MÊ MUỘI

Tần Thư không tình nguyện chọn chọn cơm trong bát cho vào miệng, nửa ngày mới ăn xong một miếng.

Nghĩ đến việc phải đi chạy bộ đã thấy đau tim.

“Nè.” Cô gọi Hàn Phái.

“Hở?” Hàn Phái ngẩng đầu.

Tần Thư hỏi: “Em chạy mấy vòng thôi nhé?”

Hàn Phái suy nghĩ một lúc: “Tối nay trước tiên chạy 3 vòng, về sau tăng dần dần.”

Tần Thư: “…”

Còn phải tăng thêm à?

Cô lại hỏi: “Đường chạy dài bao nhiêu m vậy?”

Hàn Phái liếc nhìn cô một cái: “Sao em cứ như là sắp ra pháp trường thế?”

Tần Thư nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn không phải vậy sao?”

Ai mà không sợ chết hả?

Hàn Phái ra hiệu cho cô đừng nói nữa ăn nhanh lên, Tần Thư yên lặng thở dài.

Bên cạnh bàn bọn họ là một đôi bạn trẻ, thỉnh thoảng vang lên tiếng vui đùa ầm ĩ, Hàn Phái cũng không vì việc này mà phân tâm, anh vẫn thong thả ung dung chăm chú ăn cơm.

Tần Thư thỉnh thoảng liếc nhìn, vừa lúc nhìn thấy cậu trai gắp thức ăn cho bạn nữ, đồ ăn đưa đến bên miệng nhưng bạn nữ không há mồm, liên tục lắc đầu.

Bạn nam rất kiên trì, “Ăn một miếng thôi.”

Bạn nữ chu môi, hừ một tiếng.

Ánh mắt rất khiêu khích, biểu hiện thế nào cũng sẽ không ăn.

Tần Thư không tiện nhìn chằm chằm vào bọn họ, vừa ăn vừa lén nhìn qua, bạn nam kia vẫn còn giằng co, nhất quyết không thu đũa, đồ ăn vẫn ở bên miệng bạn nữ.

Trong lúc cô đang nghĩ bạn nữ có phải sẽ há mồm ăn không thì bạn nữ kia đột nhiên đứng lên, cúi người về phía trước, chồm người qua cái bàn, hôn xuống môi bạn nam.

Sau đó lại hôn thêm một cái.

Bạn nam bất đắc dĩ, tự mình ăn.

Tần Thư: “…”

Thu hồi tầm mắt, suy tư nhìn Hàn Phái.

Có lẽ, cô phải học bạn nữ kia, lấy đòn sát thủ của con gái ra, chính là làm nũng.

Tần Thư đẩy bát cơm của mình đến chỗ Hàn Phái, chính mình cũng dịch đến bên cạnh anh.

“Sao thế?” Hàn Phái hỏi/

Tần Thư: “Muốn ngồi gần anh hơn một chút.”

Hàn Phái cười, dịch người vào bên trong sô pha.

Tần Thư gác đũa, hỏi người phục vụ muốn một chiếc thìa.

Cô dùng tay trái ăn cơm, tay phải tìm được tay trái Hàn Phái, cầm lấy ngón tay anh.

Hàn Phái quay đầu nhìn cô một lát, có lẽ một cô gái lý trí lúc yêu đương cũng sẽ dính người như vậy, anh không nói gì, tùy ý cô nắm chặt ngón tay mình.

Dùng thìa ăn cơm không tiện gắp đồ ăn, Hàn Phái thỉnh thoảng phải gắp đồ ăn cho cô, hai người phối hợp rất ăn ý, ăn xong bữa cơm, Tần Thư cảm thấy rất mỹ mãn.

Dùng chiêu làm nũng này đối với đàn ông đúng là có tác dụng, cô nghĩ như vậy.

Điều Hàn Phái chú trọng nhất là lễ nghĩ trên bàn ăn, nhưng vừa rồi vẫn cứ dung túng cô.

Hy vọng chốc nữa chạy bộ, anh có thể nhớ rõ thứ tình cảm sâu sắc đến ăn cơm cũng phải tay nắm tay này. Tần Thư vừa rồi đã học được tinh túy làm nũng của cô gái bàn bên cạnh, hiện tại cô đi đường cũng tranh thủ nịnh bợ Hàn Phái, thỉnh thoảng nắm tay anh, đang đi còn quay lại ôm eo anh, nửa thân trên đều dán trên người anh.

Hàn Phái vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa đặc biệt hưởng thụ, “Đi đứng đàng hoàng đi.” Thỉnh thoảng răn dạy cô một câu.

“Không đấy.”Ra khỏi nhà hàng, từ sau lưng Tần Thư ôm lấy anh.

Hàn Phái không biết, bây giờ Tần Thư đang đào bẫy rập cho anh.

Lúc lên xe, Tần Thư nhất quyết muốn ngồi ghế phụ, Hàn Phái không cho, Tần Thư đành phải vòng đến chỗ ngồi đằng sau anh.

Tần Thư lầm bầm một câu: “Đây là nội thành, chỗ nào mà không tắc chứ? Tốc độ giống nhau, chẳng xe ai nhúc nhích được, ngồi ở ghế phụ thì có làm sao đâu.”

Hàn Phái: “Thói quen tốt là phải dựa vào việc nuôi dưỡng hàng ngày.”  Anh đã có thể nghiệm sâu sắc, nếu lần trước lúc bị theo đuôi, anh không có thói quen thắt dây an toàn thì sợ rằng đã sớm mất mạng.

Hiện tại càng phải cẩn thận, chỉ cần lên đường cao tốc thì phải ngồi phía sau, cũng phải thắt chặt dây an toàn.

Tần Thư ghé vào lưng ghế điều khiển, lúc tắc đường không nhúc nhích được, ngón tay cô gẩy bả vai Hàn Phái giống như đang đánh đàn, không ngừng nhảy nhót.

Hàn Phái nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Trước kia em cũng thế này hả?”

Tần Thư cũng nhìn anh qua gường: “Thế nào?”

Hàn Phái: “Dính người.”

Tần Thư cười: “Trước kia không như vậy.” Im lặng rồi học giọng điệu anh: “Thế nên, anh không giống những người khác.”

Hàn Phái: “…”

Qua gương, Tần Thư hướng anh ngoắc ngón tay, Hàn Phái quay đầu lại, Tần Thư hôn lên khóe môi anh.

Hàn Phái ngẩn ra, trong lòng loạn cào cào.

Anh cạy mở môi cô, rồi hôn sâu hơn.

Cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe, bọn họ mới kết thúc.

Tới chung cư của Hàn Phái, anh lên tầng mở họp, Tần Thư ở phòng khách đánh đàn, đánh mấy bài liền mất hứng, một mình nhàm chán ngồi ở phòng khách gửi tin nhắn cho Phương Mộ Hòa: [Mẹ Phương, bựa cơm xem mắt hôm nay thế nào?]

Phương Mộ Hòa đang ở công ty, sau khi ứng phó xong bữa trưa, hắn liền đi đến công ty, cả buổi trưa không làm gì, chỉ ngồi ngây ngốc trước máy tính.

Anh ta vẫn không nghĩ ra, rõ ràng Kỳ Kỳ đã cố ý tạo cơ hội cho hai người, cô ấy lại không muốn.

Việc gì cũng một bộ dáng việc công xử theo phép công, hận không thể quên hết đoạn thời gian bên hắn.

Điện thoại rung, Tần Thư gửi tin nhắn tới, Phương Mộ Hòa hoàn hồn, vừa nhìn đồng hồ đã 8 giờ hơn.

Hắn đóng máy tình, rời đi.

Trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Thư: “Còn đang tăng ca à?”

Tần Thư: “Không, em đang ở cùng Hàn Phái.”

Phương Mộ Hòa: “Bây giờ Hàn Phái bắt đầu không làm việc đàng hoàng rồi hả?”

Tần Thư: “…Anh có ý gì hả?”

Phương Mộ Hòa cười: “Không có ý khinh thường anh ta đâu, muộn vậy rồi còn làm gì?”

Tần Thư: “Đang mở họp trên tầng, chốc nữa muốn đưa em đi chạy bộ.”

Phương Mộ Hòa: “Chạy bộ? Em?” Hăn hơi giật mình.

Tần Thư: “Ừ, anh ấy bảo em phải chạy ba vòng.” Cô đang phát sầu đây, cũng không biết chờ lát nữa làm nũng với anh có được không.

Phương Mộ Hòa trêu chọc: “Em không phải luôn ngoan cố nói rằng, không ai có thể quản được mình sao?”

Tần Thư chết cũng không thừa nhận: “Em nói lúc nào?”

Phương Mộ Hòa: “…”

Hắn không còn sức đâu mà đi phỉ nhổ cô, con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm quả không sai.

Trước kia hắn còn lo với tính cách của Kỳ Kỳ, thằng đàn ông nào có thể chịu được?

Dù cho chịu được nhất thời, thì ai có thể chịu được cả đời?

Không ngờ Tần Thư gặp được Hàn Phái đúng là nước chát chấm đậu hũ, vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn.

Nói chuyện với Tần Thư suốt cả quãng đường, rất nhanh đã xuống dưới lầu công ty.

Mới ra đến cửa, từ phía đối diện một cô gái đi tới, vẫy tay với hắn.

Phương Mộ Hòa: “…”

Hàn Sầm lại tới nữa.

Hắn nói với Tần Thư: “Gặp được người quen, chốc nữa nói chuyện sau.” Rồi cúp điện thoại.

Hàn Sầm cười: “Em đã trở về.”

Phương Mộ Hòa: “…Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Hàn Sầm: “Trị bệnh mù màu của anh, hãy tin tưởng em.”

Phương Mộ Hòa nhìn chằm chằm cô một lúc, bình tĩnh hơn một chút: “Cô biết vì sao lần nào tôi cũng nể mặt cô không?”

Hàn Sầm không ngốc, “Vì anh của em.”

Phương Mộ Hòa: “Đấy chỉ là một lý do thôi.”Hắn luôn bị lấy ra so sánh với Hàn Phái, bọn họ không quen biết, thậm chí còn là đối thủ cạnh tranh.

Nhưng cả hai lại đánh giá cao đối phương

Hắn không muốn làm mất mặt Hàn Sầm, gây khó dễ cho Hà Sầm, cũng gián tiếp làm mất mặt Hàn Phái.

Cho nên rất nhiều lần hắn không nói nặng lời.

“Vậy còn vì cái gì nữa?” Hàn Sầm hỏi cho bằng được.

Phương Mộ Hòa: “Bởi vì cô là một người lạc quan, những điều tồi tệ xảy ra đối với cô không là gì cả, cô cũng sẽ không bao giờ suy sụp vì những điều đó, thế nên tôi cũng nói rồi, tôi không ghét cô, thậm chí đôi khi tôi nể phục sự lạc quan của cô.”

Dừng một lúc, hắn nói: “Thậm chí tôi còn rất hâm mộ Hàn Phái vì có một cô em gái như cô. Không phải chỉ một lần tôi nói rằng đừng đặt niềm tin vào tôi để phải chịu đả kích, tôi không thích cô, không có nghĩa là những người ưu tú hơn tôi không thích cô, cô còn trẻ, quãng đường sau này của cô còn rất dài, sự lạc quan của cô không thể đặt trên người tôi rồi bị hủy hoại được.”

Khóe mắt Hàn Sầm cay cay, cuối cùng cũng không cười nổi nữa.

Phương Mộ Hòa suy nghĩ một lát, nhếch cằm: “Tôi chưa ăn cơm, cùng nhau đi ăn, đúng lúc học hỏi từ cô làm thế nào để lạc quan được như vậy, rồi chúng ta thảo luận về vấn đề tình yêu của các cô gái trẻ nhé.”

Hàn Sầm gật đầu, đi theo phía sau hắn, từ trước đến giờ cô chưa từng ngoan ngoãn như vậy.

Trên xe, Phương Mộ Hòa tập trung lái xe, Hàn Sầm mang tâm tư phiền loạn nhìn ra ngoài cửa sổ,  cô cảm thấy ngột ngạt nên hạ cửa số xe xuống. Ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong xe, cô đang ngắm nhìn phòng cảnh bên ngoài thì nhìn thấy biển số xe của chiếc xe đối diện đi đến.

Trong chớp mắt không kịp đóng cửa sổ, dưới tình thế cấp bách cô đột nhiên khom lừng, vùi đầu xuống thật thấp.

Phương Mộ Hòa cười: “Cô làm gì đấy, lên cơn hả?”

Hàn Phái chỉ ngoài cửa sổ: “Xe của anh trai tôi.”

Chiếc ô tô đi qua, Phương Mộ Hòa cũng không thấy rõ, liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao cô lại sợ anh cô thế?”

Hàn Sầm: “Anh ấy mà biết tôi đi tìm anh thì chắc chắn sẽ dạy dỗ tôi một trận.” Thờ dài.

Trong xe Hàn Phái có người cũng đang phiền muộn giống như Hàn Sầm chính là Tần Thư.

Ở nhà cô bám lấy Hàn Phái, quấn lấy anh hôn anh, muốn giữ anh ở trong nhà, nhưng anh không hề dao động, chiêu làm nũng hoàn toàn mất hiệu lực.

Tới trường học, Hàn Phái đỗ xe xong, vòng ra sau cốp xe lấy một cái ba lô, ba lô phồng khá to, hình như mang theo không ít đồ vật.

“Anh còn muốn mang theo ba lô hả?” Tần Thư hỏi.

Hàn Phái: “Ừ, mang áo khoác theo, em chạy xong thì mặc nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.”

Tần Thư gật đầu, trong lòng điên cuồng từ chối.

Nhìn bóng đêm bao phủ sân chạy, cô lại thở dài.

Hàn Phái nắm tay cô kéo đi, nghiêng đầu nhìn cô: “Đừng ra vẻ như sắp ra pháp trường vậy.”

Tần Thư ngườm anh một cái, nhìn ra chỗ khác không muốn nhìn anh.

Hàn Phái không nhịn được cười.

Anh để cái ba lô ở chỗ rào chắn, cùng chạy chậm với Tần Thư.

Chạy không nhanh nên vừa mới bắt đầu còn cảm thấy tạm được.

Thỉnh thoảng cô còn chạy vượt qua Hàn Phái, cố ý chắn đường anh chạy, anh chạy sang hướng khác, cô cũng đổi hướng, vẫn ở phía trước anh.

“Kỳ Kỳ!”

Tần Thư: “Không nghe thấy gì cả.” Rồi vừa cười vừa chơi đùa phía trước anh.

Tối nay, cô và anh mặc quần áo thể thao đôi, cả giày chạy cũng cùng một kiểu, đều là Hàn Phái vì dỗ cô chạy bộ mà chuẩn bị.

Đường chạy dài 400m, chạy xong vòng thứ nhất, cô đã thở hồng học, được nửa vòng nữa hai chân cô đã như đổ chì không nhấc lên nổi.

Thật sự không thể dùy trì chạy xong vòng thứ hai.

Cô dừng chân không chạy nữa, Hàn Phái quay đầu kéo cô chạy.

Tần Thư che ngực, lại xuất hiện tình trạng giống như lần trước chạy đến bệnh viện, tim đập không ngừng, đau nhói, không còn tí sức lực nào.

Cô bỗng nhiên nghĩ ra, sao không cứ thế mà nằm xuống?

“Em không xong rồi.” Sau đó há mồm thở dốc, kéo Hàn Phái lại, nói gì cũng không muốn chạy nữa.

Thiếtu chút nữa là được hai vòng, nghĩ đến còn một vòng nữa quả thực muốn mạng cô mà.

Tần Thư trực tiếp ngồi xổm xuống, ôm lấy chân Hàn Phái, “ Em không chạy được.” Cô ngửa đầu nhìn anh: “Đau tim, anh đưa em đi bệnh viện đi? Em cảm thấy không thở nổi, chắc phải thở oxy.”

Anh nửa ôm nừa đỡ cô đến bênh cạnh, Tần Thư tới bên sân liền ngồi xổm xuống, sau đó dứt khoát ngồi lên chân anh, bên chân là cái ba lô của bọn họ.

Hàn Phái xoa đầu cô: “Nhẫn nại thêm chút nữa.”

Tần Thư: “Không nhẫn nại được.” Tỏ vẻ rất khó chịu.

Cô nói: “Không thở oxy em không chịu nổi.” Liều mạng xoa ngực, ngả đầu vào đùi anh.

Hàn Phái mở ba lô ra, đưa cho cô một thứ: “Nhanh hít một hơi thật sâu vào.”

Tần Thư cầm lấy, bình oxy cầm tay, màu hồng phấn, thân bình còn trang trí rất đẹp.

Cô: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc