Hôm sau là thứ bảy.
Trịnh Vãn dậy sớm hơn bình thường tầm nửa tiếng.
Cô bận đi làm, không có thời gian để chuẩn bị bữa sáng, mỗi ngày, sau khi xuống tàu điện ngầm, thì cô đều phải vội vội vàng vàng đi mua bánh bao hấp và sữa đậu nành ở cửa hàng tiện lợi.
Trong căn bếp nhỏ hẹp, cô cẩn thận đi thật nhẹ nhàng vì sợ làm phiền đến con gái.
Khi Trịnh Tư Vận tỉnh dậy, cô ấy nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi nên đã quay lại một vòng, nhưng cô ấy vẫn thấy bữa sáng trên bàn ăn, ngẩng đầu lên thì lại thấy mẹ mình đang bận rộn dưới ánh nắng ban mai.
Cô ấy dựa vào cửa và hỏi mẹ rằng: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Trịnh Vãn quay sang an ủi cô ấy: “Sắp xong rồi, con đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng đi.”
“… Vâng!”
Trịnh Tư Vận nhanh chóng vào nhà vệ sinh để tắm rửa sạch sẽ và quay trở lại bàn ăn.
Trịnh Vãn bưng một cái đĩa ra rồi nhẹ nhàng hỏi: “Con muốn uống sữa đậu nành hay sữa bò?”
“Có sữa đậu nành ạ?”
“Ừm, sữa đậu nành mẹ mới nấu.”
Trịnh Tư Vận ngạc nhiên: “Mẹ dậy từ lúc nào vậy?”
“Không sớm lắm.”
Vừa nói Trịnh Vãn vừa bưng ra hai ly sữa đậu nành vẫn còn đang bốc khói, cô cẩn thận bưng lên mà không làm đổ một giọt nào ra ngoài.
Đến cả chính cô cũng ngạc nhiên, không ngờ bây giờ cô đã phát triển được một kỹ năng như thế.
Rõ ràng là đã từng có một thời gian cô chẳng biết làm gì cả.
Trịnh Tư Vận vội nhận lấy, hai mẹ con cùng ngồi xuống ăn sáng.
Thời gian có hạn, bữa sáng tương đối đơn giản – có sữa đậu nành, bánh bao chiên và trứng.
Trịnh Vãn cúi đầu bóc vỏ trứng bằng những ngón tay trắng nõn.
Lòng cô trĩu nặng những tâm tư – đây là điều khó lòng tránh khỏi, nhưng cô không biết phải nói như thế nào.
Trịnh Tư Vận nhấp một ngụm sữa đậu nành, bọt sữa đậu nành đọng ở khóe miệng, cô ấy không thèm lau đi mà chỉ cảm thán: “Ngon quá đi ạ!”
“Thích thì uống nhiều lên.” Trịnh Vãn cười cười, cô đặt quả trứng đã bóc vỏ lên chiếc đĩa nhỏ trước mặt con gái.
“Mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con ạ?”
Trịnh Tư Vận không thể chịu đựng được nữa. Mẹ thì cứ do dự mãi không nói, lại còn cau mày, quay đi quay lại cả ngàn lần mà vẫn không nói gì, vì thấy rất lo lắng cho mẹ nên cô ấy đã chủ động hỏi.
Nhưng Trịnh Vãn lại cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù mẹ và con gái là một mối quan hệ gắn kết nhất trên thế gian này, nhưng vẫn có một số chuyện khiến cô khó lòng mà nói ra thành lời được.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi con gái mình rằng: “Tư Vận, có phải là con không thích chú ấy không?”
Chưa đợi Trịnh Tư Vận trả lời thì cô đã nói thêm: “Chú ấy không nói nhiều, nhưng thật ra là…”
Đến đây, cô lại im lặng. Bỗng nhiên cô nhận ra rằng, cô không nên nói những điều này với Tư Vận, bởi lẽ, hành vi này có khác gì việc cô ép đứa trẻ này phải chấp nhận Nghiêm Quân Thành đâu?
Nhưng, liệu có quá ích kỷ khi nghĩ theo cách thức này không?
Cứ ngẫm nghĩ mãi trong lòng, Tư Vận vẫn có ba của con bé mà, nếu con bé không muốn chấp nhận thì cũng không thể trách con được.
“Không phải đâu ạ!” Gần như Trịnh Tư Vận đã huy động hết tất cả mọi tế bào trong cơ thể mình, làm cho bản thân mình trông rất phấn khích: “Tại sao mẹ lại nghĩ như vậy thế, con không ghét chú Nghiêm đâu, chỉ là vì hôm qua con không thể hiện ra hết được thôi!”
Chỉ là cô ấy thấy…
Rất là sốc.
Khi tất cả mọi chuyện và mọi chi tiết được móc nối lại với nhau, cô ấy đã bị sốc, sốc vô cùng.
“Thật à?”
Trịnh Tư Vận gật đầu thật là mạnh: “Không phải là con không thích chú ấy đâu mẹ, con nói thật đó, vẫn là câu nói kia thôi ạ, chỉ cần đó là người mà mẹ thích thì con sẽ thích!”
Cô ấy đang nói sự thật.
Sao cô ấy có thể ghét Nghiêm Quân Thành cho được?
Trịnh Vãn cũng nhận ra sự chân thành từ biểu hiện của con mình, thế là cô đã hoàn toàn yên tâm.
“Mẹ…” Trịnh Tư Vận dứt khoát đặt chiếc bát trong tay xuống, cô ấy đi đến bên cạnh mẹ mình, cười nói: “Vậy nên mẹ mới dậy sớm thật sớm làm bữa sáng để hối lộ con à? Không cần đâu mẹ ơi! Mẹ nghe con nói nhé, như con vẫn nói trước kia đó, con không quan tâm chú ấy cao hay thấp, giàu hay nghèo, chỉ cần chú ấy đối xử tốt với mẹ là con vui lắm rồi.”
“Tất nhiên là, nếu mà chú ấy cao ráo, đẹp trai và có điều kiện tài chính ổn định, thì con sẽ càng vui hơn!”
Trịnh Vãn mỉm cười.
Trịnh Tư Vận dựa vào vai mẹ rồi bày tỏ nỗi lòng quyến luyến khôn nguôi của mình: “Mẹ, mẹ không biết đâu.”
Mẹ không biết con hạnh phúc đến nhường nào đâu.
Con thấy vô cùng mừng vui khi mẹ đã tìm lại được tình yêu, tìm lại được người mà mẹ yêu.
“Con nói gì cơ?” Trịnh Vãn hỏi.
“Không có gì đâu ạ.” Trịnh Tư Vận lại ngồi thẳng người dậy, ăn miếng bánh bao chiên một cách ngon lành.
Trịnh Vãn vẫn coi con gái mình là một đứa trẻ, thế là cô bèn lấy khăn giấy ra và vội vã lau miệng cho con.
Chợt nghĩ tới điều gì đó, Trịnh Vãn bỗng nói: “Tháng sau dì Giản và anh Phương Lễ của con cũng sẽ đến Đông Thành đó.”
Phản ứng của Trịnh Tư Vận rất đỗi bình thường, cô ấy chỉ “ồ” lên một tiếng rồi thôi.
Trịnh Vãn ăn từng miếng trứng một, nuốt nó bằng một cách vô cùng khó nhằn xong thì cô cười hỏi: “Con có vui không?”
“Vui ạ!” Hình như Trịnh Tư Vận cảm nhận được vụn của táo Tàu lẫn trong sữa đậu nành đang nghẹn ứ trong cổ họng mình: “Lâu rồi con chưa gặp dì Giản.”
Dì Giản rất tốt với cô ấy, cô ấy cũng biết rằng, dì Giản luôn bảo vệ mình.
Nhưng, dù quan hệ ấy có thân thiết đến đâu thì vẫn không thể so bì được với vị trí của Quý Phương Lễ trong lòng dì Giản.
Cô ấy không thể ngăn cản tình bạn giữa mẹ mình và dì Giản, cô ấy cũng không yêu hay thù hằn Quý Phương Lễ, trong cuộc đời này, cô ấy chỉ có thể khiến cho bản thân mình không còn… bất kỳ một mối liên quan nào trong tình cảm với anh ta.
Vì vậy, mọi thứ chỉ có thể duy trì như thế này.
Thấy con gái không đề cập đến Quý Phương Lễ, Trịnh Vãn cũng khẽ thở dài trong lòng. Tuy rằng trước kia cô đã từng trải qua cái tuổi mười lăm, mười sáu này, nhưng cũng đã “rời xa” cái tuổi này nhiều năm lắm rồi, lâu đến nỗi cô cũng không thể hiểu được bọn trẻ bây giờ đang nghĩ gì. Nhưng với tư cách là một người mẹ, cô sẽ không kiểm tra con gái mình và cô cũng lo lắng rằng, việc mình cản trở con quá nhiều sẽ để lại “tác dụng phụ” nào đó.
Tuy vậy, dù có thế nào đi chăng nữa, thì cô vẫn không thể để cho Quý Phương Lễ và Giản Tịnh Hoa tiếp cận cuộc sống của họ.
“Ừm.” Trịnh Vãn mỉm cười.
Sau khi ăn sáng, Trịnh Tư Vận phải đến trường còn Trịnh Vãn thì phải đi làm.
Trước khi ra ngoài, Trịnh Tư Vận bỗng gọi cô: “Mẹ ơi!”
Trịnh Vãn quay lại.
Trịnh Tư Vận do dự, nhưng cô ấy vẫn nói: “Nếu mẹ đề cập đến con với chú Nghiêm, thì mẹ chỉ cần nói là con rất biết ơn chú ấy và con không ghét chú ấy đâu.” [*]
“Biết ơn à?” Trịnh Vãn khó hiểu.
Trịnh Tư Vận giật mạnh dây đeo cặp sách, nhếch môi mỉm cười: “Vâng ạ, con biết ơn chú ấy!”
Trịnh Vãn nhìn xuống, ánh mắt chuyển đến hộp giày cất trên tủ giày, cô chợt hiểu ra: “Con đang muốn cảm ơn chú ấy vì món quà đó à?” [*]
[*] Theo nguyên tác, từ “cảm ơn” và “biết ơn” được translator dùng ở trên đều là 感谢 thôi. Nhưng theo mình (mình là người beta), thông qua những ký ức trước khi trùng sinh, Trịnh Tư Vận đang muốn thể hiện một thứ cảm xúc sâu nặng hơn là một lời cảm ơn với nam chính, vậy nên mình vẫn để như thế – Tư Vận muốn chuyển lời biết ơn đến nam chính, còn Trịnh Vãn thì sẽ hiểu là “cảm ơn” vì món quà. Mình nghĩ trường hợp này có thể tạm xem như là đồng âm nhưng ngữ nghĩa muốn truyền tải trong câu nói không quá giống nhau.
Cô mỉm cười: “Chỉ cần con thích là được rồi.”
…
Vào cuối tuần, Trịnh Vãn khá bận rộn.
Cô có hai ngày nghỉ trong tuần, về cơ bản thì cô sẽ đi làm từ thứ Hai đến thứ Sáu.
Vào thứ Ba, cô bắt đầu nghỉ ngơi. Gần đến trưa thì Nghiêm Quân Thành cử tài xế đến đón cô.
Chiếc xe từ từ chạy vào bãi đậu xe dưới tầng hầm ngầm của tòa cao ốc Thành Nguyên. Bây giờ cũng đã đến giờ nghỉ trưa rồi, một vài nhân viên có hứng thú sẽ lái xe ra ngoài tìm đồ ăn, nhưng khi nhìn thấy chiếc Maybach đang tiến vào thì mấy chiếc xe đều ngầm hiểu mà ngừng lại hết, đợi chiếc xe đó đi vào rồi mới lái chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Có một chiếc thang máy riêng thuộc về Nghiêm Quân Thành.
Sau khi Trịnh Vãn đi xuống xe, cô không ngờ là người giữ chức trợ lý đặc biệt – trợ lý Vương đang đợi cô.
Trợ lý Vương vội vã chạy đến đón cô: “Cô Trịnh, mời cô đến đây, chủ tịch đang đợi cô đấy ạ.”
Trợ lý Vương vô cùng niềm nở, anh ấy rất thân thiết với Trịnh Vãn, sau khi dẫn cô vào thang máy, anh ấy vẫn vui vẻ chào hỏi cô: “Không biết cô thích khẩu vị gì nên tôi đã bảo đầu bếp ở Lan Đình mang thức ăn đến. Nếu cô không vừa ý thì lần sau tôi sẽ thử sang món khác.”
Trịnh Vãn không quen với sự nhiệt tình niềm nở thế này.
Nghĩ đến những lời phàn nàn trước đây của trợ lý Vương, cô hơi suy tư rồi bèn trả lời: “Tôi thì thế nào cũng được.”
“Món tráng miệng của Thịnh Quan khá ngon, cô có muốn họ gửi một ít qua đây không?” Anh ấy nói: “Nếu cô thích thì tôi sẽ thông báo cho họ thuê một vài đầu bếp đến từ Nam Thành.”
Trịnh Vãn vội vã xua tay chối từ: “Không, không cần phải phiền phức như vậy đâu.”
Trợ lý Vương mỉm cười: “Cô khách sáo quá, không phiền gì đâu, chẳng qua là chỉ cần một câu nói của cô mà thôi. Quan trọng là cô thấy vui vẻ và thoải mái.”
Trịnh Vãn khẽ cười và không đáp lời.
Trợ lý Vương cũng dừng lại.
Thang máy di chuyển lên trên rất êm ái.
Cuối cùng cũng dừng lại ở tầng hai mươi lăm, trợ lý Vương đi ra trước để dẫn đường cho cô, vừa đi vừa giới thiệu: “Đây là phòng tiếp khách, thường thì tổng giám đốc Hà sẽ sử dụng nó. Văn phòng của tổng giám đốc Hà ở bên kia, anh ấy đến đây không thường xuyên cho lắm…”
Đi đến văn phòng của Nghiêm Quân Thành thì sẽ phải đi ngang qua văn phòng thư ký.
Qua lớp cửa kính mờ, có một vài thư ký nhìn trợ lý Vương dẫn theo một người đẹp tóc dài đi ngang qua, thái độ của anh ấy thì vô cùng ân cần chu đáo.
Họ nhìn nhau.
Trong số đó cũng có vài người khôn khéo biết nhìn mặt đoán ý, nhân lúc hai người họ còn chưa đi qua đây, thì thân thể đã hoạt động nhanh nhạy hơn cả ý thức – họ đứng bật dậy hết.
Sau khi giọng nói của trợ lý Vương càng lúc càng xa, mấy thư ký mới sực tỉnh, người lớn tuổi nhất bình tĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi: “… Đừng hỏi tôi làm gì, tôi chưa từng thấy cảnh này bao giờ.”
Vấn đề là…
Trong số mấy thư ký ở đây, nào có ai từng được chứng kiến cảnh tượng “dữ dội” [*] thế này đâu!!
[*] Gốc là 阵仗.
Đến cả người ít kinh nghiệm nhất cũng đã làm việc được hai, ba năm rồi.
Mà chưa một ai được chứng kiến cảnh tượng có một người phụ nữ nào đến tìm chủ tịch Nghiêm, điều kỳ lạ nhất chính là dáng vẻ hết lòng nịnh bợ [*] đó của trợ lý Vương!
[*] Gốc là 狗腿, dịch thô là “chân chó”, cũng mang hàm nghĩa giống như nịnh bợ người khác.
Trợ lý Vương cũng thấy kiêu ngạo cực kỳ.
Anh ấy tốt nghiệp từ trường danh giá, năng lực xuất chúng, dù người ta có là phó chủ tịch của tập đoàn khác, thì anh ấy vẫn theo phong cách “việc nào ra việc nấy”, chưa bao giờ thân thiết với người nào cả.
Miệng lưỡi cũng rất kín kẽ – có thể nói là kín như bưng, bất kể đó là việc công hay việc tư, chỉ cần đó là chuyện có liên quan đến chủ tịch Nghiêm, thì sẽ không một ai nghe ngóng được gì từ miệng lưỡi của anh ấy.
“Lẽ nào là…”
Một thư ký khác buột miệng thốt lên rằng: “Bà chủ ư??”
Đây chỉ là phán đoán mà thôi.
Trịnh Vãn đã được trợ lý Vương dẫn vào văn phòng làm việc của Nghiêm Quân Thành.
Nghiêm Quân Thành vẫn đang giải quyết công việc nên anh đã kiềm chế lại, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô rồi khẽ “ừ” với trợ lý Vương, trợ lý Vương cũng hiểu nên nhanh chóng đi ra ngoài.
Trịnh Vãn không muốn làm phiền tiến độ công việc của anh.
Mặc dù đây là khu vực làm việc của Nghiêm Quân Thành, nhưng cô không muốn nhìn ngó xung quanh hay khám phá gì, nghĩ ngợi một lúc rồi cô đứng dậy và đến bên cửa sổ kiểu Pháp, say mê ngắm nhìn phong cảnh bên dưới tầng lầu.
Ở đây rất cao, nhưng mặt kính lại không có lấy một vết bẩn.
Bỗng nhiên, có người ôm lấy cô từ phía đằng sau, lưng cô tựa vào lồng ngực anh.
Trước khi cô quay lại, có một hơi thở quen thuộc chợt đến và xâm chiếm.
Cô nhìn xuống và trông thấy bàn tay anh đang đặt trên eo cô.
Cả hai không nói năng gì, chỉ lặng lẽ ôm nhau như thế.
“Ở đây cao quá.” Cô nhẹ nhàng nói.
Nghiêm Quân Thành áp cằm mình vào đỉnh đầu của cô, dùng sức siết chặt lấy cô, anh cười một tiếng, tiếng cười của anh trầm thấp, còn lồng ngực thì rung rung, anh đáp: “Nhưng ở đây rất yên tĩnh.”
“Vừa nãy em đã nghĩ đến một chuyện rất xui xẻo.”
Nghiêm Quân Thành chạm chạm cằm mình vào người cô: “Động đất à?”
Cô không nói gì, ấy là đang thừa nhận.
“Khả năng đó sẽ không xảy ra đâu.” Anh chưa bao giờ thích đặt ra một giả thiết nào đó cùng với người khác, nhưng bây giờ anh lại kiên nhẫn giải thích cho cô nghe: “… Cho nên, mức độ hoạt động của động đất ở các thời gian khác nhau là khác nhau, trong thời gian tới, khả năng xảy ra một trận động đất có cường độ cao hơn cấp độ bốn là rất thấp. Một…”
Trịnh Vãn cười nói: “Nghe phức tạp quá, em không thể hiểu được.”
“Anh sẽ tra cứu thông tin và giải thích cho em sau nhé?”
“Em chỉ nghĩ vậy thôi mà.”
“Ừm, đừng lo lắng, sẽ không xảy ra đâu.”
“Vâng.”
“Lát nữa anh sẽ đưa em đến một nơi.”
“Vâng.”
Giống như hai mươi năm trước vậy, cô không hỏi bất kỳ câu hỏi nào và chỉ đi theo anh mà thôi.
Trao trọn niềm tin, như thể là chỉ cần được ở bên anh, cô sẽ sẵn lòng đi đến bất cứ nơi đâu.
Xe đang chạy trên đường lớn, lúc chờ đèn đỏ, Nghiêm Quân Thành nói: “Hôm nay anh dẫn em đến Lan Đình xem, thử ở đây một tháng xem xem em có thích nó hay không.”
Trịnh Vãn hơi sửng sốt.
Mấy phút sau, cô ngắm nhìn phong cảnh ngược xuôi và nghiêng đầu trò chuyện cùng với anh: “Vậy chúng ta đi siêu thị đi nhé? Em thấy ăn cơm ở ngoài cũng phiền phức lắm, ăn ở nhà thì sao?”
“Ừ.”
Anh không nhắc nhở cô rằng, Lan Đình có đầu bếp nên không cần phải lo là sẽ thiếu nguyên liệu, càng khỏi phải nói đến chuyện thiếu người nấu nướng.
Mười phút sau, họ đến siêu thị.
Đang là ngày thường nên trong siêu thị vắng tanh, gần như không có một bóng người, nào có giống như khung cảnh đông đúc trong ngày lễ đâu.
Nghiêm Quân Thành đẩy xe hàng đi theo sau cô.
Nhìn cô dừng lại và ngắm cô cẩn thận lựa chọn các loại rau củ.
Ánh đèn sáng trưng của siêu thị lơ lửng treo trên đỉnh đầu cô.
Anh nhìn cô chăm chú.
Đợi chờ cô quay trở lại.
Anh đã đợi cô quay lại chốn cũ rất lâu, rất rất lâu.
Lâu đến nỗi anh đã quên mất thời gian cứ dần trôi đi.
Anh đã bị mắc kẹt trong mùa hè năm đó, không muốn ra ngoài và cũng không thể thoát ra ngoài. Anh đã không bước ra cho đến khi cô quay trở lại với anh và nắm lấy tay anh một lần nữa.
“Anh bị sao thế?”
Trịnh Vãn cầm theo trái cây và rau đã đóng gói về, thấy anh cứ nhìn cô mãi, cô thấy nghi hoặc mà hỏi anh rằng: “Anh không thích cái này hả?”
“Không.”
Anh cầm lấy mấy món đồ trong tay cô.
Nở nụ cười nở trên môi, cô nắm tay anh và trò chuyện rất thoải mái: “Lâu lắm rồi em mới đi dạo siêu thị như thế này đó. Cảm giác tuyệt quá đi.”
“Lần sau lại đi tiếp.”
“Em thấy anh bận rộn lắm.” Cô mỉm cười: “Làm vậy có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
“Không sao đâu.”
“Vâng.”
Hai người bước đến quầy thanh toán.
Các mặt hàng giảm giá cũng được trưng bày tại quầy tính tiền, rất khó để người ta không nhìn thấy nó. Trịnh Vãn liếc ngang qua nó, vẫn giữ lấy sự bình tĩnh mà đứng bên cạnh anh, hai tay anh thì ôm chặt lấy cô, dù anh có cúi người xuống để cầm món đồ đó lên thì anh cũng không hề buông cô ra.
Anh bình thản cầm hai cái hộp đó lên rồi bỏ vào trong giỏ hàng.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này thả một trăm phong bì màu đỏ nhé.
Ghi chú 1: Một trong những thành phố mà Đông Thành lấy làm nguyên mẫu có thể tìm thấy trên Internet.