MẸ NỮ PHỤ LÀ ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA ÔNG TRÙM GIỚI THƯỢNG LƯU

Nghiêm Quân Thành đã từng là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba của Đông Thành, cũng là thủ khoa của ban tự nhiên trong kỳ thi đại học.

Dù đã xa trường nhiều năm, nhưng tất cả những kiến ​​thức mà anh từng học vẫn được khắc sâu trong đầu, sau khi lật giở sách giáo khoa của Trịnh Tư Vận ra, hiểu được chương trình học tập hiện giờ, thì tất nhiên là anh có thể giải quyết những câu hỏi đó một cách dễ dàng.

Trịnh Tư Vận cũng dần tập trung vào.

Cô ấy bỏ qua sự xa cách và rụt rè mỗi khi đối mặt với Nghiêm Quân Thành, giờ đây, cô ấy chỉ coi anh như là một người lớn trong nhà, coi anh như là một người thầy.

Cô ấy có thể cảm nhận được tư duy giải quyết vấn đề của chú ấy một cách rõ ràng và trực quan nhất, khác với tư duy của cô ấy, đây là một lối tư duy hoàn toàn khác biệt.

Khi Trịnh Vãn mang mì ra, thì dường như Trịnh Tư Vận đang tràn trề nhiệt huyết.

“Ăn mì thôi.” Trịnh Vãn nhiệt tình nhắc nhở.

Nghiêm Quân Thành đặt tờ giấy nháp trong tay xuống, đứng dậy, vào bếp cùng cô để lấy một bát mì còn lại đang nóng hôi nóng hổi ra.

“Em không ăn à?”

Thấy cô chỉ nấu hai tô mì, anh bèn hỏi.

Trịnh Vãn lắc đầu: “Lúc gần bảy giờ em đã ăn tối rồi, vị khách mà em đã nói với anh đó, anh nhớ không, cô ấy đã mang bánh ngọt đến cho em nữa đó, em còn chưa tiêu hóa hết đống thức ăn ấy thì lấy đâu ra chỗ để ăn thêm nữa đây?”

Nghiêm Quân Thành không ép cô ăn nữa.

Trên bàn ăn nhỏ, rõ ràng là bát của Nghiêm Quân Thành lớn hơn nhiều.

Thành phần có trong mì cũng rất phong phú, có vài miếng thịt bò đủ màu sắc được xếp chồng lên nhau, cạnh đó là miếng trứng rán và bông cải xanh.

Bát của Trịnh Tư Vận nhỏ hơn nhiều, nhưng vậy là vừa đủ với cô ấy rồi.

Sau khi giải được bài tập, Trịnh Tư Vận cũng đã tự nhiên hơn khi phải đối mặt với Nghiêm Quân Thành, cô ấy lặng lẽ thở dài rồi phàn nàn rằng: “Mẹ, nếu mẹ cứ cho con ăn nhiều như vậy, thì sớm muộn gì con cũng sẽ béo lên mất thôi.”

Trịnh Vãn vô thức nói: “Con còn đang phát triển mà, béo đâu ra mà béo?”

“Mẹ, con đã mười lăm tuổi rồi, còn phát triển gì nữa đâu!”

“Vậy thì chưa chắc đâu.” Trịnh Vãn chống cằm, cô cười tủm tỉm và rơi vào hồi ức: “Mẹ nhớ rằng, trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba, mẹ cao khoảng một mét sáu, nhưng trước kỳ thi đại học, mẹ cao chừng một mét sáu mươi lăm. Mẹ đã cao lên tận năm xăng-ti-mét đó.”

Nghiêm Quân Thành đang yên lặng ăn mì ở bên cạnh, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên và nói rằng: “Đúng vậy.”

Đôi mắt của Trịnh Tư Vận sáng bừng lên, cô ấy bắt đầu thấy tò mò: “Thật ạ, chú, chú còn nhớ thật ư?”

Trịnh Vãn cũng nhìn anh.

Có lẽ là vì tối nay quá ấm cúng và thoải mái, nên Nghiêm Quân Thành đã nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Lần đầu tiên chú nhìn thấy mẹ cháu là ở dưới tàng cây trước tòa nhà dạy học, khi đó đầu cô ấy còn chưa chạm đến cành cây. Sau ba năm cấp ba, khi mẹ cháu đứng dưới tàng cây ấy một lần nữa, cô ấy đã phải cúi đầu để cành cây không vướng vào tóc mình.”

Trịnh Vãn cũng nhớ đến cái cây đó.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh vẫn còn nhớ à?”

“Ừ…”

Trịnh Tư Vận nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, vậy thì con sẽ ăn uống đầy đủ và cố gắng nhiều hơn nữa, con phải cao lên một mét bảy mới được.”

… Có lẽ là cô ấy có thể lấy điều này ra để làm mục tiêu nỗ lực, nhỉ?

Kiếp trước, khi mẹ không còn ở cạnh bên, cô ấy chẳng hay mình đã bần thần vượt qua ba năm cấp ba đó như thế nào.

Kiếp này mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi, nếu được mẹ chăm lo kỹ càng, chắc chắn cô ấy sẽ cao lớn, sẽ khỏe mạnh hơn kiếp trước rất nhiều.

Cô ấy không thể mềm yếu được, cô ấy phải mạnh mẽ hơn nữa, ít nhất thì cô phải có năng lực bảo vệ bản thân mình và mẹ.

Kiếp này con sẽ là cục cưng mạnh mẽ của mẹ.

“Sau này anh cũng sẽ thuê chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp phù hợp với con bé.” Nghiêm Quân Thành hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Nếu đã lớn lên ở Nam Thành, thì có lẽ hai người đều quen với khẩu vị của thức ăn ở nơi đó, thời gian tới anh sẽ cử người đến Nam Thành tìm một đầu bếp địa phương.”

Sau này.

Có vẻ nó có nghĩa là “sau khi kết hôn”.

Trịnh Vãn lo rằng việc Nghiêm Quân Thành đột ngột đề cập đến chủ đề này sẽ khiến Tư Vận thấy không thoải mái.

Chẳng ngờ được rằng, Tư Vận không hề nghĩ ngợi gì mà chỉ gật đầu đồng ý và nói rằng: “Chú, chú nên đưa ra một yêu cầu nữa đó ạ. Chú phải tìm một đầu bếp nấu canh giỏi. Mẹ cháu rất thích ăn canh.”

Nghiêm Quân Thành trầm ngâm, anh lại hỏi: “Được, còn gì nữa?”

“Nếu có thể làm đồ ăn vặt thì càng tốt hơn nữa ạ.”

“Được.”

Trịnh Vãn bất lực, chỉ biết nhấn nhấn vào ấn đường của mình.

Nhưng cô vẫn không lên tiếng can ngăn hai người này lại, tất nhiên trước đây cô cũng nhận ra là Tư Vận không được tự nhiên mỗi lần gặp mặt Nghiêm Quân Thành.

Bây giờ Tư Vận đã nói nhiều hơn, thôi thì cứ ngầm cho phép con bé nói thế đi.

Cô không thể yêu cầu Tư Vận nhận một người đàn ông khác không có quan hệ huyết thống làm ba của con bé, điều này sẽ khiến cho con bé thấy khó xử.

Tuy nhiên, trong tương lai, cô sẽ kết hôn với Nghiêm Quân Thành và họ sẽ sống cùng với anh.

Nếu họ có thể chung sống hòa hợp, thì đó mới là kết quả tốt đẹp nhất.

Sau khi ăn mì, Trịnh Tư Vận chu đáo muốn đảm nhận nhiệm vụ rửa bát, nhưng Trịnh Vãn lại không cho, cô cứ con gái rửa mặt rồi đi ngủ.

Trịnh Tư Vận: “… Vâng ạ!”

Cô ấy chui tọt vào trong phòng, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Thế là bèn áp tai lên trên cửa lắng nghe động tĩnh ngoài đó, chợt nhận ra rằng, bây giờ trông mình có khác gì một con tắc kè đâu, vậy là lại hậm hực lùi ra sau.

Trong phòng bếp.

Trịnh Vãn không thể ngăn cản được Nghiêm Quân Thành, vì thế, cô chỉ đành đứng sang một bên nhìn anh rửa bát, so với lần đầu tiên anh rửa bát ở đây, bây giờ anh đã thành thạo hơn rất nhiều. Sau vài lần chùi qua cọ lại, hai bộ bát đũa đã sạch bóng, nhân lúc đang chùi rửa, anh cũng lau sạch đi vết dầu bắn có từ lúc rán trứng đang nằm bên cạnh bếp ga.

Anh làm việc rất nghiêm túc.

Chỉ cần đó là điều mà anh muốn làm và điều mà anh sẵn lòng làm, anh sẽ cố gắng hết sức có thể.

Sau khi dọn dẹp lại nhà bếp, Trịnh Vãn vẫn tiễn anh xuống lầu như mọi khi.

Thấy bây giờ vẫn chưa quá muộn, cô mỉm cười gật đầu dưới ánh mắt kiên nghị của anh, và đi lên xe cùng với anh.

Ngoài trời gió lạnh, khuôn viên này không còn một bóng người, xung quanh yên tĩnh đến nỗi, như thể là trên toàn thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

Chỉ có ánh đèn đường bên ngoài hắt vào trong xe.

Ánh sáng trong xe mờ mờ ảo ảo.

Nghiêm Quân Thành thoải mái gối đầu trên đùi của Trịnh Vãn.

Trịnh Vãn biết bình thường anh bộn bề nhiều việc, vì thế cô đã vươn đôi tay mảnh mai và trắng trẻo của mình ra để xoa bóp đầu anh, cô xoa bóp thật kiên nhẫn và tỉ mỉ.

Có một thời gian mẹ cô thường hay bị đau đầu, vậy nên cô đã học xoa bóp từ một bậc thầy nổi danh trong lĩnh vực này ở Nam Thành, bây giờ có thể coi là cô khá “lành nghề”.

Người đang uể oải nhắm mắt dưỡng thần làm như vô tình mà nói: “Anh đã giải hết các câu hỏi mà con bé không làm được.”

“Nghe như thể là anh đang muốn em thưởng cho anh ấy nhỉ.” Trịnh Vãn trêu chọc anh.

Tình cảm của cả hai ngày một khăng khít hơn, như thể là những năm tháng xa cách chưa hề tồn tại.

Cô được thoải mái trêu đùa với anh.

Anh cũng sẽ bỏ đi sự uy nghiêm của chủ tịch Nghiêm khi đứng trước mặt cô, sẽ quấy rầy cô bất cứ khi nào anh có thể.

Có đôi khi Trịnh Vãn cũng sẽ nghĩ rằng, hẳn đây không phải là chuyện mà ai trên thế giới này cũng biết, hẳn là chỉ có cô mới biết đến bí mật này. Rằng, dẫu có đi bao nhiêu vòng thì cuối cùng cô và Nghiêm Quân Thành vẫn sẽ ở bên nhau.

“Có à?” Anh hỏi, giọng mơ hồ không nghe rõ.

Anh đang vờ như mình không hay không biết gì.

Có vẻ như người đàn ông trưởng thành ba mươi mấy tuổi này đang phủ nhận hành vi trẻ con của mình, mà, có vẻ như anh thật lòng muốn cô thưởng cho anh.

“Có chứ.”

Nghiêm Quân Thành như đã nghĩ về phần thưởng này từ lâu lắm rồi, không do dự một giây phút nào cả: “Trong mấy ngày anh đi công tác, anh muốn gọi video call.”

Trịnh Vãn bối rối: “Video call à?”

“Ừ. Anh muốn nhìn thấy em.”

“Được.” Cô tiếp tục xoa bóp cho anh.

Những ngón tay trắng nõn luồn qua mái tóc đen dày của anh. Trước kia nghe người ta nói rằng, những người có mái tóc cứng thì rất bướng bỉnh và cố chấp.

Nghiêm Quân Thành đúng là người như thế.

Trần Mục và Tư Vận cũng vậy.

Chỉ mỗi cô có mái tóc mềm mại.

Anh không nói gì, cô cũng đắm chìm trong thế giới riêng của chính mình, khi cô hoàn hồn lại thì anh đã ngủ trên đùi cô, nhịp thở đều đều.

Cô nghĩ, chắc hẳn là anh đã rất mệt mỏi trong những năm tháng qua.

Tuy rằng tấm lưng này vẫn thẳng tắp như thế, ánh mắt vẫn thâm thúy như trước, nhưng dù sao thì anh cũng không còn là anh của năm mười chín tuổi nữa.

Anh đã ba mươi chín tuổi rồi, anh không còn trẻ nữa.

Dần dần, cô cũng ngừng xoa bóp, nhưng tay vẫn vuốt ve tóc anh, đầu ngón tay chạm vào vết sẹo có từ trước.

Cô xoa nó, cũng làm việc ngốc nghếch như anh đã từng làm trước kia.

Như thể là đang cố gắng xóa đi vết sẹo này, xóa đi hết những thương tổn mà anh đã phải gánh chịu.

Trong bóng tối, cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh như thế.

Đầu ngón tay man mát chạm vào vầng trán, hàng lông mày sắc nét, cho đến sống mũi cao cao. Cô nghĩ, nếu hai mươi năm qua anh cũng từng thích một người khác và từng có một mối quan hệ mới, có lẽ trái tim anh cũng sẽ buốt lạnh và sắt đá như cô, anh sẽ không buồn bã vì sự cố chấp của mình trong quá khứ.

Nhưng anh vẫn cứ một thân một mình trong hai mươi năm qua.

Rõ ràng là cô cũng biết rằng mình không hề sai, nhưng giờ đây, cô chẳng cách nào cản ngăn thứ cảm xúc mang tên “áy náy” đang dâng trào trong lòng mình.

Anh đã mất hai mươi năm, để rồi, ngoài thích và sợ hãi ra, thì, nay anh đã khiến lòng cô nảy sinh thêm những cảm xúc khác với anh.

Thậm chí là, với một người phụ nữ, sự tiếc thương còn nặng nề hơn cả một tình yêu mỏng manh.

Dường như Trịnh Vãn không cảm nhận được thời gian đang dần trôi qua.

Lúc Nghiêm Quân Thành tỉnh dậy sau giấc ngủ, thì đã gần mười hai giờ.

Bằng chất giọng khàn khàn của mình, anh hỏi cô: “Sao không đánh thức anh?”

Nói rồi, anh ngồi dậy. Anh nhìn đồng hồ ngay trong bóng tối.

Đôi chân của Trịnh Vãn đã tê rần rần, cô khẽ xuýt xoa, cố gắng di chuyển chân của mình.

“Thấy anh ngủ ngon nên em không đánh thức anh nữa.”

Nghiêm Quân Thành không biết phải làm gì khác ngoài việc duỗi bàn tay to rộng của mình ra để xoa bóp cho cô. Nhưng trong lòng anh lại có một niềm vui mơ hồ nào đó, mỗi khi cô dung túng cho những hành động của anh – dẫu rằng đó chỉ là một việc rất nhỏ bé thôi, thì anh vẫn sẽ tự phóng đại nó lên gấp trăm ngàn lần. Anh sẽ buông bỏ hết mọi lớp phòng bị của mình khi đứng trước mặt cô, dù cô có dùng dao đâm vào cổ anh khi anh đang ngủ, thì anh cũng sẽ không vùng vẫy gì.

“Thôi, anh đừng bóp nữa.”

Trịnh Vãn đè tay anh lại, bất đắc dĩ nói rằng: “Em đi lên trước đây, anh cũng về sớm rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Cô vừa nói vừa định mở cửa xe ra.

Nghiêm Quân Thành lại nhanh tay nhanh chân hơn cô, anh xuống xe trước rồi đi vòng sang bên cạnh để mở cửa cho cô.

Nhân lúc cô mất cảnh giác, anh cúi xuống nhấc bổng cô ra khỏi ghế ô tô như một nàng công chúa.

Trịnh Vãn rất ngạc nhiên bởi hành động này của anh.

Giờ đây, tất cả đều chìm trong thinh lặng, cô cũng hạ giọng mình xuống tới mức thấp nhất, vội nói: “Đừng nghịch nữa mà, anh thả em xuống đi!”

Nghiêm Quân Thành không đành lòng buông tay, cúi đầu nhìn cô: “Ôm anh chặt nhé.”

Để dọa cô, anh cố tình đẩy nhanh tốc độ của mình.

Cô không kìm được phản ứng tự nhiên của cơ thể mình, thế là cô vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.

“Nghiêm Quân Thành, anh điên rồi!” Cô tức giận.

Anh chỉ nghĩ đó là một trò đùa nhỏ vô thưởng vô phạt giữa những người yêu nhau, anh rất hài lòng và vô cùng thích thú.

Một người lúc nào cũng nghiêm túc như anh chỉ sẵn lòng thể hiện mặt ngây thơ của một người đàn ông trước mặt cô.

Đối với anh mà nói, nâng cô lên như thế này là một chuyện quá dễ dàng, như thể là không tiêu tốn bao nhiêu công sức, anh bước từng bước vững vàng vào khu dân cư, khi anh đang leo lên bậc thang, Trịnh Vãn không dám vùng vẫy gì nữa, đi trên mặt đất bằng phẳng còn đỡ, chứ họ đang đi cầu thang mà, lỡ có té thì sẽ gãy xương mất thôi.

Bây giờ Trịnh Vãn chỉ biết mừng thầm trong lòng, may mà trời đã khuya rồi.

Các cô chú đều đã ngủ hết rồi, nếu không, hàng xóm mà nhìn thấy thì sẽ xấu hổ lắm.

Anh ôm cô thật chặt trong vòng tay mình, cố gắng giữ cho cô không bị lung lay.

Anh đi lên lầu, mỗi bước anh đi đều vững vàng vô cùng, đã đến cửa rồi mà anh vẫn chưa chịu buông tay, nhà đã cũ nên cách âm không được tốt cho lắm, Trịnh Vãn không muốn dây dưa với anh nữa, cô sợ quấy rầy đến hàng xóm, vì vậy, cô ném cho anh một ánh nhìn đong đầy oán hận rồi lấy chìa khóa và cẩn thận mở cửa ra.

Nghiêm Quân Thành đã quen với cấu trúc của ngôi nhà này.

Dù đèn trong phòng khách đang tắt, thì anh vẫn có thể bế cô vào phòng ngủ mà không gặp bất kỳ một trở ngại nào.

Chắc là cô vẫn còn tức giận lắm, xuyên qua cả lớp quần áo, cô cắn vào vai anh một không hề nhẹ.

Hận anh vì dám “lấy oán trả ơn”.

Cô đã xoa bóp cho anh, còn dùng chân của mình làm gối cho anh, nhưng anh lại dọa cô, trêu chọc cô.

Nghiêm Quân Thành không để tâm.

Anh đặt cô lên trên giường, ngồi xổm xuống cởi giày ra cho cô, sau khi làm xong hết mấy việc này, anh bèn cúi người xuống hôn lên trán cô, khẽ nói: “Ngủ ngon nhé.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Tiếp tục với một trăm bao lì xì he he he!

Bình luận

Truyện đang đọc