……” Vậy hình như tôi phải cảm ơn anh nhỉ?

“Ơ chỗ này có rau dại!” Kiều Vãn Tình đang nghĩ nhỡ Cố Yến Khanh lại mượn cơ hội nói thêm gì đó thì cô chẳng biết nên trả lời như thế nào. Vô tình lại bắt gặp mấy cây rau tể thái mọc ngược sáng, vô cùng tươi tốt, “Rau này có thể dùng để làm vằn thắn.”

Cố Yến Khanh nhìn cô hưng phấn như nhặt được trân bảo đi qua hái rau. Anh biết cô đang trốn tránh cái gì nhưng cũng không vạch trần cô.

Khẳng định là Kiều Vãn Tình không biết chiến thuật của kẻ địch đã được nâng cấp. Bây giờ kẻ định không làm bậy đi nói “tôi thích em”, “tôi muốn theo đuổi em” nữa. Cố Yến Khanh đổi chiến thuật biến mình thành độc dược có tác dụng chậm từ từ thấm vào tim phổi cô làm không có thuốc nào cứu được cô thoát khỏi việc quen thuộc với sự tồn tại của mình nữa.

Vì mấy năm nay núi Tây đang tu sửa lại nên có rất ít người tới đây, rau dại mọc ở đây phần lớn đều là mọc tự nhiên không bị ô nhiễm. Kiều Vãn Tình hái được một nắm rau chuẩn bị mang về làm vằn thắn ăn.

Cố Yến Khanh tuy không có hứng thú với rau dại nhưng thấy bộ dáng vui vẻ của Kiều Vãn Tình thì anh cũng đi tìm cùng cô.

Đổi lại là một năm trước, đánh chết Cố tổng cũng không tin được có một ngày mình sẽ đến nơi núi rừng hoang vắng tìm rau dại……

Rau dại có không ít ở núi Tây. Bây giờ lại vì đang tu sửa, lại bị phong tỏa không cho đi vào nên rau dại sinh trưởng càng mạnh mẽ hơn. Vì vậy chỉ trong thời gian ngắn hai người hái được không ít rau.

Kiều Vãn Tình dùng dây leo trói chúng lại, bó thành ba mớ xong mang một mớ tới Nông Gia Nhạc tặng cho bà chủ Thái, rồi mang một mớ nữa đến tặng chị Tống ở trấn trên.

Chị Tống là một góa phụ, con chị còn đang học tiểu học. Vốn dĩ chị ấy làm thuê ở chỗ Nông Gia Nhạc cũng được nhiều năm. Nhưng do bà chủ Nông Gia Nhạc keo kiệt luyến tiếc không muốn tăng tiền lương cho chị nên dưới sự tức giận hai người cãi nhau.

Nhưng sau khi cãi nhau xong bà chủ Thái liền hối hận. Vì với nhiều năm kinh nghiệm thì chị Tống làm nhiệm vụ ghi món tính tiền vô cùng thuần thục. Đôi khi lúc quán đông khách thì cô ấy còn có thể tới các bàn giới thiệu món ăn. Tuy về sau bà chủ Thái cũng tuyển người mới nhưng người ta làm không tốt như chị Tống.

Vì vậy sau đó bà chủ Thái cũng đi tìm chị Tống mời chị về quán làm tiếp, tiền lương cũng được điều chỉnh theo yêu cầu của chị. Nhưng vì bà nói không lựa lời, lúc hai người cãi nhau bà có nói một chút lời không dễ nghe. Chị Tống lại là góa phụ, tâm tư nhạy cảm. Bà chủ Thái lại là người độc mồm độc miệng, khi kích động thì cái gì cũng nói được nên chị Tống tỏ vẻ mình có chết đói đầu đường cũng sẽ không quay lại.

Vì thế mà bà chủ Thái đau trứng một thời gian. Xong bà lại nghe nói Kiều Vãn Tình muốn mở quán đồ chay, đang tìm người đến làm thuê. Tuy bà nói là muốn nước phù sa trong không chảy ruộng ngoài nhưng thật ra là có người thấy mối làm ăn của bà chủ Thái rất tốt, lại thêm miếu Nguyệt Lão sắp mở ra nên định mở một tiệm ăn. Thêm vào đó đối phương biết mối quan hệ giữa bà chủ Thái cùng chị Tống nên định dùng giá cao mời chị tới làm.

Sau khi bà chủ Thái biết việc này thì tức đến hộc máu, xúi giục Kiều Vãn Tình tới chỗ chị Tống thuê người trước.

Quan hệ của Kiều Vãn Tình cùng chị Tống cũng khá tốt. Cô cũng thấy về sau nếu chỉ có một mình mình thì không thể lo hết được việc trong quán. Bà nội Kiều thì muốn ở nhà giúp cô trồng rau. Hơn nữa bà cũng sợ người lạ, gặp người lạ là không nói được câu gì hết. Vì vậy cô đúng là đang cần một người giúp mình ghi món ăn rồi thu dọn bát đũa.

Chỉ là sau một hồi lăn lộn thì “giá trị con người” của chị Tống cũng lên theo. Kiều Vãn Tình cũng chỉ giữ thái độ nửa chừng thôi, nhỡ đâu tiền thuê chị yêu cầu vượt qua dự đoán của cô thì cô cũng không thuê nổi chị ấy.

Chị Tống khách khí với cô vài câu sau đó mới nhận mớ rau. Chị ngẩng đầu lên thấy Cố Yến Khanh, nói: “Ai, đây là ba Khẩu Khẩu hả?”

Cố Yến Khanh nhìn cô lễ phép gật gật đầu: “Chào chị.”

“Ừ, ừ,” Chị Tống có chút ngượng ngùng nói, “Lúc nãy thằng nhóc nhà chị phát giận phá đồ đạc linh tinh nên nhà hơi lộn xộn một chút. Vốn dĩ đây là lần đầu ba Khẩu Khẩu đến đây thì chị cũng nên mời mọi người vào uống trà.”

Cố Yến Khanh nhàn nhạt nói: “Không cần phiền chị ạ.”

“Chồng em khó gần thật nha,” Chị Tống lén lút nói với Kiều Vãn Tình, người ở trấn trên cũng không dài như vậy, không biết Kiều Vãn Tình vác trên lưng tiếng “ly hôn”. Chị nói: “Thoạt nhìn chồng em trông rất lợi hại nha, cứ như mấy ông chủ lớn ý. Em đúng là có phúc!”

Kiều Vãn Tình không quá thích xưng hô “chồng” này của chị lắm, đang định bảo chị đây không phải chồng mình thì trong phòng truyền đến tiếng đồ vậy bị đổ vỡ làm Kiều Vãn Tình bị dọa.

“Sao thế chị?”

“Ai, còn không phải là Trang Huy làm sao? Cuối năm nó phải lên cấp hai học, nó muốn học ở trường tốt trên huyện. Nhưng muốn học ở mấy trường tốt trên huyện thì không những phải có hộ khẩu trên đó mà còn phải có quan hệ nữa. Chị nói chị không có quan hệ với mấy người trên đó thì nó tức giận sau đó đập phá đồ đạc trong nhà.”

Kiều Vãn Tình biết chị Tống một mình nuôi con, chiều hư nó. Nghe tiếng lách cách trong phòng, nói: “Thế em đi trước nha chị. Chị vào xem cháu đi.”

Sau khi hai người đi ra khỏi nhà chị Tống, đột nhiên Cố Yến Khanh hỏi: “Khẩu Khẩu nhập hộ khẩu chưa?”

“…… Chưa.” Hiện tại Khẩu Khẩu còn chưa vào hộ khẩu.

Lúc sinh Khẩu Khẩu thì Kiều Vãn Tình mới đến nơi này được mấy ngày. Lúc đó còn yêu cầu giấy chứng nhận thân phận của ba mẹ đứa nhỏ, cô không có giấy chứng nhận thân phận của Cố Yến Khanh nên vẫn chập chạp chưa làm.

Sau đó Kiều Vãn Tình cũng đi tìm hiểu qua về việc nhập hộ khẩu, người ta nói vẫn phải cần đến giấy chứng nhận thân phận của ba đứa nhỏ.

Còn một vấn đề đau trứng chính là nguyên chủ dời hộ khẩu đến X thị rồi. Cô muốn dời lại hộ khẩu về nơi này rồi cho Khẩu Khẩu vào trong đó.

Chỗ này thì còn được, mấy thủ tục này người ta cũng không xét quá kỹ lưỡng, nhưng X thị thì khác, nếu làm hộ khẩu thì cần phải đầy đủ các loại giấy chứng nhận.

Vì thế mà cô cứ kéo dài thời gian, chậm chạp chưa làm.

Minh An: Một chiếc editor ngơ ngác không quá am hiểu về vấn đề hộ khẩu:< Các nàng mà thấy tui dùng từ sai chỗ nào thì cmt chỉ tui nha ^^

Cố Yến Khanh cũng đoán được nguyên nhân: “Nếu không mấy ngày nữa tôi nhờ người ta làm hộ khẩu cho. Không có hộ khẩu thì mai sau đi học cũng không tiện.”

Kiều Vãn Tình cũng biết hộ khẩu vô cùng cần thiết trong nhiều trường hợp. Nếu Cố Yến Khanh có thể dễ dàng giải quyết chuyện này thì cô cũng không quản nữa. Cô gật đầu nói: “Nhưng hộ khẩu của tôi ở X thị.”

“Vậy để hộ khẩu là X thị đi. Hoặc nếu em muốn hộ khẩu dưới nông thôn thì có thể chung hộ khẩu cùng với bà.”

Kiều Vãn Tình cũng không quá băn khoăn việc nên để hộ khẩu ở nông thôn hay không. Tuy rằng hiện tại người ta vẫn nói để hộ khẩu ở nông thôn cũng khá tốt, nhưng sau khi nói chuyện với chị Tống thì cũng có thể thấy là nếu hộ khẩu không ở trên huyện thì đi học ở cấp hai cũng khó.

“Vẫn là để ở X thị đi.” Về sau nếu Khẩu Khẩu đi học thì lên đó học cũng tiện hơn.

“Ừ.”

Sau khi rời khỏi nhà chị Tống thì Kiều Vãn Tình lại đến tiệm trái cây mua trái cây.

Bây giờ Khẩu Khẩu cũng biết ăn trái cây rồi. Nó cực kỳ thích ăn táo. Mỗi ngày cô đều dùng thìa xúc một ít táo đút cho Khẩu Khẩu ăn.

Tuy tuổi thằng nhóc Khẩu Khẩu này còn nhỏ nhưng miệng nó vô cùng kén chọn. Mà mấy lần ăn cơm cùng Cố Yến Khanh thì Kiều Vãn Tình đều ngồi âm thầm quan sát anh, phát hiện mấy món mà anh không thích ăn phần lớn Khẩu Khẩu cũng không thích ăn, món nào mà anh thích ăn thì Khẩu Khẩu cũng rất thích.

Cho nên khẩu vị của nó có lẽ được di truyền từ ba nó.

Cố Yến Khanh thấy có cherry nên mua một ít. Kiều Vãn Tình còn chưa từng thử cho Khẩu Khẩu ăn cherry bao giờ.

Vì trong thôn có một chị gái cũng nuôi con nhỏ nói là lúc chị ấy mới cho con chị ăn bữa phụ để bổ sung dinh dưỡng thì đút cho nó ăn cherry. Xong có lẽ vì cherry ăn ngọt nên con chị ấy không thèm ăn các món khác nữa. Sau đó còn dứt khoát không thèm uống sữa một thời gian, sút hẳn hai cân làm chị vô cùng đau lòng.

Lúc đó Kiều Vãn Tình mới nuôi con nhỏ nên chưa có nhiều kinh nghiệm, thấy người ta nói cái gì có ảnh hưởng xấu đến con nhỏ đều không mua. Cả xe tập đi cũng như vậy. Thế nên cô chưa từng mua cherry cho Khẩu Khẩu ăn.

Nhưng nếu mà Cố Yến Khanh mua thì Kiều Vãn Tình nghĩ Khẩu Khẩu sẽ thích ăn. Đối với những thứ mình không thích thì Cố Yến Khanh đến chạm cũng không chạm vào.

Về đến nhà vừa lúc đến thời gian ăn trưa. Bà nội Kiều đã nấu cơm xong. Khẩu Khẩu thấy ba ba ma ma về cuối cùng cũng nhớ tới ba mẹ của mình. Lúc nhìn thấy Kiều Vãn Tình vào cửa nó chạy tới “A a” hai cái cầu ôm ôm.

Kiều Vãn Tình bế nó lên. Khẩu Khẩu lâu lắm mới được thấy mẹ nên vô cùng kích động, ôm cổ cô, hôn hôn mặt cô mấy cái. Thằng nhóc đang được bà nội Kiều đút cơm cho ăn, nước canh dính đầy miệng. Được thằng nhóc này hôn hôn mấy cái thì mặt Kiều Vãn Tình cũng dính đầy nước canh.

Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười cầm khăn giấy lau mặt, sau đó lại lau lau miệng nhỏ của Khẩu Khẩu, đụng trán nó, nói: “Hôm nay con lại nhớ mẹ như vậy hả? Có phải Khẩu Khẩu không phát hiện mẹ trộm chạy ra ngoài không?”

Câu nói phức tạp như vậy Khẩu Khẩu vẫn còn chưa hiểu được. Nhưng nó biết Kiều Vãn Tình đang nói chuyện với mình nên vô cùng vui vẻ, kêu vài tiếng “ma ma”.

Cố Yến Khanh đặt mớ rau dại cùng trái cây trong tay xuống, đi qua vươn tay với Khẩu Khẩu: “Có muốn ra ba ôm không?”

Khẩu Khẩu đang được Kiều Vãn Tình bế thấy ba ba nên vô cùng vui vẻ. Cả người nó nhào vào trong lòng ngực Cố Yến Khanh, cũng hôn ba ba như hôn ma ma.

Kiều Vãn Tình có chút hối hận vì đã lau sạch miệng cậu nhóc. Vì vậy cô lỡ mất vẻ đứng hình của Cố Yến Khanh khi bị nước canh rồi.

Sau khi Khẩu Khẩu hôn hôn ba ba xong thì cười ngây ngô.

Kiều Vãn Tình giật mình một cái, đang định bảo Cố Yến Khanh cẩn thận thì đã muộn rồi. Nước tiểu của Khẩu Khẩu phun trực tiếp từ quần hở đũng ra ngoài.

Hơn nữa Cố Yến Khanh lại kịp thời phát hiện thằng nhóc này đi tiểu nên nhanh chóng nhấc nó ra xa khỏi người mình. Theo thói quen anh giơ tay cao, Khẩu Khẩu vốn dĩ đang tiểu từ quần hở đũng ra người anh thì trực tiếp phun lên mặt Cố Yến Khanh, suýt chút nữa phun thẳng vào miệng anh……

Bình luận

Truyện đang đọc