MÊ MUỘI

Cuộc họp báo buổi sáng kéo dài gần ba tiếng, sau khi kết thúc Hàn Phái nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị đại hội cổ đông buổi chiều.

Đang xem tài liệu, tiếng đập cửa vang lên, anh biết là ai, thời gian giữa trưa này chỉ có Thu Lam hẹn trước.

“Vào đi.”

Thu Lam mới đi công tác từ nước ngoài trở về, rất nhiều chuyện trong điện thoại nói không rõ, cô vừa hạ cánh đã vội vàng tới đây, đầu tiên là chúc mừng anh họp báo sáng nay viên mãn.

“Cảm ơn.” Hàn Phái còn đang xem văn kiện, đầu cũng không nâng lên.

Thu Lam ngồi xuống đối diện anh, vừa mở miệng chính là: “Chuyện AC cậu định cứ làm như vậy à?”

Hàn Phái hỏi lại: “Nếu không thì sao?”

Thu Lam không thể tin tưởng: “Cậu nuốt trôi cục tức này à?”

Hàn Phái không sao cả: “Có cái gì nuốt không trôi? Chuyện làm ăn không phải đều như vậy sao? Cậu có nhược điểm của đối thủ cạnh tranh mà không lợi dụng sao?”

Lại nói: “Có thời gian rảnh chấp nhặt với những người đó, còn không bằng ngẫm lại làm thế nào kiếm được nhiều tiền hơn.”

Thu Lam ‘ A ’ một tiếng, dưới sự tức giận có chút không lựa lời: “Cũng đúng, nuốt không được cũng phải nuốt, có Úy Lam ở bên trong, cậu đương nhiên không nỡ đối phó với bọn họ.”

Hàn Phái ngước mắt, không kiên nhẫn nói: “Nói xong chưa?”

Thu Lam trong lòng nghẹn một hơi không phát được: “Tổn thất nhiều như vậy, còn không cho tớ nói hai câu?”

Tự mình đứng dậy rót một cốc nước lớn, ừng ực ừng ực một hơi uống xong.

Cô ngồi xuống tiếp tục: “Rõ ràng Úy Lam muốn đả kích nhất là tớ, bởi vì cậu ta biết mặc kệ là thu mua hay IPO của AC, đối với cậu cũng không có ảnh hưởng lớn, nhiều lắm thì có chút sốt ruột, đối với Tần Thư càng không có ảnh hưởng, hai người các cậu nhiều nhất dỗi nhau hai câu, nhưng đối với tớ thì không giống nhau, cậu ta biết vì dự án BD này, tớ đã bị vượt quá dự toán, chỉ chờ tiền của AC, kết quả bị cột chặt, chờ IPO xong còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào!”

Cô thật không nghĩ tới Úy Lam sẽ tuyệt tình như vậy, một mũi tên bắn ba con nhạn, có lẽ Úy Lam cũng không thích Hàn Sầm, một cái email, đem Tần Thư, Hàn Sầm còn có cô, toàn bộ đều móc mỉa một phen.

Cuối cùng cô ta còn được cái thanh danh, ngay cả Hàn Phái cũng phải cảm thấy muốn cảm tạ cô ta, rốt cuộc nếu không phải cô ta, nói không chừng cơ mật thương nghiệp này sẽ bị đối thủ cạnh tranh lợi dụng?

Dù sao toàn bộ chỗ tốt đều bị cô ta chiếm hết.

Bây giờ Thu Lam sắp bị buồn nôn chết, “Lúc trước tớ còn hỏi cậu, nếu ngày nào đó tớ với Thu Lam…” Cô suýt chút nữa muốn cắn đứt lưỡi mình, tự nhiên gọi nhầm tên Úy Lam thành tên mình.

Kích động xong, “Lúc trước tớ hỏi cậu, nếu ngày nào đó tớ với Úy Lam có tranh chấp, cậu hướng về ai? Trước kia là giả thiết, bây giờ hiện thực tại nơi này, tớ muốn biết thái độ của cậu.”

Nói xong, cô không hề chớp mắt nhìn Hàn Phái.

Hàn Phái ẩn folder xuống, khó hiểu: “Cậu như vậy có ý nghĩa gì không?”

Thu Lam: “Với tớ mà nói thì có, tớ không cần cậu vì tớ mà làm cái gì, cũng chỉ muốn biết một chút thái độ của cậu thôi.”

“Thái độ gì?” Hàn Phái không chút để ý hỏi.

Thu Lam cũng không quan tâm: “Nếu cậu trước sau đều không thừa nhận từng thích Úy Lam, vậy tớ với Úy Lam đều là bạn học cũ của cậu, nếu hiện tại tớ muốn đi xé xác Úy Lam, cậu bênh ai? Nhất định phải chọn một, tớ hoặc cậu ta.”

Hàn Phái xoa xoa giữa mày, chưa gặp qua trường hợp nào như vậy… Một người phụ nữ không thể nói lý lại có chút hơi điên.

Chuyện tới hiện tại, chính anh còn chưa thông suốt, lười phải phản ứng cô.

“Hàn Phái, tớ nghiêm túc hỏi cậu.” Thu Lam cố gắng để ngữ khí nghe có vẻ bình thản, cô thật sự muốn biết, “Cậu chỉ cần trả lời một chữ, tớ hoặc cậu ta.”

Trầm tĩnh một lát, Hàn Phái nói: “Cậu.”

Thu Lam trố mắt, nhìn chằm chằm anh phát ngốc.

Chữ ‘cậu’ này của anh không phải có lệ, cô hiểu anh, hoặc là trầm mặc, một khi mở miệng, thì nhất định không phải là ứng phó.

Chờ lấy lại tinh thần, cảm xúc có chút không kiềm chế nổi, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

Hàn Phái nhíu mày: “… Sao thế?”

Thu Lam nhanh quay mặt đi, lung tung lau nước mắt, vẫn luôn lắc đầu: “Không sao, không sao.” Hạnh phúc quá.

Cô hít sâu một hơi, “Cuối cùng tớ cũng cảm thấy cân bằng rồi.”

Cùng chính mình phân cao thấp, cùng Úy Lam phân cao thấp, hôm nay rốt cuộc cũng cân bằng.

Cảm giác tình cảm mười mấy năm, cuối cùng đã có chốn thuộc về.

Ngoại trừ Tần Thư, Hàn Phái lười đi đoán trong lòng người phụ nữ khác nghĩ gì, anh lấy hộp khăn giấy đưa đến trước mặt cô.

“Cảm ơn.” Thu Lam lấy gương ra soi, sợ làm phấn mắt lem nhem.

Một đoạn tình cảm này, ở một khắc kia, cô hoàn toàn buông xuống được.

Cô cũng cảm thấy mình buồn cười, nhưng trong lòng thật sự cảm thấy ấm áp.

Giống như không còn tiếc nuối.

Cô lại lần nữa nói tiếng cảm ơn.

Sửa sang xong, Thu Lam đứng lên: “Không quấy rầy cậu nữa, tiếp theo AC có muốn chờ IPO nữa không, cậu quyết định đi, tớ tùy ý, khoảng thời gian này quá mệt mỏi, tớ phải nghỉ ngơi một chút.”

Vừa lúc Doãn Nhất Kiều cũng từ chức, hẹn nhau cùng ra nước ngoài du lịch, chờ trở về, cô lại tìm Úy Lam tính sổ.

Cô với Hàn Phái không giống nhau, lòng dạ không lớn như vậy, cô sẽ không chủ động bắt nạt người, nhưng nếu có người cố ý bắt nạt cô, cô sẽ đòi lại gấp bội.

Đi tới cửa, Thu Lam đã kéo cửa ra, lại đóng lại, dừng chân quay đầu: “Đời này, mặc kệ là cậu, hay là vợ cậu, có việc gì cần tớ nhất định sẽ đáp ứng.”

Thu Lam rời đi, Hàn Phái không chịu ảnh hưởng chút nào, tiếp tục xem văn kiện, di động vang lên, là là di động cá nhân của anh, anh còn tưởng là Tần Thư, không nghĩ tới là một số lạ không quen biết ở Bắc Kinh.

Những người biết số này của anh không nhiều lắm, đều là người nhà với bạn bè.

Suy nghĩ vài giây, anh nghe máy.

“Hàn Phái, là ông đây.” Thanh âm hiền từ ôn hòa truyền đến.

Hàn Phái ngẩn ra, “Ông nội.”

Là ông nội Tần Thư.

“Không quấy rầy cháu chứ?”

“Không ạ, ông nội có gì phân phó ạ?”

Ông nội Tần: “Trước hết ông thay Kỳ Kỳ cảm ơn cháu.” Ông cũng vừa mới xem cuộc họp báo phát sóng trực tiếp mới hiểu được sao lại thế này, xưởng chế dược của Thu thị là xưởng dược nghiên cứu phát minh và sản xuất các tật về mắt nổi danh nhất trong nước.

Hàn Phái vội vàng nói: “Ông nội, ông nói như vậy thì thật khách khí, đây là việc cháu nên làm thôi ạ.”

Ông Tần cảm khái: “Đây là phúc khí của Kỳ Kỳ nhà chúng ta, trước kia chúng ta cũng không nghĩ đến đầu tư vào dược phẩm, hiện tại mắt nó không có vấn đề gì, đến già rồi ai biết được.”

Mà hiện tại lại không có thuốc nào có thể trị tận gốc.

Bị bệnh mắt quấn thân, là chuyện đặc biệt thống khổ.

Ông Tần biết Tần Thư với Hàn Phái đang giận dỗi, ông không muốn tham gia vào chuyện của bọn trẻ, uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình, hỏi Hàn Phái: “Ở bên cạnh Kỳ Kỳ đứa nhỏ này rất mệt phải không?”

Hàn Phái cười cười, ở trước mặt ông Tần không cần nói dối, “Có khi mệt, nhưng cháu cũng rất kiên định ạ.”

Hỉ nộ ái ố của cô đều biểu hiện trên mặt, khi không vui lập tức trợn trắng mắt cho anh xem, có khi anh cảm thấy là một loại lạc thú, bởi vì cuộc sống của anh quá mức lý trí, quá mức buồn tẻ vô vị.

Ông Tần cũng cười, chỉ điểm cho anh: “Kỳ Kỳ cái gì cũng tốt, nhưng bị chúng ta chiều đến không nói lý, hơn nữa mẹ và bà nội nó lại áp đặt hai phương thức giáo dục tương đối kịch liệt và khác nhau. Tuy rằng nó có sự phán đoán của mình, không mù quáng thuận theo bà hay mẹ nó, nhưng người lớn nói nhiều thì giống như quảng cáo phát đi phát lại hàng ngày, cho dù không muốn nhớ cũng sẽ lưu lại ấn tượng, dẫn tới khi nó mất kiểm soát thì sẽ cương quyết không phải trái thì chính là phải. Sau này nếu nó lại không nói lý, cháu cũng không cần dỗ dành nó, ngộ tính của nó vẫn rất cao, cứ để nó tự mình nghĩ thông suốt.”

Hàn Phái trong lòng đặc biệt cảm động, “Cảm ơn ông nội.”

“Chúng ta một nhà còn phải cảm ơn cháu bao dung Kỳ Kỳ như vậy.” Ông Tần không nhiều lời: “Ông cũng không có chuyện gì khác, cháu làm việc đi.”

“Vâng, chờ xong đợt này cháu đi thăm ông và bà nội ạ.”

Cuộc gọi kết thúc, Hàn Phái lưu lại dãy số của ông nội, lại nhìn chằm chằm vào dãy số kia một lúc lâu.

Người có thể làm anh thưởng thức khâm phục cũng không nhiều, đầu tiên là ông nội anh, sau đó chính là ông Tần.

Lòng dạ của bọn họ, đủ để buông toàn bộ thế giới.

Hàn Phái lại xem tài liệu, bên dưới góc phải máy tính có tin tức kinh tế tài chính đẩy lên, tiêu đề xuất hiện tập đoàn Phương thị, anh click mở.

Tập đoàn Phương thị đã có giao dịch lớn trên thị trường cổ phiếu trong bảy ngày liên tiếp, với khối lượng giao dịch lũy kế lên đến 4,36 tỷ. Đây là cổ đông lớn thứ ba đang giảm cổ phiếu, và bên mua là tập đoàn EF.

EF là một công ty huy động vốn xuất hiện trên thị trường tài chính trong những năm gần đây.

Đi bên rìa pháp luật, lần lượt đầu cơ thu lợi.

Ngắn ngủn tám năm, ở thị trường tài chính gió nổi mây phun hoàn thành tích luỹ ban đầu, đứng vững gót chân.

Không nên đánh giá thấp khả năng hoạt động trên thị trường tài chính của EF. Hai năm trước bọn họ mua lại một ngành sản xuất, và trong một khoảng thời gian ngắn đã được 12 tổ chức tài chính giúp đỡ.

Người khống chế cổ phần của EF là Úy Minh Hải, người trong ngành đều gọi là Úy Đại Hải, Úy Minh Hải là chú của Úy Lam.

Lần này Úy Minh Hải vậy mà lại theo dõi tập đoàn Phương thị.

Tại nhà Phương Mộ Hòa.

Tài xế đã đặt rương hành lý lên xe, Phương Mộ Hoà vừa kết thúc một cuộc trò chuyện, vừa cài cúc áo vừa xuống lầu.

Mẹ Phương hỏi anh: “Con đi công tác à?”

“Không phải, con đi thăm Kỳ Kỳ.” Phương Mộ Hòa đang muốn cài khuy măng séc, lại nghĩ bây giờ ra sân bay, nằm trên máy bay cũng không cần phải chỉn chu như vậy. Cất khuy măng séc vào túi, khuy măng séc này là cái nhiều năm trước Triệu Mạn Địch tặng anh.

Mẹ Phương sửng sốt: “Thăm Kỳ Kỳ? Mắt nó lại không thoải mái à?”

Phương Mộ Hòa: “Không phải, sắp đến sinh nhật con bé, mấy hôm nữa lại là lễ tốt nghiệp.”

Mẹ Phương: “…” Bà không thể tưởng tượng được nhìn về phía Phương Mộ Hòa: “Đã đến lúc này, con còn có tâm tình đi chơi? Ba con còn đang nghĩ mọi cách đối phó với thu mua ác ý của EF, ngược lại con…” Tức đến nói không ra lời.

Phương Mộ Hòa vỗ vỗ bả vai mẹ: “Trời muốn mưa con gái muốn lấy chồng, phải thuận theo tự nhiên mẹ ạ.”

Mẫu thân: “… Nói bừa cái gì thế!” Bà dùng sức vỗ vài cái vào tay anh.

“Á, mẹ nhẹ chút đi, dù gì con cũng là do mẹ đẻ ra đấy.” Phương Mộ Hòa xoa xoa mu bàn tay: “Mẹ, mẹ chú ý thân thể, đừng lo lắng, lo cũng vô dụng, nên thế nào thì cứ như vậy, con đi đây.”

“Khoan đã.” Mẹ Phương gọi anh lại.

“Dạ?” Phương Mộ Hòa dừng bước chân.

“Cách làm người của Úy Minh Hải kia con cũng không phải không biết, nếu anh ta muốn nhập cổ đông với công ty nào, thì chưa bao giờ dễ dàng dừng tay, còn sinh nhật với lễ tốt nghiệp là chuyện nhỏ, trước mắt quan trọng là nghĩ xem đối phó với anh ta thế nào.” Mẹ Phương trong lòng sốt ruột đến bốc hỏa hoả.

Phương Mộ Hòa: “Mỗi sinh nhật chỉ có một lần, bỏ lỡ thì đời này sẽ không gặp lại nữa, lễ tốt nghiệp cũng vậy, công ty thì khác, thua còn có cơ hội lại thắng trở về.”

“Con nói con đứa nhỏ này!” Mẹ Phương xoa xoa ngực: “Trời sắp sập rồi con còn không biết sao!”

Phương Mộ Hòa: “Mẹ yên tâm, không phải còn có con sao.”

Mẹ Phương vẫn kiên trì: “Ba con với mấy quản lý cấp cao thương lượng, nhất trí quyết định phát hành thêm cổ phiếu, là chuyện trong mấy ngày này, con đừng đi, ở nhà nhìn xem đến lúc đó tình huống thế nào.”

Phương Mộ Hòa vốn không định nói, nhưng cho dù không nói, mấy ngày nữa biết kết quả cũng giống nhau, “Mẹ, con nói trước này, nếu phương án phát hành thêm cổ phiếu của ba được cổ đông thông qua, mẹ cứ tới tìm con.”

Mẹ Phương ngừng một chút: “Con có ý gì?”

Phương Mộ Hòa: “Mẹ còn không nhìn ra à? Mấy cổ đông liên hợp với EF muốn cho Phương thị đổi chủ, bọn họ sẽ cho phép ba phát hành thêm cổ phiếu làm loãng quyền của họ sao?”

Anh tự hỏi tự đáp: “Không có khả năng.”

Mẹ Phương sốt ruột: “Con biết rõ kết quả này, vậy mà giờ còn muốn đi New York?!”

Phương Mộ Hòa: “Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, trước khi đánh giặc cũng phải chuẩn bị tâm tình cho tốt chứ?” Anh nhẹ nhàng ôm ôm bả vai mẹ: “Mẹ, không có việc gì, có con đây.”

Chờ ô tô rời khỏi biệt thự, Phương Mộ Hòa xoa xoa giữa mày.

Mấy chuyện sốt ruột này, hết một cái lại đến một cái.

Úy Minh Hải muốn giằng co với anh?

Hôm sau.

Đại hội cổ đông của Vạn Hòa ngày hôm sau, nhẹ nhàng hơn một chút, buổi chiều Hàn Phái tham gia hội nghị, có chút mệt nên sau khi kết thúc cũng không quay lại văn phòng, trực tiếp rời công ty.

Từ Anh trở về anh vẫn luôn ở nhà ông nội, hôm nay nhóm cô chú đều ở nhà ông nội, người nhiều nên anh không qua đó nữa, trở về chung cư của mình.

Lúc mở cửa, Hàn Phái hơi giật mình, trong nhà so với lúc anh đi công tác có chút không giống, cụ thể không giống chỗ nào, anh lại nói không nên lời, thu dọn rất sạch sẽ, hẳn là Tần Thư trước khi về trường đã dọn dẹp.

Trước tủ giày, hai đôi dép lê tình nhân đặt cạnh nhau, không chỉ dựa gần, đôi của cô còn dẫm lên đôi của anh.

Cô cố ý đặt như vậy, mỗi lần đều thế, một hai phải bắt nạt anh cô mới vui vẻ, chẳng sợ chỉ là một đôi dép lê.

Hàn Phái thay dép lê, đi vài bước lại lộn trở lại, khom lưng để dép lê của cô đạp lên giày da của anh.

Uống chút nước, Hàn Phái dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này di chuyển liên tục, hết nơi này đến nơi khác, lệch múi giờ cũng không kịp điều chỉnh.

Quá mệt mỏi, cứ như vậy mà ngủ quên.

Sau đó lại bị tiếng TV đột nhiên vang lên đánh thức khiến anh hoảng sợ.

Lúc này, rèm ở phòng khách chậm rãi khép lại, đèn sáng lên.

Hàn Phái bình tĩnh lại, hiểu được chuyện gì xảy ra, là Tần Thư đăng nhập hệ thống thông minh trong nhà, mở những cái này ra cho anh.

Anh nhìn thời gian, đã hơn 7 giờ, một giấc ngủ này của anh gần ba tiếng.

Lại qua vài giây, trong TV truyền đến tiếng nhạc, là bản nhạc anh thường nghe ở trang số 24.

Một chớp mắt này, anh cho rằng Tần Thư đang ở nhà.

Nhìn chằm chằm TV, anh ngẩn ra thật lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc