MAY MẮN CỦA ANH HẠNH PHÚC CỦA EM


Hạ Chi Nhạ đúng là có đau lòng vì những lời nói của mẹ và em gái mình.

Cậu luôn xem họ là người thân, khi trưởng thành cũng cố gắng làm việc kiếm tiền đưa cho người nhà, thậm chi khi bố mẹ muốn gả cậu đi, cậu cũng gật đầu cái rụp.

Hạ Chi Nhạ luôn cố gắng để bố mẹ có thể nhìn thấy cậu, nhận ra cậu luôn yêu thương bọn họ, đừng bỏ cậu lại trong những cuộc vui của gia đình.
Cậu cũng biết vì mình không được thông minh lắm nên bố mẹ mới không cho cậu ra ngoài, thậm chí là có xu hướng muốn nhốt cậu ở trong phòng nữa.

Nhưng mọi chuyện đã thay đổi nhận thức của cậu.
Bước vào Trạch gia, cậu được mọi người quan tâm từng chút một.

Có dì Thẩm, có dì Trạch có cả ông chồng trên giấy tờ của cậu - Trạch Đường Xuyên nữa.

Những điều ấy như mở ra một thế giới mới cho cậu.

Cậu không thể không thừa nhận cậu không muốn quay về thế giới trước kia nữa.
Cho nên khi nghe mẹ nói muốn lấy lại thế giới này, cậu mới phản ứng như vậy.

Có được sự chống lưng của Trạch Đường Xuyên khiến Hạ Chi Nhạ chỉ biết khóc thút thít xúc động.

Hoá ra đây chính là cảm giác có nhà.

“Dì Thẩm ơi cho con xin chén nữa.”
Dì Thẩm cười tươi tiếp lấy chén không trên tay Hạ Chi Nhạ.

Sáng nay lúc bà đến thấy cậu Hạ đang vẽ tranh với con mắt sưng to còn hại bà lo lắng muốn chết.

Nhưng trưa nay thấy cậu lấy lại sức ăn khoẻ như thường ngày cũng làm bà bớt lo hơn.

Ăn uống chính là cái cốt yếu, ăn được mới có sức khoẻ làm việc chứ.
Trạch Đường Xuyên ngồi đối diện thấy cậu ăn được uống được cũng vui lây.

Xem ra, cái người ngây thơ này quả thực dễ dỗ.
“Chi Nhạ, lát nữa tôi ra ngoài có việc.

Cậu muốn đi cùng không?”
Hạ Chi Nhạ nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.


Hôm nay cậu còn nhiều đơn đặt hàng lắm, vẫn nên ở nhà thôi.

Bất quá cậu nghĩ đến cái gì đó rồi lấm lét nhìn anh, cuối cùng mở miệng.
“Đường Xuyên, anh có thể mua giúp tôi món vịt quay ở gần đây được không? Hôm qua tôi coi người ta mukbang nên là…”
Nên là cậu thèm lắm luôn í.
“Tất nhiên là được, tiện đường mà.”
Cậu chủ động mở miệng nhờ anh khiến anh rất vui.

Cuối cùng, khoảng cách hai người cũng giảm bớt.

Sau này không làm vợ chồng nữa cũng có thể làm bạn với nhau.

Cậu tốt tính như thế, anh rất thích làm bạn với cậu.
Trước khi đi, Trạch Đường Xuyên có dặn dò bảo vệ đừng có cho mấy người râu ria đên quấy rầy Hạ Chi Nhạ.

Chỉ là anh không ngờ râu ria thì không có, chỉ có râu hùm mà thôi.
Lão gia tử Trạch Hùng đến thăm nhà.

Bảo vệ và dì Thẩm đều không dám ngăn cản.

Tuy căn hộ này thuộc về quyền sở hữu của Trạch Đường Xuyên nhưng cái quan trọng là nguyên khu chung cư này thuộc quyền quản lý của lãi gia tử.

“Ông..

ông nội… ông tới chơi ạ.”
Hạ Chi Nhạ chạy lạch bạch ra tiếp đón lão gia tử và quản gia.

Cậu mặc bộ đồ hoodie in hình con vịt vàng, trông có vẻ hơi trẻ con nhưng thái độ của cậu làm gia chủ Trạch gia rất hài lòng.
Đấy phải như thế chứ.

Tiếp đón ông nội đến chơi thì phải niềm nở như thế đâu có như thằng cháu ruột của ông, cái mặt lúc nào cũng xị ra.

Lão gia tử quan sát bài trí xung quanh.

Không gian ấm cúng, thậm chí có vài con gấu bông hình thù kì lạ treo trên tường hoàn toàn khác với vẻ xám xịt nghiêm túc của Trạch Đường Xuyên.

Ông nhấp một ngụm trà, thấy trong chén “cháu dâu” mình là nước cam thì ngạc nhiên không thôi.
Ô hô, trong nhà Đường Xuyên mà có thể xuất hiện nước trái cây sao.

Đúng là chuyện lạ mà.
“Ông nội, Đường Xuyên đi đến công ty rồi.

Có cần con gọi anh ấy về không ạ?”
“Khụ… không cần.”
Hừ, không có nó ông mới đến chứ.

Lão gia tử nhìn chung quanh, thấy dì Thẩm đi vào trong bếp mới nhẹ nhàng nói với Hạ Chi Nhạ.
“Chi Nhạ, bức tranh con tặng ta là con vẽ đúng không?”
“Dạ đúng ạ.”
Người đối diện ngoan ngoãn gật đầu.
“Là thế này, lão Vương nhà kế bên thấy bức tranh ta treo trong phòng liền rất thích, hỏi con có thể đến vẽ cho lão được không? Ông nội nói với lão rồi, giá cả tuỳ con.

Tuyệt đối đừng nhân nhượng.”
“Không, không….

Con vẽ đâu có đẹp lắm đâu…”
“Con vẽ đẹp lắm, rất có thần.

Lão Vương nhiều năm nay thích sưu tầm tranh, cũng có mắt nhìn lắm.

Con đừng tự ti như vậy.”
Bức tranh cậu tặng lão gia tử thật sự rất đẹp, tuy còn nhiều chỗ non nớt nhưng đôi mắt lại rất có thần.


Đó chính là lý do lão Vương hàng xóm lại thích bức tranh này như vậy.

Thấy mọi người coi trọng bức tranh của mình như vậy, Hạ Chi Nhạ cảm thấy vui sướng đến mức ngượng ngùng.

Nếu không phải đang ngồi nói chuyện với ông nội, cậu đã nhảy cẫng lên rồi.

Quả như lời Đường Xuyên nói, cậu đúng là có thiên phú vẽ tranh mà.
“Ông nội, ông muốn con khi nào tới vẽ ạ?”
“Ha ha ha.

Cháu ngoan, lão Vương đó rãnh rỗi lắm, con muốn tới khi nào xũng được.

Ông nói con nghe, trong vườn của lão có một cây cổ thụ to lắm.

Nếu vẽ ở đó khung cảnh lại càng đẹp.”
Hạ Chi Nhạ vừa lắng nghe vừa gật gù.

Cái đầu của cậu đã mường tượng ra được cảnh vật tổng thể rồi nhưng vẫn cần đến địa điểm xem.
Lão gia tử lập tức chớp nhanh thời cơ.
“Hay là chiều nay con đến nhà ta xem rồi ở lại ăn cơm tối nhé.”
Ông tính rồi.

Trạch Đường Xuyên gặp đối tác cũng phải bảy giờ tối mới về.

Hừ, ông không muốn nhìn thấy gương mặt bí xị của nó đâu.
“Ồ, thế thì hay quá, nhân tiện chiều nay con cũng rảnh, con đi theo nhé.”
Trạch Hùng giật mình, nhìn ra sau lưng thì đã thấy Trạch Đường Xuyên về từ lúc nào rồi.

Có lẽ anh cũng đã nghe hết mọi chuyện.

Lão thề là lão không có chút chột dạ nào đâu.

“Ha ha ha, về sớm thế con?”
“Tất nhiên rồi, ông tính sao bằng trời tính được.

Đối tác con bị trễ chuyến bay nên mai mới tới nơi.

Ông nội, ông nói xem trong cái rủi có cái may đúng không nào.”
Thật ra Trạch Đường Xuyên hiểu rõ tính cách ông nội mình.

Đối với lão Vương hàng xóm, hai người luôn kèn cựa nhau từ trước đến giờ.

Bây giờ thấy lão Vương ghen tị với bức tranh của ông như vậy khiến ông lấy làm thành tựu lắm.

Chắc chắn ông Vương đã nói ngon nói ngọt gì đó khiến ông nội đến đây nhờ Nhạ Nhạ vẽ tranh.

Trạch Đường Xuyên ngồi bên cạnh Hạ Chi Nhạ, khoanh tay lại hép mắt nhìn ông mình.

Trạch Hùng có hơi chột dạ, ông mới không sợ nó vạch trần đâu.
“Đường Xuyên, chiều nay tôi đi được không?”
Trạch Đường Xuyên nghe thấy Nhạ Nhạ mềm mại hỏi ý mình thì trong lòng liền phấn khởi.

Ông nội có đến thì vẫn phải qua ý con mà thôi.
Hắn cố kiềm chế nụ cười nhưng khoé miệng run run đã bán đứng hắn.

Lão gia tử nhướng mày.

Xem đi, ai mới là kẻ không có tiền đồ cơ chứ.
“Tất nhiên là được, chiều nay tôi đi cùng cậu.

Nhà ông nội có đầu bếp nấu món tôm nướng phô mai ngon lắm.”
Hạ Chi Nhạ nghe đến thế thì hai mắt sáng bừng lấp lánh, cả người rạo rực hẳn lên.

Đường Xuyên quả nhiên rất biết cách khởi động tinh thần của cậu mà.
“Ông nội, con đi vào chuẩn bị ít đồ đã.”
Nói rồi cậu nhanh chân chạy lạch bạch vào trong phòng.

Ở ngoài phòng khách, hai ông cháu ngồi đối diện nhau bắt đầu kèn cựa.
“Hay là chiều nay con khỏi đi đi.

Ta nghe nói con bận lắm mà.”
“Không sao, con vẫn sắp xếp thời gian được.

Con nghe thư kí Trương nói là dạo này ông không nhận báo cáo công việc nữa.

Hoá ra là bận đối phó với lão Vương à.”
Khoé miệng Trạch Hùng giật giật.

Lão biết ngay mà, lão với thằng nhóc này không có hợp nhau.

Nó chỉ làm ông tức chết mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc