MANG THEO BẢO BẢO BỎ TRỐN. VỢ! EM ĐỪNG HÒNG!



Khúc Ninh tuy là một Omega cấp S nhưng vẫn không thể chống chọi lại bản năng thuần phục Alpha cấp S.

Nếu lúc này, ở đây là một Alpha cấp A tỏ thái độ với cậu, cũng chưa chắc khiến Khúc Ninh bị ảnh hưởng lớn như vậy.

Nhưng bởi vì cậu ta là Omega cấp S nên càng không chịu nổi bị đối xử lạnh lùng.1
Khúc Ninh dù không phải là kiểu người không có đầu óc như Diêm Tố Nhữ, thế nhưng cấp bậc kia đủ cho cậu ta kiêu ngạo cả đời, lại đối với Alpha cùng cấp khao khát là không thể bàn cãi.
Thế nên lúc này cậu ta càng không cam lòng bị xa lánh.
"Lộ..."
"Em ăn xong chưa?"
Lộ Nguyên Hầu tàn nhẫn cắt ngang lời nói của Khúc Ninh, đối với tiểu Beta đang nhai thức ăn mà như nhai sáp kia hỏi.
Hạ Mễ Chúc theo bản năng gật đầu.

Cậu đã không có khẩu vị, ăn cũng như không.

Cậu càng không muốn lại nhìn thấy Omega kia.
Lộ Nguyên Hầu không chút chần chừ nắm tay cậu kéo lên, rời đi quán cơm.
"Khúc tổ tông!"

Giang Minh một phát bắt lấy cánh tay của Khúc Ninh, ngăn lại bước chân muốn đuổi theo của cậu ta.
Khúc Ninh mắt thấy hai người kia đã muốn hòa vào dòng người đông đúc thì hất tay hắn ra, cũng không có đuổi theo mà giận dữ trừng hắn.
"Tôi nghĩ anh biết tôi không có ý định cùng anh kết làm bạn đời."
Giọng Khúc Ninh dù vẫn có sự mềm mại của Omega nhưng lãnh đạm là không thiếu được nhìn Giang Minh.
Lời nói cũng chẳng sợ có làm tổn thương trái tim Alpha của hắn không.
Giang Minh cười khổ nhìn cậu ta.

Thế nhưng hắn vẫn là nói: "Cậu không nhìn Lộ tướng người ta thái độ thì cũng đừng quên bản thân đã từng mắng Diêm gia Omega kia là không có não.

Sao giờ cậu cũng biểu hiện sự ngu ngốc giống cô ta rồi."
Hắn nói có phần nặng lời, nhưng cũng cảnh tỉnh Khúc Ninh từ trong cơn kích động vì vô tình nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu.1
Mỗi Omega càng cao cấp thì càng có ước ao với một Alpha tương xứng, Lộ Nguyên Hầu đối với Khúc Ninh ý nghĩa thế nào không cần phải nói.
Chỉ là hai người một ở Tây quốc, một ở Hạ quốc, mấy năm trước còn đánh nhau không ngừng.

Nếu không Khúc Ninh cũng không cần phải đợi đến lúc này mới tới được Tây quốc.

Dù cho Lộ Nguyên Hầu hiện tại đã có gia đình, nhưng bởi vì thân phận Beta của Hạ Mễ Chúc mà người để ý đến hắn vẫn thật nhiều, không giảm đi bao nhiêu.
Còn Khúc Ninh bởi vì một tầng giáo dục nên không cảm thấy không dung nổi một Hạ Mễ Chúc.

Cho dù Hạ Mễ Chúc đã sinh cho Lộ Nguyên Hầu một đứa nhỏ thì làm sao, hai cấp S kết hợp có thể cho ra một đời sau càng mạnh mẽ hơn, có khi sẽ đột phá được giới hạn cũng nên.
Chính vì vậy Khúc Ninh mới đến đây rồi.
Dù cậu ta nghĩ thật đẹp, chỉ có hiện thực càng tàn khốc hơn.

Có điều lúc này Khúc Ninh vẫn còn chưa biết mà thôi.
...
Lộ Nguyên Hầu dẫn một nhà ba người đi vào khu tổng hợp lớn nhất trung tâm thương mại.
Từ lúc rời khỏi quán ăn đến giờ hai người đều không có nói tiếng nào, Hạ Mễ Thụy có lẽ cũng bởi vì vậy mà không lại ê a nữa mà nằm trên vai Lộ Nguyên Hầu, im lặng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó khắp nơi.
Hạ Mễ Chúc đến khu tổng hợp rồi mới bị tiếng ồn ào huyên náo ở đây cảnh tỉnh.

Cậu len lén nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, thầm nói bản thân thật vô dụng.

Chỉ vì một Omega không biết từ đâu ra mà khiến cho không khí hài hòa của họ bị phá vỡ.

Ngài ấy rõ ràng không có ý gì với Omega kia cơ mà...

Hai người hai suy nghĩ lướt qua lớp lớp người trong khu tổng hợp.
Một lúc sau thì Hạ Mễ Chúc không đi được nữa.

Cậu mờ mịt quay đầu nhìn người bên cạnh.
Lộ Nguyên Hầu thấy cậu như vậy, không nhịn được thở dài một hơi.
Hạ Mễ Chúc chột dạ cúi đầu.
"Cháo bột."
Nhưng giọng nói bất đắc dĩ của Lộ tướng kéo tinh thần của cậu về.
Cháo bột?
Đúng rồi! Hạ Mễ Chúc ngẩng mạnh đầu lên.
Lúc này cậu mới nhận ra một nhà ba người họ đang đứng ở khu vực trưng bày toàn là các hãng cháo bột cho bé, nhìn mà muốn hoa cả mắt lên.
Hạ Mễ Chúc lập tức lên tinh thần, cái gì Omega không Omega cậu không nghĩ nữa mà vứt ngay ra sau đầu.
Lộ Nguyên Hầu nhìn tiểu Beta hừng hực khí thế đi lật xem thông tin trên mỗi hộp cháo bột mà khéo môi nhếch lên.

Hắn ôm đứa nhỏ một tấc không rời theo đuôi cậu từ đầu kệ hàng đến cuối kệ hạng, từ bên trái sai bên phải.

Nhìn tiểu Beta mệt đến bở hơi tai mà ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Đến cuối cùng Hạ Mễ Chúc ngồi sụp hẳn xuống đất, đầu váng mắt hoa tuyên bố từ bỏ.
"Sao vậy?"
Lộ tướng biết rõ càng hỏi, cũng ngồi sụp xuống bên cạnh cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn tiểu Beta của hắn.

Thân hình hắn như một tòa núi lớn, ngồi bên cạnh có thể che hết cả người tiểu Beta, không cho người đến người đi đụng vào cậu.
"Tiên sinh..."
Hạ Mễ Chúc bất lực gương đôi mắt tròn xoe đen bóng lên nhìn hắn.
"Ừm."
Lộ Nguyên Hầu không nhịn được đưa tay lên xoa đầu cún.1
"Nhiều quá...!Em không biết nên chọn loại nào..."
Tiểu Beta yểu xìu đáp.
Cháo bột ở đây từ độ tuổi của Hạ Mễ Thụy thì đều ăn được cả, chỉ là chủng loại, hương vị, nhãn hiệu đều thật nhiều, cũng sẽ cho ra những mùi vị khác nhau, thật sự rất khó chọn.
"Vậy để nó chọn đi."
Lộ Nguyên Hầu đặt đứa nhỏ trên vai mình xuống, để nó đứng ở giữa hai người, trực tiếp ném vấn đề lên người nó luôn.
"Ba ba!!"
Hạ Mễ Thụy lập tức ôm cổ cậu y nha kêu, cười lộ ra mấy cái răng nhỏ xíu xiu đáng yêu muốn chết.
Ánh mắt Hạ Mễ Chúc sáng lên.


Cậu giữ cái đầu nhỏ đang lắc lư của nó, cúi xuống cụng cụng vào trán nhỏ của nó một cái.
"Bảo bối nè..."
"Nha nha!"
"Con tự chọn cháo bột cho mình nhé."
"Nha nha!"
Tiểu Mễ Thụy quơ quơ cánh tay như củ sen của mình mà hưởng ứng lời cậu nói.
"Chọn rồi thì không được chê đâu biết chưa?"
Hạ Mễ Chúc cười cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ giống y đúc cha nó của đứa con.
"Nha nha!"
Hạ Mễ Thụy rất có phong thái của Lộ tướng, ưỡn ngực giậm chân đáp lời.
Hạ Mễ Chúc vui gần chết, bắt đầu cùng tiên sinh nhà mình bế con đi chọn cháo bột.
Cậu sẽ phụ trách cầm mỗi loại cháo lên cho đứa con xem, không có hỏi gì cả, ba giây sau sẽ đặt hộp cháo xuống, lấy cái khác lên.

Trong quá trình đó Lộ Nguyên Hầu chỉ việc bế đứa nhỏ đi theo, hứng thú nhìn hai ba con tiến hành một cuộc giao lưu kỳ quái.
Hầu như loại cháo nào Hạ Mễ Chúc cầm lên tiểu Mễ Thụy đều nhìn chằm chằm.

Thế nhưng cậu mà đặt xuống rồi thì nó sẽ không nhìn nữa, trông ngóng đợi cậu cầm thứ khác lên.
Lắm lúc Lộ Nguyên Hầu còn nghĩ rốt cuộc đứa nhỏ có hiểu được ba nó đang làm gì, lại muốn nó làm gì hay không.

Thế nhưng tiểu Beta lại không có ý thức này, cậu đặc biệt kiên nhẫn mà cho đứa nhỏ xem hết loại này đến loại kia.

Trên mặt luôn hiện hữu một nụ cười ôn nhu tràn ngập yêu thương đối với đứa nhỏ.
Rõ ràng là một Beta, thế nhưng lúc này Lộ Nguyên Hầu lại cảm thấy sự quyến rũ đặc trưng của Omega trên khuôn mặt cậu.
Không...!Có lẽ là ai cũng đều yêu thương đứa nhỏ của mình, cũng sẽ có một mặt này.
Chỉ là hắn thích biểu tình này ở tiểu Beta, cũng sẽ cố gắng hết sức giữ gìn nó.
"Lộ tướng, anh đang chọn cháo cho con sao? Tôi thấy loại này rất tốt, anh có thể trước dùng thử xem."
Âm thanh này vang lên lập tức phá vỡ không khí ấm áp một nhà ba người của họ.1.


Bình luận

Truyện đang đọc