Giờ này, nếu trừ mấy nhân viên bảo vệ bên ngoài ra thì cả tòa nhà chính và tòa nhà phụ của Lan Đình đều không có lấy một bóng người.
Trước khi vào siêu thị, Nghiêm Quân Thành đã thông báo cho quản gia ở nhà.
Quản gia làm việc rất hiệu quả, lúc Nghiêm Quân Thành dẫn Trịnh Vãn từ ga ra ngầm lên đến tầng ba bằng thang máy, thì toàn bộ tòa nhà Lan Đình đã trở thành thiên đường của riêng anh.
Trịnh Vãn cũng không ngờ là lại có một thế giới như thế ở cái đất Đông Thành này.
Rõ ràng là nó không quá xa khu đô thị, nhưng nơi đây lại vô cùng yên tĩnh – là một sự tĩnh lặng ẩn mình giữa cái náo nhiệt ồn ào, tách biệt với hết thảy mọi rắc rối.
Gần đây thời tiết không được tốt cho lắm, nhìn lên chỉ thấy bầu trời u ám, nhưng không khí ở đây rất trong lành, khi đứng trên sân thượng tầng ba thì có thể nhìn ra hồ nước cách đó không xa, nơi đó toả ra từng làn sương mù mờ mờ ảo ảo, tựa như một góc ở xứ sở thần tiên.
Nghiêm Quân Thành vòng tay ôm lấy eo cô, anh vô cùng phấn khích và giới thiệu về nơi này cho cô nghe với tông giọng trầm ấm.
Anh như thế này khá quen thuộc, không hề xa lạ.
Có thể là anh không biết, nhưng trên thực tế, anh không khác quá nhiều so với hai mươi năm trước.
Khi vui vẻ, khóe môi của anh sẽ hơi nhếch lên, nói năng cũng nhiều hơn hẳn so với lúc bình thường.
Đôi tay khóa quanh eo cô cũng sẽ siết chặt hơn.
“Em có thích nơi này không?” Anh hỏi rồi lại nói: “Nếu cảm thấy phong cách ở đây quá nhàm chán thì em có thể nhờ bên thiết kế cải tạo lại, chúng ta tạm ở một nơi khác cũng được.”
Anh lại nhắc về vấn đề này nữa.
Trịnh Vãn thấy vô cùng bối rối.
Cô cũng có những suy tính của riêng mình, không phải là vì kiêu ngạo, mà là vì cô đã ngoài ba mươi rồi, ngay thời thiếu nữ rụt rè nhút nhát nhất mà cô đã dám làm ra mấy chuyện hoang đường như thế với anh. Thì, kể từ khoảnh khắc cô bằng lòng để anh choàng chiếc áo khoác ấy lên cho cô, cô đã biết là điều gì sẽ xảy đến.
Dù nó có đến bằng cách nào đi chăng nữa, cô đều bằng lòng.
Chỉ cần không giống như trong giấc mơ xưa kia.
Nghiêm Quân Thành thấy Trịnh Vãn không nói gì hết thì cúi đầu nhìn cô, cô đang cụp mắt, mím khóe môi lại.
Đây là biểu hiện nho nhỏ khi lòng cô muốn nói ra hai chữ “không muốn”.
Anh siết chặt tay lại, kiên nhẫn hỏi cô rằng: “Em không thích à?”
Không thích cũng không sao cả.
Anh có thể tìm ra nơi mà cô thích.
“Không phải.” Trịnh Vãn lắc đầu, dần đưa ngón tay lên vuốt ve mu bàn tay của anh, dịu dàng nói: “Em hiểu ý anh, nhưng học kỳ sau Tư Vận sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh lên cấp ba.”
Tốc độ nói của cô luôn như thế – không nhanh mà cũng chẳng chậm.
Khi vui vẻ sẽ như vậy.
Khi buồn bã cũng như thế.
Nếu không hiểu rõ cô, thì người ta khó lòng mà phân biệt được cảm xúc thật của cô qua giọng điệu và tốc độ nói chuyện.
“Kỳ thi vào cấp ba rất quan trọng, em không muốn làm cho con bé phân tâm, chỉ trách em không có khả năng, nếu không thì em đã đưa con bé về Đông Thành từ lâu rồi, con bé mới chuyển đến, vất vả lắm mới quen với nhịp điệu của giáo viên và nơi ở mới.”
“Bây giờ mà chuyển về đây thì em lo là con bé sẽ không thích nghi được rồi lại ảnh hưởng đến việc học. Bây giờ con đã lớn rồi, dù trong lòng có tồn tại những suy nghĩ gì khác thì cũng sẽ không muốn nói cho em biết. Con bé rất thương em nên sẽ không muốn làm em thấy khó xử.”
“Vậy, mình đợi cho đến khi con bé hoàn thành xong kỳ thi tuyển sinh cấp ba nhé, được không anh?”
Nghiêm Quân Thành im lặng một lúc.
“Ừm.”
Tuy rằng ngoài miệng đồng ý, nhưng có lẽ, trong lòng anh vẫn có chút khó chịu.
Như để trừng phạt ai đó, anh bèn hôn lên đỉnh tóc cô mạnh hơn một chút.
“Sẽ mất bao lâu?” Anh lại hỏi.
Trịnh Vãn không ngờ bây giờ anh lại nói nhiều như vậy. Anh là người như thế, một khi anh đã hứa hẹn điều gì thì anh sẽ thực hiện nó bằng mọi giá, bây giờ anh đã nói thế này rồi, vậy nên, chắc chắn là anh sẽ không thất hứa. Nghĩ đến đây, lông mày cô giãn ra hoàn toàn, tâm trạng cũng nhẹ nhàng theo, thậm chí là còn nói đùa với anh: “Em nói rồi mà, sau khi thi vào cấp ba.”
“Khi nào thi vào cấp ba?”
“Chẳng phải Nghiêm Dục là cháu trai của anh à? Chẳng phải là anh cũng từng thi lên cấp ba sao, anh quên rồi à?”
Nghiêm Dục và Tư Vận học cùng lớp, cả hai đều tham gia kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba sẽ diễn ra trong học kỳ tới, với tư cách là một người chú, anh không biết chuyện này hay sao?
Cô cười khúc khích.
“Đâu phải con của anh.”
“Tháng sáu, thi ba ngày, ngày hai mươi sáu kết thúc kỳ thi.”
Nghiêm Quân Thành: “…”
“Anh hứa rồi mà, không được nuốt lời đâu đó.” Cô nói.
“Cũng đủ thời gian chuẩn bị mà, chỗ này phải sửa sang lại một lần nữa, sau khi thi vào cấp ba thì chúng ta có thể chuyển đến đây luôn.”
“Em thấy ở đây rất ổn.”
“Anh muốn em thích nó.”
“Em đâu có không thích.”
“Phải thích.”
Trịnh Vãn đành bất lực: “Chúng ta nói chuyện này sau đi.”
Cô lại thấy bất đắc dĩ, khẽ nói rằng: “Tóm lại, trước khi diễn ra kỳ thi tuyển sinh cấp ba của Tư Vận, tốt nhất là mình không nên thay đổi gì quá nhiều. Em không muốn con bé bị phân tâm, nói thẳng ra thì cũng là lỗi do em, do em quá ích kỷ, chưa suy nghĩ cho con bé, mà đã…”
Đúng vậy, dù đó có là một cặp vợ chồng có quan hệ không tốt đi chăng nữa, thì khi họ quyết định ly hôn, họ sẽ cố gắng hết sức có thể để suy tính cho những đứa trẻ sắp thi vào cấp ba hoặc thi đại học.
Cho đến lúc đó, hãy kiên nhẫn chịu đựng.
Trừ khi không thể chịu đựng được, hoặc có thể là do đã quá mệt mỏi với người bạn đời đó, quá mệt mỏi với cuộc sống vợ chồng, nên không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa.
Cũng giống như thế, ngay trước khi kỳ thi tuyển sinh lên cấp ba của con diễn ra, cô đã vội vã muốn quay lại với người yêu cũ.
Không phải yêu, cũng không hẳn là thích, vậy thì đó là gì?
Cô tỏ ra hối hận và thấy tội lỗi.
Nghiêm Quân Thành ôm cô vào lòng, càng ôm cô chặt hơn nữa, trong khoang mũi của anh ngập tràn hơi thở của cô, anh thì thầm: “Sau này anh sẽ bù đắp cho con bé.”
Trịnh Vãn nhắm mắt lại và từ từ thở phào nhẹ nhõm, như thể là cô đã nhận được một lời hứa quý giá vậy, cô hài lòng ôm lấy eo anh: “Vâng.”
…
Gần như cả tầng ba là phòng ngủ của Nghiêm Quân Thành.
Phòng ngủ thông với phòng sách và phòng thay đồ. Trịnh Vãn nhìn toàn bộ sách đựng ở giá sách treo trên tường, sau đó quay sang nhìn anh, hỏi: “Anh có thể đọc nhiều sách như vậy à?”
“Một số là phiên bản được những người khác tặng, coi như là để sưu tầm.”
“Quyển này… em đọc được không anh?” Cô vừa hỏi anh vừa rút một cuốn sách ra.
Anh không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục rót trà cho cô, đáp: “Của em hết đó, xé nó đi cũng được.”
Cô cười tủm tỉm: “Em không có đam mê như thế đâu.”
Cô vừa nói vừa mở sách ra. Ở tuổi này của cô, gần như là không còn thời gian đâu để mà đọc sách nữa, ngày ngày đều tất bật với công việc của mình, việc chăm sóc bản thân và con cái, thi thoảng mới có thời gian nghỉ ngơi, vậy nên, nào ai có thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu sách vở nữa đâu.
Có thể là vì nơi đây đủ yên tĩnh.
Có thể là vì nội dung của sách quá phong phú, cô nhìn thử rồi lật xem thêm vài ba trang, sau đó thì nghiêm túc đọc, còn đang định lật thêm mấy trang nữa để đọc.
Bỗng được ôm vào trong một vòng tay.
“Đọc gì thế?”
“Cảm giác rất thú vị.”
“Sách này…”
Cô gấp sách lại và đặt lên giá, quay người ngăn anh lại: “Em không đọc nổi đâu.”
Cả hai người họ đều nhớ lại quá khứ. Khi đó, cô rất thích đọc tiểu thuyết có tình tiết hấp dẫn nên không thèm để ý đến anh, trái tim cứ đắm chìm trong tiểu thuyết suốt, anh sẽ “điềm đạm” cầm lấy cuốn sách trên tay cô, liếc nhìn vài dòng rồi cau mày lại.
Dường như anh không hề biết rằng, có đôi lúc, cái miệng này của mình khá là độc địa.
Thậm chí là anh chẳng cần phải dùng tới bất kỳ một lời nói thô tục nào, mà vẫn có thể khiến mặt mày người ta tái xanh.
Tất nhiên là anh sẽ không sử dụng “kỹ năng” này với cô.
Nhưng anh sẽ trưng khuôn mặt vô cảm đó ra rồi lặp lại những câu nói khiến người ta phải “đỏ mặt thót tim” trong sách, cô sẽ xấu hổ đến nỗi đưa tay ra bịt miệng anh lại, nhưng anh vẫn không chịu ngừng lại.
Anh cũng nhớ đến chuyện này, bèn nở nụ cười, còn tâm trạng thì rất tốt.
Dường như tình yêu và sự bốc đồng của người lớn có thể tách rời nhau ra, chắc chắn câu này không thể áp dụng cho Nghiêm Quân Thành, chỉ khi có tình yêu thì mới có những thứ khác, và, chỉ khi đó người ta mới muốn gần gũi, chỉ khi đó người ta mới muốn ở bên người ấy mãi mãi.
Những nụ hôn của anh “ngao du” từ trên xuống dưới.
Từ lông mày đến đôi mắt rồi lại đến sống mũi.
Cuối cùng là tới đôi môi. Cô đi từ lúng túng, thả lỏng, rồi chấp nhận, và rồi, cô vòng tay qua cổ anh, được anh ôm vào lòng.
Nụ hôn nồng cháy và hơi thở nóng bỏng cùng phả xuống gò má, lỗ tai và cần cổ của cô. Cô không có nơi nào để có thể trốn thoát, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ trốn chạy, kể từ khi quay trở về bên anh, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, trừ phi xảy ra một chuyện gì đó mà cô không thể lường trước được, còn không thì, có lẽ, cả đời này, cô chỉ có thể đi theo anh mà thôi.
Cô ngoan ngoãn chấp thuận những sự “khám phá” của anh.
Dưới những thanh âm lách cách của khóa kim loại, anh chống khuỷu tay để đứng lên, có thể trông thấy rất rõ nét những đường gân trên cánh tay anh.
Có lẽ, một người thông minh sẽ có năng lực làm hai việc cùng một lúc, không những thế, họ còn có thể làm rất tốt nữa chứ, anh vừa dùng nụ hôn hòng dỗ dành cô, vừa thoát ra khỏi lớp gông cùm xiềng xích cuối cùng.
Cuối cùng thì kẻ trộm hoa tham lam và bộc trực ấy đã đột nhập được vào khu vườn rồi.
Những giọt sương đọng trên nhuỵ hoa cũng khẽ khàng xao động.
Anh độc đoán lắm, chỉ muốn xóa sạch hết mọi dấu vết về cho thấy từng có người khác đặt chân vào khu vườn này, anh không muốn người nọ để lại bất cứ một thứ gì ở nơi đây.
Cuối cùng, ấy là tên của anh, hơi thở của anh, và nhiệt độ cơ thể của anh.
Anh cũng là một người làm vườn chăm chỉ, sẽ tưới tắm từng ô vuông, từng tấc đất.
Hơi thở của Trịnh Vãn mong manh tựa như một sợi tơ.
Thậm chí là cô còn không thể giơ tay lên nữa kìa, có vài sợi tóc đen nhánh xấu hổ dính sát vào gò má, mồ hôi nhễ nhại.
Thấy cô không thể khống chế được hô hấp nữa, anh vươn tay ra vỗ vỗ vào tấm lưng trắng nõn gầy gò của cô, giúp cô hô hấp dễ hơn.
Vô cùng trìu mến, anh cúi xuống và khẽ hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô thêm một lần nữa.
Rèm của cả căn phòng được kéo xuống, tựa như là màn đêm đen, thời gian cứ ngưng đọng lại ở nơi đây mãi, cũng không biết là đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng đã bình tĩnh mà thoát ra khỏi những dư vị còn vương lại nơi cuống họng, đầu ngón tay hơi hơi mát lạnh khẽ chạm vào chân anh, khàn giọng hỏi anh rằng: “Chỗ này… sao lại có vết sẹo ở chỗ này vậy anh?”
Một vết sẹo dài khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
Cô nhớ trước kia không hề có nó mà.
Anh nắm lấy tay cô, sợ mình sẽ làm cho cô sợ nên anh im lặng trong vài giây, rồi sau đó dùng ngữ khí bình tĩnh mà trả lời cô rằng: “Bị thương nhẹ thôi, không có gì đâu.”
Không muốn cô hỏi thêm nên anh cúi đầu thầm thì điều gì đó vào tai cô để cô không còn chú ý đến nó nữa.
Hiển nhiên là cô chẳng còn hơi sức đâu để mà phản kháng lại anh, vẫn là cô không thể tránh thoát được.
Không biết khi nào cơn bão này sẽ dừng lại.
Giống như mưa rơi trên cây chuối, nó không thể dừng lại.
…
Khi Trịnh Vãn tỉnh lại, cô vô thức đi tìm điện thoại của mình, mở màn hình lên và thấy bây giờ đã là tám giờ tối.
Cô thấy rất mệt.
Mệt đến nỗi chỉ nhấc một ngón tay lên thôi cũng khó nhằn biết bao.
Ánh sáng yếu ớt của màn hình chiếu vào tay cô, cô thấy một chiếc nhẫn đã được đeo lên ngón áp út bên phải của mình.
Cô giật mình, khát khô cổ họng nên giọng hơi khàn khàn, gần như cô đã không thể nói nên lời, bây giờ cô mới nhận ra là anh không có ở trên giường. Thế là cô bèn đứng dậy, cố gắng đi dép lê vào, dựa vào tường và ấn mở công tắc.
Khi đến phòng tắm, tâm trí cô mới dần minh mẫn lại.
Ký ức cuối cùng mà cô có được là hình ảnh anh bế cô vào phòng tắm.
Anh đã giúp cô thay bộ đồ ngủ sạch sẽ và mềm mại vào. Cô ngủ không ngon, hai cúc áo trên áo ngủ vô tình bật ra, để lộ bờ vai và xương quai xanh.
Trên đó toàn là vết bầm.
Cô đưa tay lên cài cúc áo.
Cũng may bây giờ đang là mùa đông, cô vẫn có thể mặc áo len cổ lọ, nếu không thì cô cũng không biết phải che đậy chúng nó kiểu gì nữa.
Rửa mặt cho tỉnh táo lại xong thì cô đi xuống lầu tìm anh, chợt nghe thấy thanh âm phát ra từ phòng bếp, cô do dự không dám đi đến đó.
Bên ngoài cửa sổ sát đất bằng kính, trời tối đen như mực.
Ngăn chặn hết thảy mọi cơn gió lạnh lẽo đang gào thét ngoài kia, còn trong nhà thì ấm áp và dễ chịu như mùa xuân.
Cô bước lên thảm và đi xuống cầu thang, ở một khoảng cách xa xa, cô đã nhìn thấy anh.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám đậm và anh đang nấu ăn quay lưng về phía cô, thỉnh thoảng có phát ra một vài tiếng động.
Ánh đèn tạo nên một vòng ánh sáng, khung cảnh này mơ hồ đến mức trông nó giống như là một mảng ký ức đến từ thời xa xưa nào đó, Trịnh Vãn ngơ ngác nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, từ sau lần hội ngộ ấy, cũng đã có những cám dỗ và bao toan tính, dường như cô chưa bao giờ nhìn anh thật kỹ càng như thế này.
Người mà cô từng yêu.
Anh cao lớn như thế, khí thế mạnh mẽ và lạnh lùng bao trùm lấy anh, chẳng cho người khác có được cơ hội di chuyển.
Anh của bây giờ thành đạt trong sự nghiệp, địa vị, tiền tài, anh chẳng thiếu thứ gì cả.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này đây, cô đã có thể trông thấy được sự cô đơn trong anh.
Viên kim cương trên chiếc nhẫn mà cô đeo ở ngón tay vẫn lấp lánh như khi ấy.
Chiếc nhẫn mà cô từng trả lại cho anh, cũng là chiếc nhẫn mà anh đã gìn giữ trong hai mươi năm qua, nay nó đã quay trở lại với ngón áp út của cô.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Vẫn là một trăm phong bì nho nhỏ màu đỏ nhé ~