MÊ MUỘI

Hội nghị kết thúc, Úy Minh Hải về văn phòng, Tả Thụy đang chờ ông ta.

“Tôi tới thật không khéo, chú vừa đi họp thì tôi tới.” Tả Thụy chỉ chỉ ly cà phê: “Đã là ly thứ ba rồi.” Lại chỉ gạt tàn thuốc, “Thuốc của chú tôi cũng hút hết rồi.” Gạt tàn thuốc đầy các đầu lọc.

“Cháu nghiện thuốc đến vậy à?”

“Đây là hưởng thụ.” Úy Minh Hải cũng coi như là trưởng bối của cô, cô không thể quá không đúng mực, nếu người đối diện là bạn thân, cô nhất định sẽ nói, đúng vậy, nghiện như nghiện làm tình.

Úy Minh Hải ngồi xuống, “Đến có chuyện gì?”

“Báo cáo công việc.” Trong thời gian này Tả Thuỵ cũng không nhàn rỗi, chuyện gì cũng tự tay làm lấy. Tuy rằng cô vẫn luôn không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng đề cập đến lợi ích của tập đoàn, cô cũng không dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Úy Minh Hải đưa ly nước cho cô, ý bảo cô đi rót nước.

Ông xoa xoa giữa mày, lần đầu tiên giao chiến với phụ nữ, so với đối phó mười người đàn ông còn mệt mỏi hơn.

Trong chuyện làm ăn, chiến tranh của đàn ông với nhau là trực tiếp nhất. Không có những cái đó cong cong lòng vòng, nói chuyện bằng thực lực, cho dù là ám chiêu, cũng là thua tâm phục khẩu phục.

Nhưng cố tình Tần Thư lại là phụ nữ, giỏi dùng tâm kế.

Dùng ám chiêu tổn hại.

Khiến ông ta khó lòng phòng bị.

Hỏi Tả Thụy: “Có kết quả gì không?”

“Có, còn không nhỏ.” Tả Thụy vừa rót nước vừa nói: “Tôi thăm dò người xung quanh Tần Thư, trước mắt chỉ có hai người phụ nữ lập team cùng cô ta, chính là hai người chú đã hoài nghi từ trước.”

Úy Minh Hải: “Thu Lam, Doãn Nhất Kiều?”

Tả Thụy gật đầu: “Năng lực của bọn họ không tồi.” Đưa ly nước, lại ngồi xuống phía đối diện, “Chú muốn dùng biện pháp gì đối phó với hai người bọn họ?” Cô trưng cầu ý kiến.

Úy Minh Hải: “Tôi không có thời gian quan tâm mấy chuyện này, cháu tự quyết là được.”

Vốn dĩ lời nói đến bên miệng rồi Tả Thụy lại nuốt xuống, gật đầu: “Được.”

Lại nghĩ tới chuyện khác: “À, đúng rồi, Tần Thư còn giật dây Phương Mộ Hòa, muốn để Thu Thanh thu mua công ty bảo vệ môi trường dưới trướng Phương thị. Theo như người bên cạnh Thu Thanh nói thì Thu Thanh vẫn đang ép giá, đến giờ cũng chưa bàn xong. Xem ra Phương Mộ Hòa thật sự không còn cách nào, công ty lập nghiệp của Phương thị cũng muốn bán đi.”

Úy Minh Hải hơi giật mình: “Còn có việc này à?”

“Vâng, tin tức là thật.”

“Tôi biết rồi.”

Úy Minh Hải gật đầu, còn lại cũng không nhiều lời.

Đêm qua không ngủ được, tay ông xoa xoa huyệt Thái Dương.

Tả Thụy thấy Úy Minh Hải dạo này tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, hai tháng nay gần như chưa được nghỉ ngơi, cô chủ động nói: “Chú Úy, theo tôi quan sát mấy tháng nay, mấy chiêu Tần Thư đối phó chú đều rất LOW, chỉ là may mắn thắng được. Nếu cô ta không thâm sâu như vậy, tôi đối phó với cô ta cũng dư dả, chú cứ chuyên tâm ứng phó với Phương Mộ Hòa đi.”

Úy Minh Hải ngước mắt: “Cháu?”

Tả Thụy không vui: “Khẩu khí này của chú có ý gì? Tôi thì sao? Trong lòng chú chỉ có Tần Thư là giỏi nhất à?”

Úy Minh Hải: “Không phải tôi xem thường cháu, nhưng thật sự so sánh với Tần Thư, cháu đúng là vẫn kém một chút.”

Tả Thụy không phục: “Kém chỗ nào? Hả?”

Úy Minh Hải vốn lười nói nhưng sợ lại ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của cô.

Khó có được một lần giải thích nhiều như vậy: “Tần Thư là một người phụ nữ có bản lĩnh đặc biệt. Ngoại trừ sử dụng mấy chiêu trẻ con, cô ta còn có một mặt lý tính của đàn ông. Cháu đừng nhìn bộ dáng cô ta mỗi ngày nhàn nhã không có chuyện gì, nhưng đối phó với tôi trên thị trường chứng khoán, cô ta một phút cũng chưa lơi lỏng.”

Tả Thụy: “Chú cũng thật hiểu rõ cô ta.”

Úy Minh Hải: “Tôi hiểu rõ tất cả đối thủ, nếu không thì chơi làm sao được? Cháu thật sự cho rằng tiền cháu ăn chơi nhậu nhẹt là từ trên trời rơi xuống à?”

Tả Thụy: “… Đừng nói tôi không có tí trọng lượng nào như thế.”

Úy Minh Hải xua xua tay: “Đi làm việc đi.”

Lúc đứng lên Tả Thụy lại hỏi một câu: “Tiếp theo chú có tính toán gì không? Có muốn tiếp tục tăng lượng cổ phiếu nắm giữ hay không? Ba tôi bên kia lại chuyển một số tiền tới rồi.”

Úy Minh Hải: “Chưa có tính toán gì.”

Tả Thụy không rõ: “Thời cơ tốt như vậy, chú không muốn mua thêm cổ phiếu à?”

Úy Minh Hải: “Giấu tài, hiểu không?”

Hai tháng nay, Tần Thư đã vận sức chờ phát động, ông ta không thể ném tất cả tiền vào Phương thị, nếu không đến lúc đó ông ta cũng không có cách nào tự cứu.

Tả Thụy còn muốn hỏi hai câu, kết quả Úy Minh Hải lại gọi điện thoại, “Hẹn cô ta thứ mấy?”

Tả Thụy không tiện nghe, lấy túi rời đi.

Phía bên kia điện thoại là thư ký: “Úy tổng, Tần Thư không gọi tới.”

Úy Minh Hải: “Ừ, tôi biết rồi.”

Không biết lúc này lại định ra chiêu gì.

Ông ta hiện giờ thật sự đau đầu với mấy ám chiêu này của cô, luôn là xuất kỳ bất ý*, khiến ông ta không có chút phòng bị nào.

(*Xuất kỳ bất ý: hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác)

Tần Thư nhận được phương thức liên hệ của thư ký Úy Minh Hải cũng không hẹn trước, cô đột nhiên thay đổi chủ ý.

Sau khi chạm mặt với Úy Minh Hải, trong lòng cô có suy nghĩ gì đảm bảo tám chín phần sẽ bị Úy Minh Hải nhìn thấu.

Đến lúc đó cô không thăm dò được gì từ ông ta, lại bị nhìn rõ hết tâm tư, như vậy mất nhiều hơn được.

Còn chuyện thiệp mời, chuyển phát nhanh là được.

Đang ở bưu điện ghi địa chỉ, di động vang lên.

Câu đầu tiên Hàn Phái nói chính là: “Anh đi công tác về rồi.”

Tần Thư kích động, di động thiếu chút nữa rơi xuống, nhanh dùng bả vai kẹp chặt, “Anh về khi nào ạ?”

“Vừa về, anh đang ở văn phòng.”

Anh đi công tác đã sắp mười ngày, hai người đều bận lại bị lệch múi giờ. Có khi chưa nói được vài câu đã bị điện thoại khác chen vào, hơn mười ngày nay cũng không nói chuyện tử tế được.

Hàn Phái hỏi cô: “Có muốn đến văn phòng anh không?”

“Vâng.”

“Em đang ở đâu?” Hàn Phái hỏi, trong giọng nói lộ ra một tia mỏi mệt.

“Ở chỗ chuyển phát nhanh.” Tần Thư kẹp điện thoại bên tai, tiếp tục viết.

Hàn Phái vừa đến văn phòng, rót chén nước uống xong, không khỏi tò mò: “Em đến đó làm gì?”

Bên này có nhân viên công tác, không tiện nhiều lời, Tần Thư: “Gửi đồ cho chú Úy Lam ạ, lát nữa nói cụ thể với anh.”

Hàn Phái hiểu được cô gửi cái gì, lập tức ngăn cản: “Thôi, không mời ông ta.”

Bút trong tay Tần Thư dừng lại, “Tại sao?”

“Nói không chừng còn chưa đến hôn lễ của chúng ta, trận cạnh tranh này đã kết thúc.” Hàn Phái hỏi cô: “Em chuẩn bị thế nào rồi?”

“Cũng ổn rồi ạ.”

“Vậy đừng kéo dài nữa, chậm một ngày lại thêm một biến số.”

“Vâng.” Tần Thư nói với nhân viên không gửi nữa rồi rời đi.

Lúc Tần Thư đến công ty Hàn Phái, trên đường một chiếc xe thể thao màu trắng lướt qua, cô không quen Tả Thụy, nên cũng không liếc mắt nhìn chiếc xe kia.

Nhưng Tả Thụy biết biển số xe của cô, nhìn thấy biển số đó, lúc đi ngang qua, Tả Thụy không khỏi đưa mắt nhìn người trong xe.

Mặt mộc nhưng vẫn diễm lệ động lòng người. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Rất nhanh ô tô đã lướt qua.

Về đến nhà, Tả Thụy đến thư phòng, mở ra một video, chỉ là một video theo dõi không đến hai phút, cô lại xem đi xem lại không dưới năm lần.

Có chút bực bội, Tả Thụy hút điếu thuốc, gọi điện thoại cho bạn thân.

“Không tìm đàn ông à?”

Tả Thụy: “Ban ngày ban mặt tìm đàn ông cái gì?”

Bạn thân xoa xoa mắt, “Có chuyện gì?”

Tả Thụy: “Chuyện công việc, hiện tại đang lưỡng lự, xem ra tớ thật sự không làm được đại sự.”

“Có liên quan đến cơ mật thương nghiệp không?”

“Hiện tại cũng không tính là cơ mật, không phải cậu xem tin tức cũng thấy được sao? EF của chúng tớ cạnh tranh với Phương thị.”

Bạn thân rời giường, ghé vào bên cửa sổ, châm thuốc: “Ừ, rồi sao?”

Tả Thụy: “Hai tháng nay ở lại Bắc Kinh, nỗ lực cuối cùng cũng không uổng phí, tớ biết được trước khi Tần Thư với Hàn Phái ở bên nhau, đã thích Hạ Cánh Nam.”

Lông mày bạn thân nhíu lại: “Hạ Cánh Nam?” Cô biết Hạ Cạnh Nam, người này tiếng tăm lừng lẫy trong giới tài chính ở Luân Đôn, chỉ cần kế hoạch thu mua có anh ta tham dự, cơ bản không có sai lầm.

“Đàn ông như vậy, phụ nữ thích không phải rất bình thường sao?”

Tả Thụy: “Là bình thường, mấu chốt là sau khi Tần Thư và Hàn Phái ở bên nhau, cô ta vẫn còn liên lụy đến Hạ Cánh Nam, Hạ Cánh Nam hình như thích Tần Thư, tớ lấy được video theo dõi lúc bọn họ đi công tác ở Thượng Hải.”

Tả Thụy nói kỹ càng tỉ mỉ với bạn thân: “Doãn Nhất Kiều là vợ trước Hạ Cánh Nam, đúng rồi, bạn thân của Doãn Nhất Kiều là Thu Lam, cũng yêu thầm Hàn Phái. Lúc trước tớ cũng gặp qua Thu Lam vài lần, là một người phụ nữ có suy nghĩ chiếm hữu mạnh mẽ. Cậu nói xem mấy người này quan hệ cũng thật có ý tứ quá đi, cẩu huyết khiến người ta không thể tưởng tượng được đúng không?”

Bạn thân: “Tiếp đi.”

Tả Thụy: “Lúc trước tớ muốn gửi video này cho Hàn Phái, thuận tiện gửi bản sao cho Hạ Cánh Nam, Doãn Nhất Kiều, Tần Thư với Thu Lam. Đương nhiên, người lớn trong nhà Tần Thư và Hàn Phái tớ cũng gửi, để cho bọn họ loạn một nồi.”

Email đã viết xong từ lâu, nhưng vẫn luôn để trong thư mục nháp, rất nhiều lần cô muốn nhấn gửi đi nhưng không được.

Bạn thân nhả khói: “Tại sao cậu không làm?”

Tả Thụy ngón tay lấy thuốc lá, vừa muốn đưa lên miệng, lại trực tiếp ném vào trong ly nước, “Tớ nghĩ, liệu sau khi Hàn Phái mất hết mặt mũi và tôn nghiêm đàn ông rồi cãi nhau với Tần Thư, tớ sẽ cảm thấy thống khoái vì trả thù được anh ta hay không?”

“Kết quả?”

“Không có cảm giác sung sướng đó.”

Hàn Phái người đàn ông đầu tiên cô hao hết tâm tư muốn có được, đoạn thời gian đó, cô chạy theo anh khắp các nơi trên thế giới, cũng là khoảng thời gian cô thuần túy vui vẻ nhất.

Rõ ràng đã hai mươi tám tuổi, nhưng khi đó lại giống như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi gặp gỡ tình đầu.

Bạn thân: “Vậy đừng làm, làm việc cũng giống như làm tình ấy, là vì vui vẻ, đạt được cái gì đó. Hiện giờ cậu lại bị dày vò cả về thể xác và tinh thần, hà tất phải làm? Huống hồ cậu làm như vậy đúng là không cao minh.”

Buồn ngủ muốn chết, hút thuốc cũng không thể nâng cao tinh thần, cô ném điếu thuốc trong tay đi.

Nói tiếp: “Cậu xem Tần Thư, cô ta không tiến hành công kích cá nhân, cậu nói cô ta có đào được đoạn lịch sử hôn nhân đen tối của Úy Minh Hải không? Nhưng cô ta không lợi dụng. Vậy nên nếu ngày nào đó Úy Minh Hải thua, hẳn là cũng sẽ tâm phục khẩu phục, nói không chừng về sau còn có cơ hội hợp tác. Trên thương trường, có thể cạnh tranh, chẳng sợ là ác ý thu mua cũng không có gì đáng trách, rốt cuộc là cá lớn nuốt cá bé, đây là cách sinh tồn. Nhưng nếu cậu rải muối trên miệng vết thương của người ta, về sau ai còn dám hợp tác với cậu? Chuyện gì cũng đừng làm quá đáng, để lại một đường lui cho EF.”

Tả Thụy nghịch bật lửa, “Tớ hiểu. Trong tay tớ còn có không ít tư liệu bí mật liên quan đến công việc của Doãn Nhất Kiều và Thu Lam, tớ sẽ xuống tay từ các dự án của bọn họ.”

Còn cái video theo dõi kia, cô chỉ gửi cho một mình Tần Thư, để cô ta sốt ruột một thời gian, nhất định sẽ phân tán được lực chú ý của cô ta, dù sao thứ mà phụ nữ để ý nhất vẫn là tình cảm.

Tả Thụy vốn định cúp điện thoại, lại đột nhiên phát hiện: “Sao tớ nghe những cái thao thao bất tuyệt vừa nãy, mọi câu nói của cậu đều là vì Úy Minh Hải suy nghĩ thế?”

Đứng ở cửa sổ khá lạnh, bạn thân tìm cái khăn tắm bọc lên người, không chút nào kiêng dè: “Dù sao cũng là người đàn ông tớ vừa ý.”

Tả Thụy khó hiểu: “Vậy sao lần trước cậu đến không đi gặp?” Khuyên nhủ: “Chờ chú ấy bận xong đợt này, cậu chủ động theo đuổi đi.”

Bạn thân ‘ Hừ ’ một tiếng, “Theo đuổi? Từ điển của tớ không có từ này.”

Tả Thụy nói: “Vậy Úy Minh Hải cũng càng không theo đuổi.”

Bạn thân: “Mặc kệ anh ta thắng hay thua, EF nhất định sẽ bị tổn thương nguyên khí, lão nương muốn bao dưỡng anh ta.”



Tần Thư tới văn phòng của Hàn Phái, vừa mở cửa, cô còn chưa thấy rõ người bên trong, đã rơi vào một cái ôm ấp.

“Nhớ anh.” Cô ở trong ngực anh làm nũng.

Hàn Phái bế cô lên, “Sao lại gầy đi thế?”

“Gầy sao? Em còn thấy béo mà.” Tần Thư ôm cổ anh, cười nói: “Kể cả gầy, cũng là vì nhớ anh mà gầy.”

Cúi đầu hôn môi anh: “Không phải nói mai mới về sao ạ?”

“Mọi việc xong rồi.” Hàn Phái trực tiếp ôm cô vào phòng nghỉ.

Tần Thư cũng nhớ anh, ba tháng chưa ở bên nhau, hiện tại được anh ôm trong lòng hôn, cô liền rung động.

Không khỏi ‘ Ưm ’ một tiếng.

Hàn Phái sợ đụng tới bụng cô, nằm nghiêng bên cạnh cô, khuỷu tay chống xuống, một tay khác lót dưới gáy cô, thật cẩn thận hôn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc