MANG THAI VỚI CHA CỦA VAI ÁC

Có lẽ do thằng nhóc này còn chưa ngồi quen xe tập đi nên háng nó bị cọ xát đỏ một mảnh.

Vì thế bà nội Kiều không mặc bỉm cho nó, còn mặc cái quần hở đũng cho nó để nó đỡ bị cọ đau.

Hai ngày nay Kiều Vãn Tình phát hiện lúc Khẩu Khẩu muốn đi tiểu thì nó sẽ cười ngây ngô, cười vô cùng trong sáng vô tội, cười trước khi đi tiểu.

Cho nên thằng nhóc này làm bộ dáng ngây ngốc cũng không phải do nó ngốc, đằng sau bộ dáng ngốc nghếch đó còn có một chút tinh nghịch.

Khẩu Khẩu được Cố Yến Khanh nhấc lên cao còn tưởng Cố Yến Khanh chơi với mình, cười càng vui hơn. Thằng nhóc này cười càng tươi thì độ cong của nước tiểu càng lớn.

Cố Yến Khanh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc bị thằng nhóc thối này tiểu ướt hết cả người, còn bị tiểu lên cả mặt nữa.

Cố Yến Khanh dở khóc dở cười. Nhưng là con mình đi tiểu, khóc cũng không khóc được. Vừa rồi anh thấy hơi nóng nên cởi áo khoác ra, bây giờ trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi. Bây giờ bị thằng nhóc Khẩu Khẩu này tiểu ướt hết áo rồi.

“Tiểu lên người ba ba nên vui như vậy hả?” Cố Yến Khanh vỗ vỗ mông nhỏ của nó, nói.

Khẩu Khẩu cười khanh khách, vươn tay sờ mông nhỏ của mình. Tiếc là tay quá ngắn không với tới.

Kiều Vãn Tình duỗi tay sờ sờ quần của Khẩu Khẩu, phát hiện thằng nhóc này đi tiểu không ướt quần, toàn bộ quá trình đều hướng vào ba nó. Cô nén cười lấy hai tờ giấy đưa cho Cố Yến Khanh để anh lau mặt sau đó lại bế Khẩu Khẩu.

May là nước tiểu của Khẩu Khẩu chỉ có tác dụng với thực vật, nếu không ngày mai Cố tổng sẽ phát hiện râu của mình mọc tươi tốt hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng nếu mà nước tiểu của Khẩu Khẩu có tác dụng làm lông tóc mọc nhanh thì Kiều Vãn Tình trực tiếp mang nước tiểu của nó chế thành dầu gội, mang đi bán. Như thế kiểu gì cũng phát tài!

Rốt cuộc thì bây giờ cũng có rất nhiều người bị trọc đầu.

“Tôi đi tắm rửa một chút.” Cố Yến Khanh nói.

Khẩu Khẩu tiểu rất nhiều, gần như toàn bộ đều xả trên người Cố Yến Khanh rồi. Mà không chỉ tiểu vào người Cố Yến Khanh mà đến mặt anh cũng dính nước tiểu của thằng bé.

Kiều Vãn Tình nói: “Nhưng ở chỗ tôi không có quần áo của anh.”

Cố Yến Khanh vẫn luôn ở bên khách sạn nên chỗ cô không có quần áo của anh. Anh đang định bảo không vấn đề gì, mình sẽ nhờ người mang quần áo tới thì bà nội Kiều đứng bên cạnh nói: “Lần trước lúc bà mua đồ người ta tặng một bộ quần áo cho đàn ông. Hay là để bà mang ra đưa Cố tiên sinh mặc tạm?”

Kiều Vãn Tình: “Bộ đó ạ…… Chắc Cố tổng không hợp lắm.”

Cố Yến Khanh thấy bảo có quần áo để mặc, nói: “Không sao ạ, mặc tạm một chút là được.”

Bà nội Kiều đi lấy bộ quần áo kia ra. Không phải Kiều Vãn Tình cố ý chê đâu nhưng bộ quần áo đó thật sự không đẹp.

Đó là một bộ dành cho đàn ông trung niên. Vốn dĩ Kiều Vãn Tình còn định đưa cho cậu hai để cậu mặc lúc đi làm ruộng. Đúng lúc gặp phải việc kia nên vẫn chưa đưa được cho cậu.

Cố Yến Khanh lại không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, thậm chí mặt không đổi sắc cầm bộ quần áo đến toilet để thay. Kiều Vãn Tình còn lén lút chờ xem dáng vẻ quê mùa của Cố tổng.

Kết quả lúc Cố Yến Khanh mặc xong rồi đi ra. Đừng nói là trông quê mùa, nhìn bộ quần áo được anh mặc như cũ tôn lên vẻ anh tuấn của anh, thậm chí còn toát ra một chút hơi thở thanh xuân. So với Cố tổng mặc nghiêm trang ngày thường thì trông anh hiện tại càng giàu sức sống hơn.

“Như nào, không phải bị sự đẹp trai của tôi dọa cho ngây người rồi đấy chứ?” Cố Yến Khanh đi ra thấy Kiều Vãn Tình nhìn mình, thấp giọng hỏi.

Kiều Vãn Tình mở mắt, ôm Khẩu Khẩu ngồi vào bàn, nói: “Anh đừng tự luyến nữa.”

Cố Yến Khanh nhàn nhạt cười cười, không nói gì.

Đúng như cô dự đoán, Khẩu Khẩu rất thích ăn cherry. Dằm nhỏ cherry ra nó còn có thể ăn được vài quả. Hơn nữa khi Khẩu Khẩu được ăn món mà nó thích thì sẽ kéo kéo góc áo người lớn, há miệng kêu “A a” tỏ vẻ muốn ăn. Còn nếu mà vớ phải đúng món nó không thích ăn thì nó ngậm chặt môi lại.

Nhưng làm Kiều Vãn Tình đau đầu nhất chính là sau khi nó ăn cherry xong thì nó không thèm ăn quả gì khác nữa, chỉ ăn mỗi cherry.

May là ba nó có tiền, thấy nó thích ăn nên bảo thuê người chuyển cherry đến đây.

“Nếu không cô trồng một cây ở cửa đi,” Cố Yến Khanh nói với Kiều Vãn Tình, “Mai sau Khẩu Khẩu mà lớn nó có thể tự ra đó hái quả ăn.”

Tưởng tượng thằng nhóc thối này cầm gậy đánh đánh cây cherry làm quả rụng xuống để ăn thì cô lại thấy buồn cười.

“Nhưng cherry sống được ở chỗ này hả?”

Kiều Vãn Tình nhớ rõ khí hậu chỗ này không thích hợp để trồng cherry. Mà nếu trồng thì chỉ có hoa thôi chứ không có quả. Cho nên cherry ở chỗ này rất hiếm, đều là mang từ nơi khác đến đây bán.

Cố Yến Khanh nhìn cô, ánh mắt chắc chắn: “Người khác thì tôi không biết, chứ tôi tin là cô có thể làm được.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Nhìn ánh mắt này của Cố Yến Khanh là Kiều Vãn Tình biết đối phương đã đoán được cái gì đó.

Năm trước cô cũng trồng được một số rau củ trái mùa, chỉ là trồng được thôi mà người ta đã nghi ngờ rồi. Thế nên sau đó cô không trồng nữa, chỉ trồng rau đúng vụ.

Nhưng Cố Yến Khanh cũng không phải đồ ngốc, có lẽ anh cũng đoán được cái gì đó rồi nhưng chưa nói thôi.

Kiều Vãn Tình tránh ánh mắt anh: “Anh đánh giá cao tôi rồi.”

Đương nhiên Cố Yến Khanh không cảm thấy mình đánh giá cao Kiều Vãn Tình.

Thật ra thì Cố Yến Khanh cũng không nghi ngờ Kiều Vãn Tình, bởi vì lúc cô học đại học có nghiên cứu về sinh vật. Nên cô học được một số phương pháp gieo trồng đặc biệt nào thì cũng không có gì kỳ lạ.

Chỉ là từ sau khi Cố Yến Khanh động lòng với Kiều Vãn Tình thì anh không nhịn được đi tìm hiểu cô. Vòng bạn bè của Kiều Vãn Tình giới hạn chỉ xem được các bài viết trong vòng một năm, không thể xem được các bài đăng trước đó. Nhưng do Hứa Hàm* quên mất mình còn có Weibo nên không gỡ bài đi.

*Đoạn này có nhắc đến nguyên chủ nên tui để Kiều Vãn Tình và Hứa Hàm cho rõ nhé các nàng ^^ Hứa Hàm là nữ chính xuyên vào Kiều Vãn Tình đó nha

Weibo đó toàn các bài đăng trước kia khi Kiều Vãn Tình muốn làm võng hồng*. Trên Weibo đó đa số toàn là các bức ảnh tự sướng của cô, còn có một số bức Kiều Vãn Tình tạo dáng õng ẹo như muốn câu dẫn người ta.

*võng hồng: người nổi tiếng trên mạng

Xem xong Cố tổng đều nhịn sự khó chịu xuống. Rốt cuộc thì Kiều Vãn Tình cũng từng là một người như vậy. Chỉ là anh lướt xuống các bài đăng tương đối bình thường của cô thì thấy Kiều Vãn Tình nói là mình có thù oán với hoa cỏ, không chăm sóc nổi chúng làm chúng chết hết.

Nhưng cái này rõ ràng không phù hợp với Kiều Vãn Tình hiện tại.

Hơn nữa sau khi mang thai thì tính cách của Kiều Vãn Tình lại “thay đổi rõ rệt”. Cố Yến Khanh cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có chỗ nào đó không thể dùng lẽ thường để giải thích được.

Nhưng nếu Kiều Vãn Tình không muốn nói thì anh cũng coi như không biết chuyện này, cứ giả bộ không biết gì như bà nội Kiều. Nếu đã nhận định người đứng trước mặt mình là người anh thích thì cần gì phải so đo cô trước kia là người như thế nào.

……

Miếu Nguyệt Lão sẽ mở vào Tết Đoan Ngọ. Kiều Vãn Tình đang gấp rút chuẩn bị việc trang trí cho quán.

Cô lại lần nữa xem xét lại việc trồng rau của nhà mình. Ban ngày thì mợ hai cô cũng vẫn rảnh có thể qua đây giúp cô. Cô chỉ cần thuê thêm một người khác đi giao rau là được.

Tâm trí cô đều đặt ở bên quán đồ chay. Nào là mua sắm đồ làm bếp, viết thực đơn cùng giá cả đồng thời đề ra kế hoạch cùng hình thức buôn bán.

Đầu tiên là phải thu hút khách hàng. Khi mà thu hút được nhiều khách hàng rồi thì lại phải suy xét đến vấn đề nhân sự, tiền lương cùng một loạt các vấn đề khác.

Khẩu Khẩu sắp tròn một tuổi.

Tuy rằng nó là vai ác lớn, có một ba ba siêu giỏi nhưng cũng không thấy nó thông minh hơn người khác bao nhiêu. Sắp được một tuổi rồi mà nói chuyện vẫn ngắc ngứ, chỉ nói thuận miệng “ba ba” và “ma ma” cùng mấy từ khác. Nó chưa biết gọi “cụ” nên vẫn luôn học theo Kiều Vãn Tình gọi bà nội Kiều là “bà”.

Ngoài ra nó còn nói được một số từ đơn như “đánh”, “muốn”, “cho”.

Nhưng rốt cuộc thì thằng nhóc này cũng có thể tự mình đi được rồi. Tuy rằng nó đi còn chưa vững, làm cho người ta cảm giác như nó sắp ngã nhưng nó vẫn có thể ổn định đi được một đoạn dài không bị ngã.

Chỉ là Khẩu Khẩu không thích tự đi. Nó vẫn thích ngồi xe tập đi ba nó mua cho hơn. Tự đi thì tốc độ đi sẽ rất chậm, lại còn không quá linh hoạt, chứ ngồi trong xe tập đi thì nó sẽ chạy nhanh như ngựa con thoát cương.

Bây giờ Hoàng Đại Tiên cũng biết trêu Khẩu Khẩu rồi. Nó hay ngoạm lấy đồ chơi nhỏ hoặc thứ Khẩu Khẩu thích chạy trước mặt nó. Khẩu Khẩu thì chạy đuổi theo phía sau. Đôi khi Kiều Vãn Tình còn vô cùng hoài nghi không biết có phải Hoàng Đại Tiên coi Khẩu Khẩu là thú cưng của nó không mà cứ chạy tới chạy lui như thế cả ngày.

Kiều Vãn Tình lo Khẩu Khẩu ngồi xe tập đi nhiều quá sẽ không tốt nên thường cho nó tự đi. Khẩu Khẩu thấy vậy thì không cao hứng. Lúc nó không cao hứng thì sẽ trề môi ra, bày ra bộ dáng con muốn khóc nhưng không khóc, nhìn trông vô cùng tủi thân làm người ta đau lòng.

Nhưng Kiều Vãn Tình đã miễn dịch với bộ dáng bán thảm làm nũng này của nó rồi, nên Khẩu Khẩu chỉ đành cầm bài này đi lừa ba nó.

Nhưng tiếc là ba nó cũng không hay ngồi ngốc ở chỗ này. Anh cũng là người bận rộn, thường xuyên phải trở về C thị làm việc. Nhưng có thời gian rảnh là anh cũng sẽ qua đây.

Bây giờ Kiều Vãn Tình cũng kệ anh. Cô biết ba mẹ Uyên Uyên đã hòa thuận lại với nhau, Uyên Uyên được đón trở về rồi. Còn chuyện gì sẽ xảy ra thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

“Khẩu Khẩu, nhặt quả bóng mang lại đây cho mẹ nào.”

Không được ngồi xe tập đi, ba ba còn về C thị một ngày, Khẩu Khẩu tủi thân nhưng không ai dỗ nó, còn “bị bắt” nhặt quả bóng giúp mẹ.

Nhưng những đứa nhỏ này đều mắc bệnh hay quên. Nó nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của mẹ mình lập tức tung ta tung tăng chạy tới nhặt bóng lên, sau đó giơ giơ quả bóng, chạy tới chỗ mẹ.

Cẳng chân Khẩu Khẩu vừa dài vừa đẹp, vừa nhìn là biết đứa nhỏ này mai sau sẽ là một thanh niên đẹp trai. Trong sách cũng miêu tả giá trị nhan sắc của vai ác rất cao, diện mạo lại giống với Cố Yến Khanh, làm điên đảo bao con tim thiếu nữ.

Vai ác cũng chính là người dùng hết khả năng của mình để lợi dụng người khác đi làm chuyện xấu. Nên trong tiểu thuyết, Cố Tư Kiều thường xuyên lợi dụng ưu thế về bề ngoài của mình để câu dẫn một số cô gái ngốc vì mình lên núi đao xuống biển lửa.

Nhìn Khẩu Khẩu đang ngốc ngốc, Kiều Vãn Tình khó có thể tin được khi trưởng thành nó lại biế n thái đến như vậy.

Hai chân nhỏ của Khẩu Khẩu chuyển động nhanh, ngay lập tức tới trước mặt Kiều Vãn Tình. Lúc cách cô hai ba bước thì nó lại không chạy nữa, hơn nữa còn ngả người về chỗ Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình vội hồi phục từ trong suy nghĩ miên man, duỗi tay đỡ được nó.

“Ma ma.” Khẩu Khẩu cầm bóng nhỏ trong tay đưa cho cô, “Nột, nột.”

Khẩu Khẩu nói “nột” nghĩa là “đây”. Kiều Vãn Tình hôn hôn Khẩu Khẩu vẻ mặt cầu khen ngợi rồi khen nó hai câu. Sau đó cô lại thấy lắc tay của nó lỏng ra nên tháo ra sợ nó làm rơi.

Lắc tay kia bằng ngọc được làm thủ công, đó là lắc tay Cố Yến Khanh mua cho Khẩu Khẩu. Một bộ của nó còn dây truyền mặt ngọc nữa nhưng Kiều Vãn Tình sợ buổi tối Khẩu Khẩu ngủ không cẩn thận làm rơi nên tạm thời chưa đeo cho nó.

Vòng tay này mang rất thoải mái lại vừa tay, Kiều Vãn Tình lại thấy Khẩu Khẩu vô cùng thích nó nên vẫn luôn cho nó đeo.

“Ba, ba.”

Gần đây hạng mục Cố Yến Khanh đang làm xảy ra vấn đề nên đã lâu rồi anh chưa tới đây. Thỉnh thoảng anh sẽ gọi video tới đây một chút. Khẩu Khẩu đợt trước ngày nào cũng thấy ba, lần này lại lâu như vậy chưa được gặp nên có chút nhớ ba.

Khẩu Khẩu nhìn vòng tay nhỏ của mình, “nhìn vật nhớ người” nên đột nhiên kêu “ba ba”.

Kiều Vãn Tình lập tức có chút đau lòng, hôn hôn nó: “Khẩu Khẩu nhớ ba hả?”

“Ba ba.” Khẩu Khẩu lại sâu kín kêu lên, nghe có vẻ đáng thương.

“Thôi nào, đừng buồn nha.” Kiều Vãn Tình có chút dở khóc dở cười, tuổi còn nhỏ vậy mà chấp niệm với ba ba sâu như thế, “Hai ngày nữa ba con sẽ tới đây thăm con, hôm nay mẹ đưa con lên trấn trên dạo phố.”

Hôm nay có chợ trên trấn trên. Kiều Vãn Tình muốn lên đó mua một ít hạt giống rau củ để quý tiếp theo sẽ gieo trồng, thuận tiện mang Khẩu Khẩu lên đó chơi.

Khẩu Khẩu rất thích những chỗ náo nhiệt. Hiện tại thời tiết cũng khá đẹp, không nóng không lạnh, thích hợp đi dạo phố.

Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu đi mua sắm một vòng. Sau khi đã mua đủ đồ cần thiết, thấy thằng nhóc vẫn còn hưng phấn nên cô quyết định mang nó tới Nông Gia Nhạc chơi một chút.

Ở cửa Nông Gia Nhạc được một đám người vây quanh. Bây giờ mới 10 giờ sáng, lúc này hẳn là Nông Gia Nhạc mới bắt đầu mở cửa buôn bán, còn chưa đông khách, sao lại náo nhiệt như vậy nhỉ?

Kiều Vãn Tình đi qua nghe. Sau khi nghe được mấy người đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận thì cũng biết được nguyên nhân.

Là do lần trước Kiều Vãn Tình chỉ mang rau tới đây cho bà chủ Thái làm thức ăn cho khách chứ không cung cấp rau để bà bán rau sống. Nhưng có một đôi vợ chồng già lúc trước có người bạn mua rau của Nông Gia Nhạc về nấu ăn, bảo họ rau rất ngon nên họ mới vượt ngàn dặm xa xôi tới đây mua.

Bà chủ Thái giải thích với bọn họ hiện tại không bán rau, nhưng đôi vợ chồng kia lại cảm thấy bà chủ Thái đang lừa bọn họ vì bà có rau để nấu thức ăn nhưng lại không chịu bán rau sống cho mình.

Trùng hợp là khi đó nhà bán rau khác cho rằng Kiều Vãn Tình không tiếp tục bán rau cho bà chủ Thái nữa nên định đánh quan hệ với bà chủ Thái, muốn bà bán rau sống nhà bọn họ nên tặng một túi rau sống lớn đến đây.

Bà chủ Thái có quan hệ khá tốt với Kiều Vãn Tình, hơn nữa bán rau sống nhà Kiều Vãn Tình là do rau sống nhà cô ăn ngon. Vì vậy đương nhiên bà sẽ không nhận rau sống của nhà bán rau kia. Thế là một túi rau củ lớn cứ như vậy trắng trợn đặt ở cửa.

Đôi vợ chồng kia lại cảm thấy chỗ rau đặt ở cửa đó chính là rau bà chủ Thái nấu cho khách ăn nên cướp lấy, đặt vào trong túi mang đi. Bà chủ Thái cùng mấy người khác nói như nào họ cũng không tin chỗ rau họ đang cầm được nhà khác cung cấp.

Mà bọn họ cũng là hai người lớn tuổi rồi, bà chủ Thái cũng không thể động tay chân với bọn họ. Cuối cùng bà thấy không ngăn cản nổi nên mặc kệ để bọn họ mang rau đi, còn thu của bọn họ 200 đồng.

Vốn dĩ bà chủ Thái cũng không muốn làm ăn với nhà bán rau kia nên 200 đồng thu được này bà cũng nhờ người giao cho nhà bán rau đó. Bà cũng cho rằng cứ như vậy là xong việc rồi.

Nhưng hôm nay người nhà cùng đôi vợ chồng già kia lại tìm tới đây, bảo bà chủ Thái lừa gạt người già, dùng rau dưa bình thường chỉ bán mấy đồng một cân lừa bọn họ. Còn nói đó là rau xanh ăn ngon các kiểu. Người nhà đôi vợ chồng đó cũng không phải đèn cạn dầu nên lúc này đang làm loạn trong quán của bà chủ Thái.

Kiều Vãn Tình thấy bọn họ vô cùng hung dữ, sợ Khẩu Khẩu bị dọa nên không đưa nó vào mà đưa nó đi chỗ khác lượn hai vòng rồi về nhà.

Buổi chiều, Kiều Vãn Tình ngồi ở nhà dùng laptop thiết kế thực đơn cho quán. Cô hiểu một chút photoshop nên có thể tự mình làm được.

Qua gần một năm sửa chữa rồi trang trí, sân nhà Kiều Vãn Tình được cô trang trí đủ loại hoa cỏ cùng rau dưa. Bây giờ đang cuối xuân, trong sân hoa nở, tỏa ra mùi hương vô cùng thơm.

Trong góc sân còn có một cây quế. Dưới cây quế còn có một bộ bàn ghế gỗ. Đây là chỗ bình thường Kiều Vãn Tình hay ngồi làm việc. Lúc Kiều Vãn Tình không xuống ruộng trồng rau thì đều ngồi ở chỗ này.

Khi trông Khẩu Khẩu thì thả cho nó ngồi chơi đồ chơi trên thảm hoặc cho nó ngồi vào xe tập đi chạy chơi quanh sân. Cuộc sống như vậy thật nhàn hạ thoải mái.

Ở góc sân còn có một cây cherry – đó là cây Cố Yến Khanh mua tới rồi đặt ở đó.

“Phát, phát.”

Không biết Khẩu Khẩu nhặt một bông hoa từ chỗ nào ra, chạy xe tập đi “nhanh như chớp” đến chỗ Kiều Vãn Tình, ngẩng khuôn mặt nhỏ, giơ tay nhỏ đưa cho cô.

“Cho mẹ hả? Cảm ơn Khẩu Khẩu nhé!”

Kiều Vãn Tình nhận lấy bông hoa thấy Khẩu Khẩu “A a” lắc đầu qua thì mới biết nó căn bản không định cho cô. Là Khẩu Khẩu muốn cô cài hoa lên đầu nó.

Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười. Cô trực tiếp vào trong sân hái thêm một chút hoa nữa rồi kết thành vòng đội đầu cho Khẩu Khẩu đội. Bây giờ Khẩu Khẩu trông trắng trẻo xinh trai, đội thêm một cái vòng hoa trên đầu trông rất xinh. Kiều Vãn Tình còn khen nó đẹp, sau đó thằng nhóc thối này còn sung sướng tin mình đẹp như tiên trên trời.

Đáng yêu quá đi mất! Đáng tiếc lại là bé trai. Nếu cô mà sinh đứa nữa thì hy vọng đó sẽ là một bé gái.

Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, là bà chủ Thái gọi đến. Kiều Vãn Tình nhận điện: “Alo, sao thế bà chủ Thái?”

“Vãn Tình giúp chị một việc với được không?” Trong giọng của bà chủ Thái mang theo chút cầu xin.

Kiều Vãn Tình thả Khẩu Khẩu xuống cho nó chơi một mình, đứng dậy hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Là việc ở trong quán chị……” Bà chủ Thái kể cho Kiều Vãn Tình nghe việc hôm nay xảy ra trong quán mình. Phiên bản này không khác so với phiên bản Kiều Vãn Tình nghe được từ người qua đường là bao.

Cuối cùng, bà chủ Thái nói: “Bây giờ bọn họ một hai muốn tới vườn rau để hái rau thì mới tin lời chị nói. Tuy biết vậy là quấy rầy em, nhưng nhóm người này thật sự khó chơi. Chị thật sự là không còn cách nào khác rồi. Bây giờ em giúp chị, cho bọn họ tới tham quan. Bọn họ hái được bao nhiêu thì đều tính cho chị, chị trả tiền cho em được không?”

Lần này xem ra bà chủ Thái đá phải ván sắt thật rồi. Nếu không thì mấy việc liên quan đến tiêu tiền bà ấy có hào phóng như vậy bao giờ đâu. Lúc nào cũng có thể bớt đi được một đồng là bớt đi. Kể cả người quen bình thường bà cũng hố cho một ít tiền.

Kiều Vãn Tình thật sự không muốn mấy người đó tới vườn rau nhà mình. Tuy rằng hiện tại cô cũng không trồng rau trái mùa, rau lớn nhanh hay không bọn họ cũng không biết được nên không sợ người đến thăm. Nhưng cô vẫn cực kỳ bài xích người lạ tới vườn rau của mình.

Nhưng yêu cầu bà chủ Thái đưa ra cô lại không thể không đồng ý. Đầu tiên là vì mối quan hệ của hai người. Thứ hai là trong khoảng thời gian cậu hai xảy ra chuyện thì bà chủ Thái cũng giúp đỡ cô rất nhiều, còn giúp cô móc nối quan hệ để hỏi thăm. Nếu mà bây giờ bà ấy gặp khó khăn mà cô lại phủi tay không giúp thì có vẻ hơi quá đáng.

“Được chị ạ,” Kiều Vãn Tình nói, “Nhưng em không làm cơm hay nấu nướng gì đâu nha.”

Bà chủ Thái vội nói: “Không cần em nấu nướng, không cần em làm cơm mời khách hay gì cả. Bọn họ chỉ đến hái rau thôi, không làm gì thêm.”

“Thế được ạ. Thế chị Thái bảo bọn họ tới đây đi.”

Từ trấn trên lái xe tới nơi này hết khoảng nửa giờ. Rất nhanh bọn họ đã đến. Kiều Vãn Tình nhờ bà nội Kiều trông Khẩu Khẩu còn mình đi ra ngoài đón họ. Cô thấy ngoài bà chủ Thái cùng một người làm thuê trong quán ra thì đằng sau họ có thêm hai người tầm tuổi bà nội Kiều, còn có một đôi vợ chồng chừng 40 tuổi cùng một cô gái khoảng 20 tuổi.

“Đây là Kiều tiểu thư chủ vườn rau.” Bà chủ Thái giới thiệu cho bọn họ.

Người phụ nữ 40 tuổi liếc mắt quan sát Kiều Vãn Tình từ trên xuống dưới một cái, nói: “Bộ dáng này trông thế nào cũng không giống người trồng rau. Bà chủ Thái, bà không cần tùy tiện tìm một người lừa tôi.”

Bà chủ Thái còn chưa kịp phản bác thì Kiều Vãn Tình đã nói trước: “Làm sao, bây giờ cũng phải dựa vào bề ngoài mà đánh giá người trồng rau?”

“Quần áo cô mặc đều là hàng hiệu, làm sao có thể là người trồng rau được?” Cô gái 20 tuổi nhà bọn họ nói.

Hôm nay Kiều Vãn Tình đi dạo phố nên mới mặc quần áo trước kia nguyên chủ mua. Thật ra cô cũng không hiểu rõ lắm về quần áo hàng hiệu, cũng không biết quần áo quý với không quý khác nhau ở chỗ nào, chỉ biết mặc có đẹp hay không thôi.

Nghe được người ta nói vậy, Kiều Vãn Tình có chút không kiên nhẫn. Đến hái rau nhà người ta còn nhiều ý kiến như vậy, ngữ khí cũng ghê gớm hơn: “Tôi thích mặc gì là việc của tôi, liên quan gì đến cô?”

Cô gái kia: “……”

“Thôi thôi,” Bà chủ Thái đứng ra hòa giải, thân thể mập mạp của bà vừa đi vừa run lên, “Đi hái rau trước đi, nếu không chờ tí nữa trời tối, mấy người đi đường cũng không ngắn.”

Dưới sự hòa giải cực lực của bà chủ Thái, đám người kia cuối cùng cũng vào vườn rau nhà cô. Bà chủ Thái lôi kéo Kiều Vãn Tình nói: “Xin lỗi em gái Kiều nha. Đám người này thật quá cực phẩm, em chịu đựng một xíu, cứ coi như bị chó cắn một cái.”

Kiều Vãn Tình nghe bà so sánh vậy cười, nói: “Không sao ạ. Chị để bọn họ hái rau xong thì nhanh chóng về thôi. Hôm nay chị cũng chịu không ít tức giận rồi.”

Lần này đúng là bà chủ Thái đã chọc phải người không dễ chọc. Nhìn mấy người kia xem, kể cả là cô gái trẻ cũng có vẻ mặt ghê gớm khắc nghiệt. Không biết là thấy mình hơn người chỗ nào mà cứ vênh vênh váo váo.

“Ai, đừng nói nữa, làm ăn buôn bán mà, nói chung cũng gặp phải nhiều loại người. Cho nên về sau mà em mở cửa hàng thì tốt nhất nên thuê một hai người to cao lực lưỡng làm thuê. Nhỡ đâu có người đến gây chuyện thì họ còn giúp đỡ mình.”

Kiều Vãn Tình gật đầu, đúng là nên tìm một người trông có chút hung hãn tới mới có thể dọa được người.

“À đúng rồi, quán của em chuẩn bị như nào rồi?”

Bà chủ Thái rất xem trọng việc cô mở cửa hàng. Tuy rằng Kiều Vãn Tình mở cửa hàng sẽ có ảnh hưởng một chút tới việc làm ăn của bà chủ Thái nhưng chỉ cần cô không bán rau sống thì tất cả đều được. Vì người tới ăn chỗ quán đồ chay mà cảm thấy rau ăn ngon sẽ tìm tới chỗ Nông Gia Nhạc để mua rau sống về tự nấu ăn. Từ đó bà chủ Thái có thể kiếm được bội tiền.

Đương nhiên là bà vui.

Hơn nữa tính chất của quán hai nhà mở không giống nhau, sức cạnh tranh cũng tương đối nhỏ. Đồ ăn ở Nông Gia Nhạc mang hương vị nông thôn, có rất nhiều thịt, hoàn toàn khác so với đồ ăn chay.

“Cũng gần xong rồi ạ. Đến lúc đó chị Thái nhớ tới ủng hộ em nhé!”

“Được,” bà chủ Thái vỗ vỗ ngực, “Chị mang tất cả người ở cửa hàng chị đến ủng hộ cho em, em miễn phí phần ăn của chị là được.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Lúc hai người đang nói chuyện thì mấy người nhà kia đang ở vườn rau hái vô cùng vui vẻ. Nhưng Kiều Vãn Tình phát hiện mình đã đánh giá cao nhân phẩm của họ. Bọn họ chẳng những hái rau mà còn muốn phá hỏng. Ví dụ như hái đậu Hà Lan, bọn họ chẳng những hái đậu Hà Lan mà còn giật luôn cả dây leo xuống. Những chỗ bọn họ đi qua như bị bão cùng gió lớn quét qua, lung tung rối loạn.

Bà chủ Thái vội vàng đi qua nhắc bọn họ không thể làm như vậy.

Tuy Kiều Vãn Tình không quan tâm bọn họ lấy bao nhiêu nhưng vườn rau này là tâm huyết của cô. Cô đứng nhìn bọn họ phá hủy vườn rau nhà mình, lại còn bày ra bộ đáng tôi có lý mấy người có thể làm gì tôi, từ từ giận dữ.

Vì nhà có người lạ nên cô cảnh giác gọi A Hoàng tới, bảo nó trộm chạy qua thả mấy quả rắm đuổi mấy người kia ra.

Bình luận

Truyện đang đọc