MANG THAI VỚI CHA CỦA VAI ÁC

Mùng năm.

Chạng vạng hôm qua có mưa nhỏ, thời tiết mùng năm âm u. Nhưng có gió nam thổi, thời tiết ấm lên, đi ra ngoài chơi không nóng không lạnh, vừa vặn thích hợp.

Khẩu Khẩu cũng đã khỏe hơn rồi, lại có thể ăn uống tung tăng nhảy nhót. Vốn dĩ Kiều Vãn Tình muốn để nó ở nhà với bà nội Kiều do trời trở gió, bà nội Kiều bị đau khớp, không thể theo được. Cô lại không tiện bế nó theo, thân thể nó cũng vừa mới tốt hơn.

Nhưng Khẩu Khẩu được bà nội Kiều bế nhìn đoàn người đi không bế nó theo, lập tức không cao hứng khóc “Oa” một cái. Nó khóc như một đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ làm Kiều Vãn Tình cảm thấy mình hơi xấu tính.

Đặc biệt sau khi Khẩu Khẩu được cô bế thì tay nhỏ của nó gắt gao nắm lấy quần áo cô không chịu buông. Kiều Vãn Tình mềm lòng, nghĩ dù sao thời tiết cũng không lạnh, nhiều người đi cũng có thể hỗ trợ cô bế nó nên mang Khẩu Khẩu đi theo.

Hoàng Đại Tiên thấy mọi người đi ra ngoài chơi cũng muốn đi theo. Vậy là nguyên bản đoàn người đi theo quy mô nhỏ lại như đoàn du lịch quy mô lớn.

Tất cả cùng ngồi trên xe của Cố Yến Khanh đi. Nhà của cậu hai Kiều Vãn Tình cách núi Tây khá gần nên bọn họ đứng dưới chân núi chờ cậu.

Vì miếu Nguyệt Lão còn chưa tu sửa xong, phòng ngừa du khách trộm đi vào nên làm rào chắn rất cao. Cũng may là cậu hai của Kiều Vãn Tình có chìa khóa nên xe mới có thể đi vào.

“Mẹ nó, miếu Nguyệt Lão lớn như vậy hả?” Sau khi xuống xe, Đường Nguyệt Nguyệt nhìn miếu Nguyệt Lão được tu sửa vô cùng nguy nga tráng lệ, mở to hai mắt nhìn, “Tớ còn tưởng đây chỉ là một miếu nhỏ cơ.”

Miếu Nguyệt Lão cơ bản đã được tu sửa xong, diện tích rất lớn.

Đi từ dưới lên có một khối đá Tam Sinh, lại đi tiếp lên phía trước là có thể thấy một cây nhân duyên, chính là cái cây thường xuất hiện trong phim truyền hình để treo dây đỏ lên cầu phúc. Tiếp tục đi lên sẽ thấy lư hương, đền Nguyệt Lão. Tuy cửa đỏ đóng chặt, không nhìn được khung cảnh bên trong nhưng bề ngoài đẹp như vậy bên trong hẳn là không kém.

Ngoài ra, bên trái còn có một đài ngắm cảnh, bên phải có cây cầu Hỉ Thước.

Xác thật miếu Nguyệt Lão cũng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Kiều Vãn Tình.

“Trọng điểm phát triển của thành phố là du lịch, làm sao có thể có lệ,” cậu hai cười nói.

“Chỗ này có cửa hàng ăn cơm nào khác không ạ?” Cố Yến Khanh bế Khẩu Khẩu, hỏi.

“Người muốn tới làm thì có rất nhiều, nhưng vừa nghe nói phải trả luôn tiền thuê của 5 năm thì đều bỏ hết. Ở núi Mai bên cạnh cũng có mở một quán, nhưng vì lo lắng lỗ vốn nên đóng cửa rồi.”

Cố Yến Khanh biết hạng mục chính phủ làm không giống tư nhân. Nếu là tư nhân thì sẽ thuê theo từng năm, tiền thuê theo từng năm mà tăng lên. Nhưng chính phủ không giống vậy, tiền thuê không đổi, cho nên mới cần đóng tiền thuê 5 năm một lần, hơn nữa còn phải trả tiền mặt.

Miếu này tuy được sửa chữa lại vô cùng đẹp nhưng lại chịu hạn chế của vị trí địa lý. Không ai biết tương lai khách du lịch có về nhiều không. Nói chung mọi người đều không muốn làm đầu tiên, có lẽ đang đợi người khởi xướng.

Cho nên muốn mở quán ăn ở chỗ này thì nhất định phải quyết đoán cùng nhìn xa trông rộng.

Anh không khỏi nhìn về phía cô gái bên cạnh, lại thấy ánh mắt cô chờ mong lộ ra sự hưng phấn, một chút cũng không run sợ.

Thật ra anh biết cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ vô cùng nhiệt huyết muốn làm, không nghĩ đến hiệu quả cùng hậu quả. Hôm qua sau khi trở về khách sạn anh cũng tìm hiểu một chút, ở thời điểm lúc trước nơi đây vẫn còn là một miếu cũ rất linh nghiệm, có không ít người trong thành phố tới lễ. Chỉ là không quá rộng lớn, mức độ nổi tiếng cũng không cao.

Bây giờ tu sửa lại một lần, lại sửa chữa đẹp và chăm chút như vậy, sau đó lại tuyên truyền thì khẳng định sẽ là địa điểm đáng đến. Vì từ trong thành phố đi lên trấn trên chỉ hết hai giờ đi xe, không coi là quá xa.

“Tên cuồng vợ.” Đường Nguyệt Nguyệt đứng sau lưng chửi thầm.

“Sao cơ?” Kiều Vãn Tình không nghe rõ.

Đường Nguyệt Nguyệt mỉm cười: “Tớ nói thời tiết rất đẹp.”

“…..”

Cậu hai chờ bọn họ nhìn đông nhìn tây đủ rồi mới nói: “Đi thôi. Tôi mang mọi người đi xung quanh nhìn một cái.”

Miếu tuy rằng được tu sửa rất đẹp nhưng vẫn còn nhiều đồ đạc linh tinh, sàn nhà cũng chưa được lau sạch, khắp nơi đều là đá vụn cát vụn. Kiều Vãn Tình sợ uyên Uyên bị ngã, chủ động vươn tay dắt nó. Uyên Uyên vô cùng thích cô nên không chút nghĩ ngợi vươn tay ra.

Kiều Vãn Tình nắm tay nó, cùng nam chủ tăng hảo cảm.

Cô cũng coi như là một trong số các nữ phụ đã dắt qua tay nam chủ rồi nhỉ?

“Sao tay cháu lại lạnh như vậy? Có phải không mặc đủ ấm không?” Kiều Vãn Tình dắt tay nhỏ của nó, cơ hồ không thể dùng hai chữ “lạnh lẽo” để hình dung. Hôm nay thời tiết thật ấm áp, độ ấm tay của Uyên Uyên rõ ràng không bình thường.

Uyên Uyên lắc đầu nói: “Dì Kiều ạ, tay của cháu nó lúc nào cũng lạnh lạnh.”

“Thân thể nó tương đối không tốt, nên tay lạnh.” Một bên Cố Yến Khanh giải thích với cô, “Thân thể của nó không tốt lên được.”

Đương nhiên Kiều Vãn Tình biết thân thể cậu bé không tốt, nguyên nhân cũng biết. Cô nghĩ nghĩ nói: “Trưởng thành sẽ ổn hơn thôi, tẩm bổ nhiều vào là ổn ngay ý mà.”

Sau khi lớn lên nam chủ chính là tung tăng nhảy nhót rồi làm mãnh nam một đêm bảy lần, khi còn nhỏ thân thể không tốt gì đó đều chỉ làm nền thôi.

Một vòng quanh miếu Nguyệt Lão rất lớn, Kiều Vãn Tình cùng bọn họ đi dạo một vòng nhìn trúng hai chỗ.

Có hai con đường đi đến miếu Nguyệt Lão, một cái là quốc lộ xi măng có thể trực tiếp lái xe đi lên. Con đường này ở sau núi, cũng chính là con đường bọn họ mới lái xe đi lên. Nhưng mà nó khá uốn lượn.

Để đến miếu Nguyệt Lão có thể chọn đi cầu thang trước núi. Nhưng nếu chọn con đường này thì xe chỉ chạy được đến núi Mai bên kia, sau đó phải đi cầu thang thật dài, nghe nói phải đến gần ngàn bậc. Hình như là dùng để thử nghiệm sự thành tâm của mấy chú cẩu độc thân.

Khụ khụ.

“Hai chỗ đó đều ở ven đường, khá tiện. Hơn nữa sau này bọn họ còn làm lại đường nữa, khẳng định bán ở ven đường các thuận tiện hơn.” Cậu hai giới thiệu cho bọn họ, “Thế cháu xem muốn thuê ở trước núi hay sau núi?”

“Có lẽ là trước núi ạ,” Kiều Vãn Tình cảm thấy việc này hoàn toàn không cần phải suy nghĩ nhiều, “Trước núi vị trí tốt, du khách cũng nhiều, người ta nhìn một cái là thấy quán của chúng ta, đúng không ạ?”

“Đúng!” Đường Nguyệt Nguyệt tán thành, “Vị trí đó rất tốt, chứ nếu ở sau núi thì người ta cũng chẳng nhìn đến.”

“Đừng chọn trước núi.” Ngay lúc Kiều Vãn Tình chuẩn bị hùa theo muốn thuê trước núi thì Cố Yến Khanh bỗng nhiên nói.

Kiều Vãn Tình tò mò hỏi ý kiến của anh: “Tại sao?”

“Người ta đến đây đa số sẽ đi bái ở miếu Nguyệt Lão trước sau đó mới đi ăn cơm. Ở phía trước giao thông không tiện đỗ xe, nên người ta sẽ thích đi đi về về ở đường phía sau núi hơn.”

Kiều Vãn Tình nghe xong thấy khá hợp lý.

Cố Yến Khanh lại nói: “Lên núi dễ xuống núi khó. Có nhiều người bò xong cầu thang cao như vậy, khi xuống núi sẽ vô cùng mệt mỏi nên sẽ càng thích chọn đi xuống bằng đường quốc lộ ở sau núi hơn. Tuy rằng dài hơn nhưng sẽ không mệt như vậy. Hơn nữa thường người ta sẽ không đi về cùng một đường. Phong cảnh sau núi cũng khá đẹp, phỏng chừng về sau lộ trình của người ta sẽ là núi Mai, cầu thang, miếu Nguyệt Lão sau đó xuống núi bằng đường quốc lộ.”

“Nói như vậy thì nên mở tiệm ở ven đường sau núi?”

Cố Yến Khanh gật đầu: “Thật ra thì nơi đó cũng cách miếu Nguyệt Lão không xa, cô không cần tiếp tục đắn đo về vị trí nữa mà nên nghĩ tiếp nên tuyên truyền như thế nào.”

“Nhưng nếu ở sau núi thì sợ người ta không biết chỗ đó có tiệm ăn.” Đường Nguyệt Nguyệt nói, cô cũng không tin cách nói rượu ngon không sợ hẻm sâu.

“Cái đó thì đơn giản thôi,” Cố Yến Khanh nói, “Ở trước cầu thang khẳng định về sau sẽ có thêm biển chỉ đường hay bản đồ gì đó. Đến lúc đó chỉ cần tìm quan hệ rồi nhét chút tiền vào để bọn họ thêm biển tiệm ăn chay ở đó là được rồi. Du khách nhìn thấy biển hoặc bản đồ đó thì tự nhiên sẽ biết được.”

“Nghe cũng khá hợp lý.” Đường Nguyệt Nguyệt cảm thấy bản thân đã bị thuyết phục.

Kiều Vãn Tình một bên nghe Cố Yến Khanh nói cũng cảm thấy mình còn suy nghĩ quá nông cạn.

Nếu để ở vị trí ban đầu mà cô chọn, đi lại không tiện thì mọi thứ đều uổng công. Rốt cuộc thì người hiện đại cũng vô cùng lười nha.

Nghĩ đến đây, cô nói với cậu hai: “Vậy sau núi đi ạ.”

“Được,” cậu hai thấy bọn họ đã thống nhất xong với nhau rồi, nói, “Chúng ta đến tận nơi xem thử đi.”

Mọi người cùng đi ra sau núi, Kiều Vãn Tình nắm tay Uyên Uyên đi cạnh Cố Yến Khanh, nhỏ giọng nói: “Thầy Cố có tầm nhìn xa trông rộng thật đáng nể nha.”

Vẻ mặt thầy Cố bình tĩnh nói: “Cảm ơn Kiều tiểu thư đã để mắt.”

“Anh nói như trước kia tôi khinh thường anh không bằng.”

“Hả? Nhưng không phải trước kia Kiều tiểu thư nói như vậy sao?”

“…… Trước kia tôi nói cái gì?” Kiều Vãn Tình không khỏi hỏi lại, hoàn toàn quên trước kia mình đã từng “khinh thường” Cố Yến Khanh, “Chẳng qua là tôi nhìn anh không thuận mắt thôi.”

Cố Yến Khanh: “……”

Đường Nguyệt Nguyệt đi đằng sau nghe bọn họ đấu võ mồm cảm giác như bị nhét no một bụng cơm chó.

Thật sự giữa hai người kia không có gian tình sao?

Nhìn khuôn mặt ngày thường luôn lạnh lẽo, giờ lại ôn nhu cười cười, quá rõ ràng rồi.

Cái này mà không gọi là yêu……

……

Sau khi xem xong vẫn còn rất sớm nên bọn họ tính toán muốn đi xem hoa mai. Vì trong nhà cậu hai còn khách với ngày thường cũng xem quen cỏ cây núi rừng rồi, không hiểu mấy cây mai nở hoa có gì đẹp nên đi về trước.

Núi Mai cao, mây mù lượn lờ quanh núi, thoạt nhìn giống như tiên cảnh chốn nhân gian. Hoa mai vừa mới nở như những tảng mây đỏ phủ quanh núi, trông rất đẹp.

Tuy rằng hiện tại đã là mùng năm Tết, du khách cũng rất nhiều. Chỉ tiếc là rau củ trong nhà năm trước Kiều Vãn Tình đã bán hết, còn chưa mọc ra tiếp, nếu không hiện tại mang đi bán chắc kiếm được nhiều tiền lắm.

Khẩu Khẩu vẫn được Cố Yến Khanh ôm. Nó vô cùng hứng thú với hoa mai, một hai duỗi tay đòi ngắt. Kiều Vãn Tình lo lắng tay nhỏ của nó sẽ vướng vào cành cây nên nhặt mấy bông hoa còn chưa tàn trên mặt đất đặt lên tay nó, còn cài một bông hoa trên đầu nó.

“Đeo hoa mai nhỏ này lên thì Khẩu Khẩu của chúng ta cũng là một tiểu công trúa.” Kiều Vãn Tình cài một bông hoa bên tai nó.

Khẩu Khẩu không biết mình đã bị bà mẹ vô lương tâm hố, còn cười vô cùng vui vẻ.

Kiều Vãn Tình lại nói với Uyên Uyên: “Uyên Uyên có muốn cài một đóa hay không?”

“Không cần, chỉ có bé gái mới cài hoa, Uyên Uyên là bé trai.” Hiển nhiên Uyên Uyên không bị dễ lừa như vậy.

“Có sao đâu, cháu xem không phải là Khẩu Khẩu cài rất đẹp hay không?”

Uyên Uyên rất lễ phép không nói xấu, chỉ nhìn Khẩu Khẩu đang cười khanh khách không nói lời nào.

Kiều Vãn Tình có chút tiếc nuối vì Uyên Uyên không mắc mưu, chỉ đành cài đóa khác trên lỗ tai còn lại của Khẩu Khẩu, cuối cùng còn nói: “Trông có giống mấy cô gái trong thôn mình không?”

“Ba ba ba ba!” Khẩu Khẩu vô cùng vui vẻ kêu lên.

Cố Yến Khanh xem hai mẹ con bọn họ đùa nhau vui như vậy có chút bất đắc dĩ lại buồn cười. Nhưng anh cũng dung túng để Kiều Vãn Tình trêu Khẩu Khẩu, không nói gì, trên mặt treo ý cười nhàn nhạt.

Đường Nguyệt Nguyệt đã bị nhét cẩu lương no căng không còn sức nói chuyện lén giơ điện thoại, chụp cho bọn họ một bức ảnh gia đình.

Bình luận

Truyện đang đọc