MANG THEO BẢO BẢO BỎ TRỐN. VỢ! EM ĐỪNG HÒNG!



Rõ ràng xung quanh khu này không phải không có người, thế nhưng ai cũng không muốn đi ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp này.

Cho tới hiện tại...
Lộ Nguyên Hầu không thèm quan tâm hộp cháo bột trên tay Khúc Ninh cũng như sự hiện diện của cậu ta.

Hắn vẫn chỉ hướng ánh mắt lên khuôn mặt đã ít đi chút vui vẻ của tiểu Beta, cẩn thận để ý từng biểu cảm của cậu.

Từ lúc trong quán cơm hắn đã nhận ra tiểu Beta không thích sự xuất hiện của Omega này.

Nguyên nhân là gì thì hắn thật sự không cần nghĩ quá nhiều cũng đoán được.

Nhưng ngoài im lặng tỏ thái độ, hắn không nói gì cả.

Những chuyện thế này sợ rằng sau đó sẽ có không ít, vẫn cần cậu đến làm quen, cũng xem như là một cách mài giũa tâm tính của tiểu Beta.
Quá tự ti chính là khuyết điểm duy nhất của cậu, thế nhưng cái gì cũng có thể dưỡng thành, Lộ Nguyên Hầu không ngại.
Vậy mà Hạ Mễ Chúc cũng không có phản ứng thái quá như lúc đầu nữa, cậu trực tiếp xem Omega kia như không khí.

Cậu cầm lên một hộp cháo bột vị thịt bằm giá cả khá bình dân, ở trong số những loại cháo bột tại đây thì nó xếp thứ năm từ dưới đếm lên nếu chỉ dựa vào giá tiền.

So với cái trong tay Khúc Ninh thì thật sự là không cùng đẳng cấp.
Thế nhưng Hạ Mễ Chúc không chút nào để ý, đưa nó lên cho đứa nhỏ xem.
Khúc Ninh bị người vắng vẻ bên cạnh lại chẳng ý thức được mình dư thừa, cứ nhất mực đưa hộp cháo lên cho xem Lộ Nguyên Hầu xem.
Ở trong suy nghĩ của Khúc Ninh, Lộ Nguyên Hầu sẽ để ý sự phát triển tốt nhất của đứa nhỏ mà chọn của cậu.

Hiện tại làm như vậy là do không có một bầu bạn hiểu biết mà thôi.
Mà khi Hạ Mễ Chúc buông cái hộp xuống, đặt nó về vị trí cũ thì sự đắc ý hơi lóe lên trong mắt Khúc Ninh.
Lộ Nguyên Hầu nhìn ở trong mắt nhưng chẳng biểu lộ chút gì, nhấc chân bước một bước qua bên người Khúc Ninh, mà Hạ Mễ Chúc cũng đã cầm lên một cái hộp khác.
Chỉ là cậu còn chưa cầm, Lộ Nguyên Hầu chỉ mới bước được nữa bước, Khúc Ninh chưa kịp lộ ra biểu tình quẩn bách thì...
"Nha nha y nha!!"
Đứa nhỏ trong lòng Lộ Nguyên Hầu bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại bước chân của cha mình.
Khúc Ninh mừng rỡ hiện rõ trong mắt thế nhưng lập tức cứng ngắt tại chỗ.
Bởi vì đứa nhỏ Hạ Mễ Thụy đã vươn bàn tay mềm mụp của nó ra, chạm vào cái hộp cháo bột mà ba ba nó vừa đặt xuống, cực kỳ rẻ tiền kia.
Từ lúc chọn cháo đến giờ, nó chỉ có hứng khởi nhìn Hạ Mễ Chúc triển lãm cháo hộp mà thôi, chưa từng có biểu thị nó muốn chọn cái gì.
Lộ Nguyên Hầu ngừng lại, một tay cầm cái hộp lên.
"Y mao mao!!"
Hạ Mễ Thụy vừa nhìn thấy nhãn hiệu con hổ trên bao bìa đã kích động nhảy dựng lên, hơ tay múa chân không ngừng.
Cả Hạ Mễ Chúc lẫn Lộ Nguyên Hầu đều lập tức hiểu tại sao nó muốn chọn cái này.

Hạ Mễ Chúc không nhịn được hé môi cười, ánh mắt của người đàn ông cũng dịu dàng nhìn đứa nhỏ.
Mới nãy Hạ Mễ Chúc cầm nó lên đã vô tình che mất cái nhãn hiệu này, lại ở lúc thả nó xuống làm lộ ra.
"Con thật sự muốn cái này?"
Hạ Mễ Chúc bẹo bẹo má nhỏ của nó cười hỏi.
"Y y!!"
Đứa nhỏ hai mắt sáng rực chỉ chỉ vào con hổ trên hộp, kích động như thấy đồng loại vậy.
"Chọn rồi không được đổi lại đâu."
Cậu lại nói, trong mắt toàn là ý cười.
"Mao mao! Ba ba!"
Đứa nhỏ bị cậu hỏi sốt ruột, chỉ muốn mau mau rước hổ hổ của nó về.
"Muốn cũng được, thơm ba ba cái nào."

Hạ Mễ Chúc dí mặt lại gần, thừa nước đục thả câu với đứa nhỏ.
Bẹp!
Bẹp!
Vậy mà đứa nhỏ này chẳng thiên vị ai, một phát thơm lên mặt cả hai người cha.
"Nha nha!"
Sau đó lên tiếng thúc giục.
Hạ Mễ Chúc hơi buồn cười nhìn vệt nước miếng trên chiếc cằm cương nghị của Lộ tướng ta, chưa kịp suy nghĩ đã đưa tay lên lau cho hắn.
Lộ Nguyên Hầu không có nói gì mà để yên cho cậu chùi đi.

Chỉ là ánh mắt chuyên chú kia nhắc nhở Hạ Mễ Chúc hành động của cậu lúc nào có phần quá mức thân mật, còn là ở trước mặt người ngoài.
Hạ Mễ Chúc ánh mắt có chút loạn, thế nhưng cậu vẫn kiên trì lau cho sạch rồi mới buông tay xuống.
Khúc Ninh đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng ấm áp quá mức này, bàn tay cầm cái hộp hơi siết chặt, môi mím lại.

Giang Minh làm người vô hình nãy giờ không nhịn được mà lắc đầu.
Không nhìn không biết, nhìn rồi càng khiến người ta hoài nghi lời đồn là thái quá.

Lộ tướng quân cũng sẽ có một mặt ôn nhu, chỉ là hắn chỉ ôn nhu với người nhà.

Sự dịu dàng kia đủ để khiến bao nhiêu người ao ước.
"Mua mấy hộp?"
Lộ Nguyên Hầu lại thản nhiên như không mà hỏi.
Hạ Mễ Chúc trước tiên cho cái hộp cháo kia vào giỏ hàng của họ trước đôi mắt háo thúc của đứa con, thấy sự thỏa mãn của nó rồi mới trả lời Lộ tướng.
"Trước mua hai hộp.

Nếu nó thật sự thích ăn thì lại liên hệ với siêu thị, để họ gửi đến là được."
Lộ Nguyên Hầu gật đầu: "Muốn mua gì nữa không?"
"Mua ít thực phẩm để trong nhà, khi rảnh em có thể nấu cơm cho tiên sinh."
Hạ Mễ Chúc vừa đẩy giỏ hàng cùng Lộ Nguyên Hầu rời đi khu cháo bột ăn liền vừa đáp.
Một nhà ba người trực tiếp xem hai người nào đó như không khí, ăn ý đến cực điểm.
"Trong khu túc xá có siêu thị nhỏ."
"Vậy chỉ mua những thứ gia vị gạo mắm mà thôi."
"Ừm."

"Tiên sinh có kiêng ăn cái gì không?"
"Không có."
"Tối nay em nấu ăn cho tiên sinh được không?"
"Ừm."
...
Giang Minh nhìn Khúc Ninh nắm chặt tay, thiếu điều muốn ném cái hộp trên tay xuống đất mà không biết nói sao.
Khúc Ninh lại không có làm ra hành động gì gây chú ý như vậy, cậu nhìn như ung dung mà đặt cái hộp về chỗ cũ.
"Đi thôi."
Omega cấp S của Hạ quốc tự tin kiêu ngạo nâng cằm rời đi, chỉ cho Giang Minh một cái bóng lưng.
Giang Minh nhìn biểu hiện như chẳng để trong lòng chuyện mới rồi chút nào của cậu ta thì càng bất lực, nhận mệnh đi theo.

Bởi vì hắn biết Khúc Ninh không có từ bỏ, lại càng kiên định chuẩn bị trường kỳ kháng chiến.
Mà Lộ Nguyên Hầu tại thời điểm tiểu Beta đang chọn chọn lựa lựa thực phẩm cho tối nay nấu cơm thì ở trên vòng tay đưa ra vài cái mệnh lệnh.

Sắc mặt hắn cả quá trình chỉ có lạnh băng băng, ánh mắt nhiều hơn chút ôn nhu không hề ăn nhập với vẻ ngoài lại chẳng rời thân ảnh phía trước nữa khắc.
Nhạc đệm này cứ ngỡ là trôi qua trong êm đẹp, quá trình sau đó một nhà ba người đều rất thuận lợi lại ấm áp mà hoàn tất một ngày mua sắm hôm nay.

Nhưng về sau Hạ Mễ Chúc mới biết nhạc đệm này vẫn còn kéo dài một thời gian thật lâu...
...
Tiểu binh đưa một nhà ba người trở về với một xe thất thất bát bát nhu yếu phẩm sau đó lễ phép lái xe rời đi.
Hạ Mễ Thụy ở trên xe lại ngủ một vòng, lúc này ngồi trong lòng a cha nó cùng nhau mở những túi quần áo hôm nay vừa mua ra cắt mạc, chuẩn bị đem đi giặt sạch.

Còn Hạ Mễ Chúc thì đã tự mình bận rộn bên trong căn bếp lớn nhưng thiếu hơi người của Lộ tướng, chuẩn bị làm cơm tối.
Trước đó cậu đã gọi về cho sư phụ, kêu người đừng có ăn tối.

Vậy nên lúc trong bếp bay ra mùi thơm đủ sức mê hoặc dạ dày người ta thì chuông cửa cũng vang lên..


Bình luận

Truyện đang đọc