MANG THEO BẢO BẢO BỎ TRỐN. VỢ! EM ĐỪNG HÒNG!



Bởi vì chút lộn xộn với đám bạn học, lúc Hạ Mễ Chúc đến cổng bệnh viện đã nhìn thấy Mạc Thanh bế Hạ Mễ Thụy đi ra.
"Sao không về nhà tắm rửa luôn đi?"
Mạc Thanh nhìn cậu một thân dơ bẩn, mắng.
"Trở về sẽ cùng tắm với a Thụy luôn ạ, đỡ tốn nước."
Hạ Mễ Chúc đưa tay bế Hạ Mễ Thụy từ tay ông, nói đùa.
Mạc Thanh sao lại không biết, nhưng thấy cậu vui vẻ hoạt bát như vậy, ông cũng mặc kệ cậu.
"Nha nha ba ba!"
Hạ Mễ Thụy uốn éo cái mông nhỏ trong lòng cậu, miệng ê a không ngừng, khuôn mặt bầu bỉnh đáng yêu hết sức.
"Ai ui bảo bối, lại nặng hơn rồi.

Sư phụ, người bế nó không mệt chứ ạ?"
Hạ Mễ Chúc ước lượng tiểu tử trong lòng, hỏi sư phụ.
"Ta còn khỏe lắm, đủ sức bế nó thêm vài năm.

Chỉ là có người sắp gả đi, thời gian bế nó chắc cũng không nhiều nữa đâu."
Ông cười trêu ghẹo.
"Sư phụ..."
Hạ Mễ Chúc đỏ mặt không dám nhìn ông.
"Vẫn là cần ngài trông hộ a Thụy."
Cậu và Lộ Nguyên Hầu đều không rảnh, sư phụ vẫn là không thoát được vận mệnh trông coi Hạ Mễ Thụy vào ban ngày.
"Ta đã quen có nó, chỉ sợ tối về không có nó lại nhớ thôi."
Hạ Mễ Chúc chuyển đi, ông đương nhiên là chỉ còn một mình.
"Con vẫn có thể mang nó đến cho sư phụ xem mà.


Buổi tối cũng không sợ làm ồn sư phụ nghỉ ngơi."
Lộ Nguyên Hầu cũng ở trong ký túc xá mà, khoảng cách nhất định là không xa đâu.
"Được rồi, mau trở về đi tắm, buổi tối trời sẽ trở lạnh."
Mạc Thanh cười, hối thúc cậu.
Hai sư đồ cùng một đứa nhỏ hối hả trở về.
...
Buổi tối, ký túc xá quân khu đèn đuốc sáng trưng.
Hạ Mễ Chúc ôm bảo bối của cậu ăn mặc như một tiểu đồng tử trong tranh tết đi ra đã nhìn thấy Giang Tấn lấp ló trước cổng.
Khu quân đội người ngoài không thể vào, Giang Tấn chỉ có thể đợi ở bên ngoài, chờ Hạ Mễ Chúc đến mở cửa cho hắn.
Hạ Mễ Chúc quét vòng tay, đưa hắn vào.
"Đây là bảo bối nhà cậu?"
Giang Tấn từ lúc nhìn thấy Hạ Mễ Thụy là hai mắt đã dán cứng lên, không dời đi được.

Hắn không phải chưa thấy đứa nhỏ, chỉ là đứa nhỏ của Hạ Mễ Chúc khác xa tưởng tượng của hắn, cũng khiến hắn kinh ngạc.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn ở trong lòng Hạ Mễ Chúc, giương đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, lông mi dài, dày, cong vút chớp chớp, đáng yêu chết người.
"Nó gọi là Hạ Mễ Thụy."
"Chào chú đi bảo bối!"
Hạ Mễ Chúc vòng hai tay nó lại trước ngực, Hạ Mễ Thụy hiểu rõ, lập tức cúi đầu.
Bình thường có người lạ nó sẽ không hoạt bát e a mãi, nhưng cũng vì vậy mà cho người ta lỗi giác nó rất ngoan.
"Ôi!"
Giang Tấn ôm trái tim.
"Đến đây ngồi đi."
Hạ Mễ Chúc dẫn hắn đến một băng ghế đá dưới gốc cây lớn trong sân.
"Có muốn bế thử không?"
Thấy hắn rất có hứng thú với Hạ Mễ Thụy, cậu hỏi.
"Bế được hả?"
Giang Tấn tuy hỏi nhưng đã xoa xoa tay, một bộ muốn thử.
"Bế được, giờ nó cứng cáp rồi.

Miễn cậu không làm rơi nó."
Nên Hạ Mễ Chúc mới để hắn ngồi rồi lại đưa nó cho hắn bế thử.
Không phải ai một lần đã bế được thuần thục như Lộ Nguyên Hầu.
Giang Tấn phải lóng ngóng một hồi mới cho Hạ Mễ Thụy thoải mái ngồi trên chân hắn.
"Nó luôn ngoan ngoãn vậy sao?"
Giang Tấn đối diện với đôi mắt to kia, tâm sắp bị mềm hóa.
"Không đâu, trừ khi là người nó thích.

Nếu không, phải là tôi chủ động đưa nó cho người khác nó mới sẽ không khóc."
Đứa nhỏ chính là làm người yên tâm như vậy.

Mà người duy nhất nó cho bế mà không cần cậu, chỉ có Lộ Nguyên Hầu.

Ngắm Hạ Mễ Thụy lại giao lưu với nó một chút, Giang Tấn mới nhớ phải hỏi chuyện gì.
"Cậu thật sự sắp kết hôn cùng Lộ tướng quân à?"
Hắn cẩn thận hỏi.

"Ừm."
Hạ Mễ Chúc ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên ngọn cây, đáp.
"Còn Hạ Mễ Thụy..."
Hắn nhìn đứa nhỏ trong lòng, tự nhiên não như bắt được cái gì kinh người, quay phắt qua nhìn Hạ Mễ Chúc: "Không phải chứ..."
Hạ Mễ Chúc nhìn hắn trợn mắt há hốc mồm như vậy thì tâm tình có chút vui.
"Ừm, thật là của ngài ấy."
"Đệt!"
Giang Tấn nhịn không được chửi tục.
"Ấy, xin lỗi."
Bắt gặp đôi mắt sáng trong của đứa nhỏ, hắn ngượng ngùng hối lỗi.
"Không trách cậu.

Chỉ là đừng nói ra ngoài nhé, giấu được bao lâu thì giấu."
Dù sao họ cũng khó có khả năng bế nó ra ngoài, chưa chắc ai để ý đâu.
"Đợi cậu kết hôn cùng Lộ tướng rồi, kiểu gì cũng lộ ra thôi."
Giang Tấn gật đầu nhưng vẫn nói.
"Người chủ tâm đi điều tra thì nhất định sẽ biết."
Hạ Mễ Chúc không có ngại chuyện này.
"Nhưng sao đến giờ Lộ tướng mới..."
Giang Tấn ngập ngùng hỏi: "Không phải thật như lời đồn, ngài ấy ăn xong rồi chạy đấy chứ?"
Lời nói của hắn tràn ngập khó tin.

Dù sao thì hình tượng vĩ đại của Lộ Nguyên Hầu cả đế quốc đều biết, chuyện này thật là phá hủy hình tượng.
"Ngài ấy không biết, cũng không cố ý, càng không biết đó là tôi, với cả chuyện tôi sẽ mang thai.

Nhưng đúng là ăn xong rồi chạy."
Hạ Mễ Chúc thấm thía nói.

Sau đó cậu kể lại cho hắn nghe chuyện trước đây.
Giang Tấn há hốc mồm.
"Ặc...!Cái này tôi cũng không biết nên phát biểu làm sao nữa."
Hắn bất lực.
"Ngài ấy cũng là con người thôi.

Chỉ là người ngoài toàn nhìn thấy mặt ngoài của ngài ấy, không thể nhìn thấy những chuyện bên trong.

Cơ mà những chuyện ngài ấy làm cho đế quốc không phải giả, cậu vẫn có thể tiếp tục sùng bái ngài ấy.

Con người ai cũng có lúc sai lầm.

Đối với ngài ấy, sai lầm này đủ để ngài ấy gặm suốt đời."
Chỉ nhìn cách hành xử không thể chê được của Lộ Nguyên Hầu thì đủ biết hắn là người thế nào.

Đây thật sự là vết nhơ trong cuộc đời của hắn.
"Cậu nói nghe cũng đúng."
Giang Tấn gật gù, rồi lại nói: "Cậu không trách ngài ấy à?"
Dù là ai gặp chuyện như vậy sẽ bao dung được sao?

"Trách chứ, nhưng hiểu được sẽ không trách nữa.

Chưa kể, người như ngài ấy, ai sẽ trách được.

Không ảo tưởng là tốt rồi."
Hạ Mễ Chúc cười nói.
Lời này không phải là sai, nên Giang Tấn không phản bác được.
"Cậu thấy tốt là được.

Chúng tôi đều thấy Lộ tướng rất quan tâm cậu."
Dù phương thức có hơi ba chấm.
Hạ Mễ Chúc nhìn được sự khó xử của hắn, cậu bật cười.
"Vậy mới là ngài ấy."
Mới khiến cho người khác tin phục.
"Cậu nói đúng.

Cảm giác rất thân thuộc, càng không khiến cho người khác cảm thấy ngài ấy thiên vị ai.

Thật ra ngài ấy làm như vậy, cũng là một cách bảo vệ cậu."
Lộ Nguyên Hầu nếu thiên vị Hạ Mễ Chúc rõ ràng, sẽ khiến cho người khác nhìn cậu thấy khó chịu, cũng khiến uy tín của hắn bị ảnh hưởng.

Như hiện tại, thật sự là rất tốt.

Chỉ là bản thân Lộ Nguyên Hầu có phải là cố ý hay không thôi.
Hạ Mễ Chúc nghe Giang Tấn nói xong, cũng thấy mù mờ.

Nếu ngài ấy thật sự nghĩ chu toàn như vậy, Hạ Mễ Chúc cảm thấy hơi áp lực, cũng rất cảm động.
Được người bảo vệ đến chu toàn, là một sự hạnh phúc.
Hôm đó nói chuyện với Giang Tấn xong, cả người Hạ Mễ Chúc như trút được gánh nặng.

Mà cậu cảm thấy mối quan hệ của mình và Giang Tấn cũng trở nên gần gũi hơn.
Bản thân Hạ Mễ Chúc biết, cậu chỉ là muốn một cảm giác bình yên trong mối quan hệ với bạn học, không sợ Giang Tấn không thể đáp lại được tự tín nhiệm của Hạ Mễ Chúc đối với hắn, cậu chỉ muốn tâm được thoải mái.

Mà những chuyện cậu nói với Giang Tấn, thật ra không phải là bí mật gì.

Một số vấn đề sâu xa có liên quan liên lụy đến Lộ Nguyên Hầu cậu đều giấu hết.
........................................................................


Bình luận

Truyện đang đọc