MÊ MUỘI

Hàn Phái nửa ngồi xổm xuống, kéo đầu Tần Thư dựa vào lồng ngực mình, tất cả mọi động tác nhỏ của cô đều không qua nổi mắt anh, anh cũng lười vạch trần.

Tần Thư cầm bình dưỡng khí, vừa hít vừa trợn trừng mắt nhìn anh.

Hàn Phái cười: “Còn có thể bới lông tìm vết tức là không có việc gì rồi, nghỉ ngơi hai phút, rồi chạy nốt vòng còn lại nhé.”

Tần Thư dùng bình khí gõ anh mấy cái, phiền muốn chết.

Xem ra anh không định từ bỏ, cô để bình khí qua một bên, hai tay ôm cổ anh, bắt đầu mở chế độ làm nũng: “Anh quên lúc chúng ta ăn cơm còn tay trong tay, tình cảm khi đó của chúng ta rất tốt mà.”

Hàn Phái: “…”

Tần Thư lắc cổ anh: “Em mệt, Hàn Phái, em mệt.”

Nói xong đến chính cô cũng nổi cả da gà.

Thật không nghĩ tới một ngày mình sẽ làm ra vẻ thế này.

Hàn Phái lẳng lặng nhìn cô, không lên tiếng.

Trong mắt anh xuất hiện thứ cảm xúc khác thường, Tần Thư nhìn thấy vậy liền rèn sắt khi còn nóng: “Đừng bắt em chạy nữa được không? Hàn Phái, em thật sự rất mệt.”

Nói xong, cô nhọ giọng dịu dàng nói, “Từ nhỏ đến lớn em chưa chạy như thế bao giờ, học thể dục lúc nào cũng xin nghỉ, trước kia mặc kệ là ai bắt em chạy, em đều không chạy, Hàn Phái, chỉ có anh, anh bảo em chạy, em liền ngoan ngoãn làm theo.”

Sau đó, ghé mặt vào cổ anh, cọ tới cọ lui.

Hàn Phái trước sau không mở miệng, để cô nghỉ ngơi một lát.

Sau một lúc lâu.

“Hàn Phái.”

“Ừ?”

Cô hôn cổ anh, giọng nói khàn khàn: “Yêu anh.”

Thanh âm dịu dàng khiến Hàn Phái không thở nổi, bị cô chọc ghẹo cả người khô nóng.

Anh cúi xuống nhìn cô: “Lời này có mấy phần thành ý?” Anh biết cô vì muốn trốn chạy bộ mà nghĩ được cái gì thì nói cái đó, chiều gì dùng được thì dùng.

Tần Thư và anh nhìn nhau, đôi mắt sạch sẽ trong suốt: “Tám phần thành ý, hai phần làm nũng.”

Cô nói: “Lúc anh xảy ra tai nạn, em có tâm trạng như bây giờ vậy, Phương Mộ Hòa nói tình yêu chỉ xảy ra trong nháy mắt, mà trong nháy mắt ấy có thể vì người đó mà chết, em sợ em chạy nhanh mà xảy ra chuyện, nhưng em vẫn muốn nhìn thấy anh, chính là tâm trạng như vậy đó.” (CHẢ HIỀU)

Tần Thư thành thật thừa nhận: “Bây giờ em nói những điều này, chắc chắn anh sẽ nghĩ rằng em đang làm nũng với anh, nhưng đây là những suy nghĩ trong lòng em.”

Cô hôn cằm anh: “Xem như vì em vất vả lắm mới nói ra được hai chữ kia, đừng bắt em chạy nữa, được không?”

Hàn Phái bị cô mê hoặc đến múc không thể nhẫn tâm được nữa, anh đứng dậy, ôm cô đứng lên: “Anh cõng em chạy nốt vòng cuối cùng.”

Tần Thư: “…”

Hàn Phái cất bình oxy vào trong ba lô, khom lưng, “Lại đây.”

Tần Thư không nhúc nhích, “Anh cõng em chạy so với việc em không chạy thì có gì khác nhau?”

Hàn Phái: “Không giống nhau, mặc kệ dùng cách thức gì, ít nhất cũng phải hoàn thành xong nhiệm vụ chạy ba vòng.”

Tối nay, anh đã nhìn ra cô chính là kiểu người được đằng chân lân đằng đầu, tối nay chạy hai vòng bỏ một vòng cuối cùng, tối mai cô có thể sẽ chạy một vòng bỏ hai vòng còn lại.

Mới đầu Tần Thư cho rằng Hàn Phái cõng cô đi bộ, nào ngờ anh chạy thật, chỉ là tốc độ chậm hơn mà thôi, nhưng vẫn tiếp tục chạy, cô lúc lắc ở trên lưng anh, chưa chạy được bao xa, cô đã nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của anh.

Trong lòng áy náy và tự trách, Tần Thư dùng mu bàn tay lau mồ hôi cho anh, “Em cảm thấy khá hơn rồi, em chạy cùng anh, anh thả em xuống đi.”

Hàn Phái: “Đừng nhúc nhích, anh cõng em.”

“Em muốn xuống.”

Cô dùng sức muốn nhảy xuống.

Hàn Phái lại hỏi: “Chắc chắn muốn tự chạy?”

Tần Thư: “Chắc chắn.”

Hàn Phái bỏ cô xuống, đưa tay cho cô: “Anh kéo em chạy.”

Anh kéo cô, cô chạy rất chậm, gần như là đang đi bộ.

Khi đến điểm cuối cùng, Tần Thư chống tay vào đầu gối, há mồm thở dốc, liếc mắt nhìn về phí Hàn Phái: “Có phải anh mắc chứng cưỡng bách không? Làm gì mà nhất định phải bắt em chạy bộ hả?”

Hàn Phái lấy bình giữ nhiệt từ trong ba lô ra, vặn mở rồi đưa cho cô: “Vốn dĩ thể chất của em đã yếu, còn bởi vì tính chất công việc của các em, cả ngày chỉ ngồi trong văn phòng, nếu không rèn luyện, sớm muộn sức khỏe cũng có vấn đề.”

Tần Thư im lặng một lúc, cầm lấy nước uống, nhiệt độ rất thích hợp.

Hàn Phái khẽ nhếch cằm: “Trong túi có quần áo, đợi lát nữa thảy ra, anh lại chạy vài vòng.”

Hôm nay, Hàn Phái không chạy nhiều vòng như mọi ngày, phát hiện cả người Tần Thư đều có vẻ mệt mỏi, anh dừng lại, “Vẫn còn mệt sao?”

Tần Thư gật đầu: “Vâng.”

Hàn Phái thở dài, ôm cô vào lòng: “Chạy thành thói quen thì sẽ tốt hơn thôi.” Lại hôn cô mấy cái, “Vậy anh đưa em về nhé.”

Tần Thư dựa vào lòng anh, ôm eo anh: “Em không đi nổi, Hàn Phái, em không đi nổi nữa, một bước cũng không đi được.”

Thế là cả đoàn được Hàn Phái ôm Tần Thư từ sân thể dục vào trong xe, từ dưới lầu chung cư lên đến nhà.

“Bây giờ cảm thấy sao rồi?” Tới trước cửa nhà, Hàn Phái thả cô xuống.

Tần Thư: “Chân em mềm nhũn rồi.”

Hàn Phái nhìn cô vài giây, cười không nói gì.

Nhớ tới việc đi công tác, anh liền báo trước cho Tần Thư: “Thứ ba, anh và Thu Lam đi công tác ở Thiên Tân, nếu buổi tối không kịp trở lại, sáng sớm thứ tư trở về lại tiếp tục chạy bộ với em.”

Nghe nói anh phải đi công tác, Tần Thư tự nhiên cảm thấy nhẹ cả người, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một buổi tối rồi.

Nói đến Thu Lam, cô hỏi: “Hai người lại hợp tác hả?”

Hàn Phái: “Ừ.” Anh giải thích: “Một số công việc ngày trước đều do cấp dưới liên hệ trực tiếp với cô ấy để giải quyết.” Một năm hai người họ cũng không gặp nhau được mấy lần.

Chỉ có giai đoạn đầu của hạng mục họ mới gặp mặt thường xuyên, vì cần anh quyết định một số việc.

Tần Thư: “Hai người hợp tác thì hợp tác đi, em cũng chỉ tiện mồm hỏi thôi.”

Hai người thân mật một lúc, chúc ngủ ngon rồi tạm biệt.

Về đến nhà, Hàn Sầm còn chưa quay lại, Hàn Phái gọi điện thoại cho cô, Hàn Sầm không nhận, nhắn tin lại: [Em đang ngồi với bạn ở quán cà phê, nửa tiếng nữa về.]

Hàn Phái hỏi cô: [Tài xế có đi theo em không?]

Vừa gửi tin nhắn vừa đi lên lầu, buổi tối anh mới chạy được mười vòng, chuẩn bị lên phòng tập trên tầng chạy mấy km, mới đi được nửa đường thì điện thoại rung, tưởng rằng Hàn Sầm hồi âm lại, hóa ra là Nghiêm Trầm gọi điện tới.

“Bận à?”

Hàn Phái: “Không, đang ở nhà.”

Nghiêm Trầm: “Mấy ngày trước cậu muốn mình thăm dò xưởng chế thuốc, có tin tức rồi.”

Hàn Phái: “Nhanh vậy sao?”

“Lão gia ngài phân phó làm sao tôi dám chậm trễ?” Nghiêm Trầm cười, nói đến xưởng chế thuốc: “Không khác lắm so với tư liệu mà cậu có được, trung tâm nghiên cứu và điều chế tốt nhất là trung tâm nghiên cứu và điều chế thuốc của nhà Thu Lam, hiện tại do chị và anh rể của cô ấy phụ trách.”

Hàn Phái biết chị của Thu Lam là Thu Thanh, nhưng chưa giao tiếp với nhau bao giờ, anh liền hỏi Nghiêm Trầm: “Con người Thu Thanh thế nào?”

Nghiêm Trầm: “Tính cách ra sao hả, giống cậu, không phải người lương thiện.”

Hàn Phái: “…Trách mình hả?”

Nghiêm Trầm cười: “Đây là khen cậu đấy, hiểu không?”

Vui đùa xong, trở lại chuyện chính, Nghiêm Trầm đánh giá Thu Thanh: “Mình và cô ta không tính là quen biết, chỉ gặp một lần lúc cô ta kết hôn, mình có đến hôn lễ giúp đỡ, nghe người bạn nói, trông rất giống Thu Lam, mình gặp mặt Thu Thanh đã bị hạ gục trong nháy mắt, cô ta rất yêu em gái, nếu cậu muốn hệ Thu Thanh, mình cảm thấy nhờ Thu Lam thuận tiện hơn nhờ mình đó.”

Hàn Phái: “Mình đã có tính toán rồi.”

Thứ ba, anh cùng Thu Lam đi Thiên Tân, đến lúc đó gặp mặt rồi nói.

Kết thúc cuộc trò chuyện, di động báo có tin nhắn, là Hàn Sầm: [ Có ạ, đang ở dưới lầu chờ em.]

Hàn Sầm nói dối, cô vốn không mang tài xế theo, đến quán cà phê cũng là ngồi xe của Phương Mộ Hòa.

Nói chuyện với Phương Mộ Hòa mấy tiếng đồng hồ, đây là lần đầu tiền hắn bình tĩnh nói nhiều như vậy, không nói đến phương diện tình cảm, chỉ nghĩ gì nói nấy.

Nói đến nhiều nhất chắc là thai độ lạc quan của cô.

Phương Mộ Hòa lại uống một ly, hỏi: “Gọi cho cô một cốc nước ấm nhé?”

Hàn Sầm: “Cảm ơn, không cần.” Cô nhìn hắn: “Không phải anh nói muốn tâm sự với em về mấu chốt trong tình cảm của các cô gái sao? Giờ anh còn muốn nói không?”

Phương Mộ Hòa gật đầu: “Đương nhiên phải nói.”

Hàn Sầm: “Em nghe đây.” Cô chưa từng ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Phương Mộ Hòa sắp xếp ngôn ngữ, đầu tiên hỏi cô: “Từ lúc hơn mười tuổi đến giờ, cô có gặp người đàn ông nào ưu tú đẹp trai hơn tôi không?”

Hàn Sầm gật đầu theo bản năng, anh trai có rất nhiều bạn bè như vậy, cô cũng quen biết họ.

Phương Mộ Hòa hỏi: “Vậy cô đều thích họ hả?”

Hàn Sầm: “Sao thế được?!”

“Vậy thì có thể kết luận, không được cô thích thì có nghĩa là họ không ưu tú sao?”

Phương Mộ Hòa nói: “Cũng giống vậy, tôi không thích cô, không đại biểu cô không tốt, cô không cần rối rắm về việc này, cũng đừng cảm thấy tôi không thích nghĩa là cô kém cỏi, rồi tự ghét bỏ bản thân mình.”

Hàn Sầm nắm chặt ly nước, không nói gì.

Nói chuyện với cô một buổi tối, Phương Mộ Hòa hơi mệt mỏi, hai chân vắt chéo khẽ tựa vào sô pha, “Dù là đàn ông hay phụ nữ, không có mấy người có thể khiến anh ta hoặc cô ta rung động, thậm chí cả đời cũng chỉ có một người, còn có người đến già cũng không biết cảm giác rung động là gì, cũng có người rung động với một người xấu xa, có khi một người đàn ông rất tốt, nhưng dù anh ta làm gì cô cũng không yêu anh ta.”

Dừng một lát, hắn nói: “Thế nên một người có tốt hay không, cũng không phải dựa vào việc người khác thích cô ta, bởi vì những điều đặc biệt ở cô lại không phải là những thứ người kia cần.”

Hàn Sầm thở dài, lời này có nghĩa là dù cô có tốt đến mấy, anh ta cũng không muốn.

Phương Mộ Hòa nhìn cô: “Lại nói về điểm mấu chốt trong tình yêu mà mỗi cô gái nên có, anh cô chắc chắn đã nói với cô rồi, chắc cô nghe tai này ra tai kia nên quên mất.”

Hàn Sầm không phản bác, từ khi Hàn Phái biết cô thích Phương Mộ Hòa, không biết đã nói chuyện với cô bao nhiêu lần, nhưng trước nay có chưa bao giờ tiếp thu.

Phương Mộ Hòa: “Dù cô có thích một người bao nhiều, cô cũng không nên đánh mất bản thân vì anh ta, đặc biệt là một người đàn ông còn không thích cô, càng không đáng để cô phải trả giá, bởi vì căn bản cô không thể làm cảm động một người đàn ông không yêu cô, thậm chí mặc kệ cô làm gì, trong mắt anh ta đều chỉ là trò cười.”

Ngón tay Hàn Sầm run rẩy, lòng đau đớn.

Phương Mộ Hòa thở dài, “Câu nói vừa nãy không phải là nói cô, nếu tôi cười nhạo cô chắc sẽ không ngồi đây nói nhiều với cô như vậy.”

Hàn Sầm gật đầu: “Cảm ơn.”

Phương Mộ Hòa nói tiếp: “Nhưng không có nghĩa là về sau cô gặp được người đàn ông khác, nếu anh ta không thích cô, cô lại…”

Vốn định nói lì lợm la liếm, lời tới miệng lại đổi thành: “Cô cố chấp như vậy, anh ta sẽ chỉ cảm thấy buồn cười mà không cảm động chút nào đâu.”

Suy nghĩ một lát, hắn vẫn nói ra những lời trong lòng, “Nói một câu chắc cô không thích nghe, nhưng cô cũng không còn nhỏ nữa, nghe cũng không hại gì, tôi quen rất nhiều đàn ông, rõ ràng không thích người phụ nữ đó, nhưng nếu cô ta cứ sán đến, cũng vẫn ngủ, vừa ngủ vừa xem thường người phụ nữ ấy.”

Hàn Sầm: “…”

Phương Mộ Hòa: “Hôm nay nói nhiều với cô vậy, chính là muốn cô hiểu, cô rất ưu tú, có những thứ mà đến tôi cũng không có, tôi rất hâm mộ cũng rất thưởng thức, cũng muốn cô biết, con gái đừng làm một kẻ ảo tưởng trong tình yêu, bất luận thời điểm nào cũng đừng vứt sự kiêu ngạo của mình, cô thỏa hiệp thoái nhượng không đổi được sự tôn trọng của đối phương.”

Hàn Sầm nhìn cốc nước sôi để nguội, bên trong mơ hồ hiện hình ảnh ngược của bản thân.

Cô không biết qua tối nay, cô có thể suy nghĩ cẩn thận hơn hay lại càng yêu Phương Mộ Hòa hơn…

*

Buổi sáng thứ tư, Tần Thư nhận được tin nhắn của Hàn Phái: [Anh về Bắc Kinh rồi, buổi tối mình hẹn nhau nhé, 10 giờ lại chạy bộ với em, bổ sung cho tối hôm qua.] Anh không định bắt cô chạy sáu vòng, chạy chậm ba vòng, đi bộ ba vòng.

Tần Thư: “…”

Cô chau mày, chạy sau vòng??

Không phải là chạy đến chết sao.

Tối hôm qua, anh gọi điện giục cô đi chạy bộ, cô lấy đủ loại cớ, chịu đựng đến cùng, vừa thấy đã 10 rưỡi, nói muộn quá rồi, cô sợ chạy một mình.

Cô cho rằng mọi thứ đều ổn, kết quả anh còn có chiêu này.

Tần Thư bắt đầu phát sầu, nghĩ làm sao để trốn thoát tối nay.

Bỗng nhiên nghĩ ra một cách: [Em vừa định gọi điện cho anh đây, bọn em vừa tan họp, buổi tối không thể đi chạy bộ rồi, bắt đầu từ hôm nay, mấy ngày tiếp theo đều là hoạt động trình diễn sản phẩm, phải đi công tác, gần đây bận muốn chết.]

Bây giờ  phải chịu định nỗi khổ tương tư, chờ thêm mấy ngày nữa gặp lại chắc chắn sẽ có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn, cô lại làm nũng, chắc là anh sẽ không bắt cô chạy 6 vòng đâu nhỉ?

Hàn Phái: [Đi công tác hả?]

Tần Thư: [Vâng, Hạ tổng bọn em sắp xếp, em lại không thể có đặc quền không đi, đúng không nào?]

Hàn Phái: [Vậy thì phải đi rồi, em làm việc đi, buổi tối anh gọi điện cho em.]

Tần Thư thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng lừa qua cửa.

Buổi chiều, Tần Thư Tần Thư cùng Hạ Cánh Nam và mấy vị sếp cấp cao đến hiện trường trình diễn sản phẩm.

Trên xe, Tần Thư hỏi Hạ Cánh Nam: “Mấy công ty kia cũng đến ạ?”

Hạ Cánh Nam: “Tới rồi mới biết được.” Lại nói: “Thư mời đã phát đi hết rồi.”

Tần Thư gật đầu.

Hạ Cánh Nam hỏi cô: “Chốc nữa lên sân khấu không vấn đề gì chứ?”

Tần Thư hỏi lại: “Nếu em nói có vấn đề, có phải không phải lên nữa không?”

Hạ Cánh Nam: “…”

Anh ta nhìn cô vài giây, cuối cùng không nói gì.

Cô vẫn còn ghi thù, ngày đó về vấn đề có cần tìm đề tài tuyên truyền, tuy rằng anh ta đã xin lỗi, ngoài miệng cô cũng nói không sao, nhưng thật ra trong lòng vẫn còn bất mãn.

Anh ta chuyển đề tài, hỏi cô: “Hiện tại em đang làm hai hạng mục AC và BD, có bận lắm không?”

Tần Thư ăn ngay nói thật: “Có hơi mệt ạ, nhưng vẫn có thể ứng phó được.”

Hạ Cánh Nam gật nhẹ đầu. “Nghe nói quan hệ giữa em và Phương Mộ Hòa khá tốt, không thể bởi vì là người quen mà buông lỏng yêu cầu với bản thân được.”

Tần Thư: “Điều này em biết, em chắc chắn sẽ công tư phân minh, bây giờ anh ấy chính là khách hàng của em.”

Hạ Cánh Nam ‘Ừ’ một tiếng, phân tích cho cô nghe tình hình trước mắt của công ty BD.

“BD không phải là một công ty nhỏ, bọn họ không thiếu tiền, nói cách khác, nếu họ nhúng tay vào hạng mục bảo vệ môi trường, nhất định trong tay đối phương có lợi ích mà họ muốn trao đổi, chắc chắn không phải tiền mặt, Phương Mộ Hòa muốn lấy hạng mục này thì phải xem anh ta trả giá cái gì.”

Tần Thư: “Đợi sau khi hoàn thành định giá hạng mục BD, em sẽ liên hệ với Phương Mộ Hòa, xem kế hoạch của anh ấy.”

Hạ Cánh Nam nhắc nhở cô: “Cố gắng làm nhanh lên, tranh thủ trước năm mới hoàn thành giai đoạn đầu thẩm tra, năm sau liền tiến vào giai đoạn chính, cũng không phải chỉ có mình Phương Mộ Hòa nhắm đến hạng mục này.”

Vừa nói đến công việc, khoảng cách giữa Tần Thư và Hạ Cánh Nam ngay lập tực thu hẹp lại, có thể tạm thời không gặp bất kỳ trở ngại gì.

Cô nói: “Em phân tích rất nhiều tài liệu, nhắm đến BD có năm công ty, rất nhiều doanh nghiệp vì khó với đến cấp cao của tập đoàn BD mà chùn bước.”

Nói đến đối thủ cạnh tranh: “Trước mắt đối thủ cạnh tranh tiềm tàng của Phương Mộ Hòa là Thu thị Thu Thanh, nhưng Phương Mộ Hòa chiếm ưu thế hơn, tài chính của anh ta hùng hậu, gần hai năm nay Thu Thanh dồn hết vào công ty điều chế thuốc, cô ta không đủ tài lực để giành lấy hạng mục BD.”

Hạ Cánh Nam gật đầu: “Dù vậy cũng không thể thiếu cảnh giác, kể cả là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng thì chúng ta cũng phải xem nó là đối thủ chân chính, em mới có thể không để lộ sơ hở nào.”

Anh ta nói đến một trường hợp thu mua mà mình từng gặp phải, “Trước kia, tôi giúp khách hàng giáp mua hạng mục, lúc ấy còn có Ất cũng nhăm nhe hạng mục này, nhưng Ất mặc kệ phương diện thực lực không bằng Gíap, khi chúng tôi đều cho rằng giáp có thể giành lấy hạng mục đó, kết quả giữa đường nhảy ra Bính, Bính tài lực lớn nhất, cuối cùng đã giành được hạng mục ấy.”

Anh ta hỏi Tần Thư: “Em biết cuối cùng thế nào không?”

Tần Thư suy nghĩ hai giây: “Sau khi Bính lấy được hạng mục thì chuyển cho Ất, kết quả kẻ có phần thắng lớn nhất lại không đặt được gì cả?”

Hạ Cánh Nam gật đầu: “Thế nên giờ em cảm thấy Thu Thanh không có thực lực lại chống lại Phương Mộ Hòa, nhưng biết đâu đến lúc đó lại có một công ty hợp tác với cô ta giúp cô ta giành lấy hạng mục này thì sao?”

Tần Thư chợt lo lắng, tự nhiên lại nghĩ tới Hàn Phái.

Tối hôm qua, Hàn Phái còn nói hợp tác với Thu Lam trong một hạng mục, phải đi Thiên Tân, mà tổng bộ của BD lại ở Thiên Tân.

Hạ Cánh Nam nói tiếp: “Đương nhiên xác suất xảy ra tình huống này chỉ có một phần ngàn, nhưng lỡ có xảy ra, đối với em mà nói chính là trăm phần trăm, không có đường cứu vãn.”

Tần Thư ầm thầm thở dài, gật đầu.

Chị của Thu Lam là Thu Thanh, Hàn Phái hợp tác với Thu Lam, thật ra cũng coi như hợp tác với Thu Thanh, hiện tại Phương Mộ Hòa chính là nhân vật Giáp, Thu Thanh là Ất, Hàn Phái là Bính.

Cô thiết lập giả thiết, Hàn Phái cũng có đủ tài lực để thâu tóm hạng mục này, sau đó chuyển cho Thu Thanh.

Như vậy Phương Mộ Hòa sẽ thất bại…

Hiện tại hạng mục đang ở giai đoạn bảo mật, cô sẽ không nói với Hàn Phái rằng Phương Mộ Hòa đã nhắm hạng mục này, tất nhiên với kiến thức kinh doanh của Hàn Phái, dù Thu Lam thật sự muốn giành hạng BD, anh cũng sẽ không nói cho cô biết.

Tần Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, cô luôn có dự cảm rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô thật sự sẽ đối mặt với Hàn Phái trên bàn đấu thầu.

Đến lúc đó, bọn họ nên đối mặt thế nào? Xử lý ra sao?

Khi bọn họ đến hội trường, chủ tịch và các nhà lãnh đạo khác của công ty phát hàng trái phiếu cũng đã đến.

Buổi trình diễn sản phẩm hôm nay thu hút rất nhiều nhà đầu tư. Như Hạ Cánh Nam đã nói có rất nhiều người phụ trách các công ty đầu tư nước ngoài tham gia.

Trong hội trường còn có các kênh truyền thông, rất đông người, Tần Thư cũng không nhìn xuống dưới sân khấu.

Lúc cô đang thuyết trình, khi có người hỏi một vấn đề, cô vừa trả lời vừa nhìn về phí đối phương, thế nhưng cô lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta.

Cô sửng sốt, sao Hàn Phái lại tới đây??

Anh đang nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ.

Tần Thư: “…”

Cái đó…từ vành đai hai đến vành đai ba, cũng coi như là đi công tác chứ nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc