MAY MẮN CỦA ANH HẠNH PHÚC CỦA EM


“Ưm…”
Hạ Chi Nhạ chớp chớp mắt mấy cái.

Đầu óc cậu dừng lại một chút mới định hình được mình đang ở đâu.

Trần nhà xa lạ, đèn chùm tỏa ra thứ ánh sáng nhẹ nhàng kì lạ dễ khiến con người buồn ngủ.

Cậu nhìn đồng hồ trên tường, đã 6 giờ sáng rồi.
Chi Nhạ bật dậy, sau khi vệ sinh cá nhân rồi ngồi ngẩn ngơ trên giường.

Tới một hoàn cảnh xa lạ nhưng không có ai ở bên khiến cậu có hơi sợ sệt, cậu ôm chân ngồi thu lu một cục.

Tầm ba mươi phút sau, tín hiệu từ vũ trụ gửi đến cái bụng cậu khiến nó kêu rột rột.
Ừm.

Đói rồi.
Hạ Chi Nhạ sau khi xác định mình vô cùng đói bụng thì lục đục xuống bếp.

Hôm qua mẹ Trạch đã dẫn cậu thăm thú xung quanh căn hộ nên cậu dễ dàng tìm được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

Chi Nhạ lấy điện thoại xem các điều khoản một lần nữa.

Ừm, được tự do sử dụng phòng bếp và khách.

Thế thì cậu cứ nấu ăn thôi.
“Mình nấu một hay hai phần nhỉ? Ừm.

Nấu hai phần đi.”
Nguyên liệu đều rất tươi sống.

Hạ Chi Nhạ đứng bếp tầm 30 phút đã có một nồi cháo tầm hai người ăn thơm ngon cực kì, rất thích hợp ăn sáng.
Cô giúp việc tầm bảy giờ mới tới nơi.

Bởi vì tiên sinh thường ngày 8h mới ra khỏi phòng để ăn sáng.

Nhưng không ngờ hôm nay bà vừa mở cở vào đã thấy một cậu trai xa lạ đang lúi húi nấu ăn trong bếp.


Bà biết đó là ai.

Hôm qua Trạch tiên sinh đã nói cho bà biết.

“Chào Hạ tiên sinh, tôi là người giúp việc ở đây.

Cậu gọi tôi là dì Thẩm được rồi.”
Hạ Chi Nhạ thấy có người lạ vào lập tức bám lấy cánh cửa nhà bếp, lấp ló giương đôi mắt ra nhìn.

Người giúp việc chính là người làm việc nhà như ở Hạ gia sao.

Hôm nay cậu tự tiện vào bếp, người ta có la cậu không? Lần trước khi cậu xuống bếp nấu mì vì đói, cậu đã bị đầu bếp Hạ gia mắng một trận.
Tình huống của Hạ Chi Nhạ dì Thẩm cũng được Hoàng Vân dặn dò qua.

Bà nở nụ cười thật thân thiện, nhìn thấy nồi cháo ấm trên bếp lập tức khen ngợi.
“Cậu Hạ nấu cháo nhìn qua đã thấy ngon rồi.

Cậu thật có tay nghề.

Chắc chắn Trạch tiên sinh sẽ thích ăn lắm đây.”
Hạ Chi Nhạ thấy người ta khen mình thì tỏ vẻ vô cùng ngại ngùng.

Hai mắt sáng lập loè hạnh phúc.

Lâu lắm rồi mới có người khen cậu nấu ăn ngon đấy.
“Cháo nấm, tôi nấu ngon lắm.

Đúng vậy, tôi cũng tự thấy rất ngon.”
Dì Thẩm bật cười.

Quả nhiên là một cậu bé ngây thơ thành thật a.
“Cậu Hạ cứ ngồi đi.

Tôi đi vệ sinh nhà cửa một chút.”
Lúc này tiếng mở cửa thư phòng khiến hai người giật mình, Trạch Đường Xuyên một đêm xử lý công việc không ngủ theo mùi thơm của cháo bốc ra bước ra ngoài.
Hắn tưởng là hôm nay dì Thẩm đến sớm nấu, không ngờ lại là “cô vợ” của mình.
“Trạch Tiên sinh, hôm nay cậu Hạ nấu cháo.

Tiên sinh có muốn nếm thử một chút không?”
Thường ngày Trạch Đường Xuyên chỉ ăn món Tây nhưng hắn cũng không bài xích với món Á cho lắm.

Bữa ăn gần nhất của hắn là trưa ngày hôm qua với một lát bánh mì, lúc này cũng có chút đói bụng nên hắn gật đầu.

Dì Thẩm liền múc cháo, Hạ Chi Nhạ thì bị ấn ngồi trên ghế bàn ăn.

Hai chân cậu cứ xoắn quẩy vào nhau, tay nắm lấy vạt áo, muốn nói lại thôi.
Cháo bốc lên thơm ngát làm bụng đói cồn cào.

Dì Thẩm còn chiên thêm hai cái quẩy nóng giòn nữa.

Nhất thời trong phòng bếp chỉ còn tiếng xì xụp húp cháo.

Mặc dù bị huỷ dung nhưng tướng ăn của Đường Xuyên vẫn rất đẹp mắt, tao nhã lại sang trọng.
Còn Hạ Chi Nhạ lại ăn uống rất tuỳ tiện.

Thậm chí khoé miệng còn dính mấy hạt gạo nấu nhừ.

Trạch Đường Xuyên nhìn qua rồi đánh giá.

Một con người không biết để ý gì cả.

Bất quá mình ăn cháo người ta nấu, vẫn nên tôn trọng thì hơn.
Sau khi ăn một bát cháo đầy, Trạch Đường Xuyên mới tao nhã lấy khăn lau miệng, hiếm khi mở lời.


“Cháo nấu rất ngon.”
Hạ Chi Nhạ dường như nghe không hiểu lời hắn nói, chỉ giương ánh mắt uất ức như cún con ướt mưa nhìn hắn.

Trạch Đường Xuyên không hiểu lắm.

Chẳng phải là hắn đã nể tình ăn hết chén cháo rồi sao, còn để lại lời khen nữa.

Hắn cũng có làm gì đâu mà nhìn hắn dữ vậy.

Hôm qua giờ đã kịp nói câu nào nặng lời đâu.
“Sao thế? Hay cậu khó chịu ở đâu? Tôi gọi bác sĩ nhé.”
Nhưng Hạ Chi Nhạ không nói nửa lời.

Môi càng trề hơn nữa, cả gương mặt như in đậm mấy chữ “TÔI BỊ BẮT NẠT”.
“Có gì thì cậu cứ nói với tôi.

Tôi mới xử lý được.

Tôi không thích đi tìm hiểu tâm tư người khác đâu.”
Lúc này Chi Nhạ mới ậm ự.
“Anh ăn hết cháo của tôi rồi.

Tôi nghe nói là có giúp việc nấu ăn cho anh nên….”
“Nhưng tôi thấy cậu nấu hai….”
Đừng nói mình cậu ăn hết nhiêu cháo đó nhé.

Nhiều dữ luôn.

Mình anh ăn một nữa mà đã thấy no cành hông rồi.

Đường Xuyên nhìn qua Hạ Chi Nhạ, ánh mắt thăm dò.

Người gầy như thế kia mà.
“… hai phần.”
“Đúng vậy.

Bình thường tôi ăn hết mà.”
Trạch Đường Xuyên cảm thấy hôm nay mình bước ra cửa bằng chân trái hay phải gì đó mà sao xui xẻo như vậy.
“Anh đừng ghét bỏ tôi ăn nhiều.

Tôi có thể làm việc mà.”
Không ăn sẽ đói bụng nhưng ăn nhiều hơn bát cơm sẽ bị la.

Hạ Chi Nhạ cảm thấy bản thân vô cùng uất ức.

“Không có.

Cậu cứ ăn bình thường.

Tôi không thiếu chút cơm đó.

Chắc cậu vẫn chưa no, tôi bảo dì Thẩm chuẩn bị thêm thức ăn cho cậu.”
Nói rồi, Trạch Đường Xuyên vội vàng chống gậy đi vào phòng.

Ở đây thêm chút nữa hắn xấu hổ chết mất.

Hạ Chi Nhạ nghe nói sẽ có đồ ăn thêm liền vui vẻ cả tâm hồn.

Ở đây thật tốt a, không những ăn nhiều không bị mắng mà còn được thoả sức ăn nữa.

Hơn nữa, Trạch tiên sinh còn chuẩn bị riêng cho cậu một phòng vẽ tranh nữa.

Cậu thật sự rất biết ơn về điều này.

Trạch Tiên sinh thật tốt.

Chỉ là có hơi kiệm lời mà thôi.

Hạ Chi Nhạ tay cầm bánh bao ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem phim.

Thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn về phía điện thoại xem thử bố mẹ có gọi cho mình không, kết quả là không có một cuộc gọi nhỡ.

Hạ Chi Nhạ có hơi buồn trong lòng nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Cậu đang nghĩ bữa trưa phải chuẩn bị một phần hoành tráng để mời Trạch tiên sinh, cảm ơn vì anh đã chuẩn bị phòng tranh cho cậu.
Ừm.

Không buồn nữa.

Chi Nhạ phải vui lên..


Bình luận

Truyện đang đọc