Thứ hai là ngày có ít khách hàng nhất của thẩm mỹ viện.
Trịnh Vãn tan làm đúng giờ, cô vừa về tới nhà, còn chưa kịp uống một ngụm nước, thì tiếng chuông cuộc gọi video của WeChat đã vang lên. Cô bèn đặt ly xuống, bước nhanh tới chỗ ghế sô pha và lấy điện thoại di động cất trong túi áo khoác ra, quả nhiên là cuộc gọi video đến từ Nghiêm Quân Thành.
Phải mất vài giây để chất lượng hình ảnh ổn định và rõ ràng.
Trên màn hình, dường như anh đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha sẫm màu, anh không mặc âu phục như khi đi làm mà chỉ mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám đậm.
Cô ngước lên nhìn giờ, vẫn chưa đến bảy giờ mà.
“Anh đã hoàn thành hết công việc chưa?”
Cô không biết gì nhiều về lịch trình trong chuyến công tác này của anh.
Trong suy nghĩ của cô, nếu anh đang đi công tác, thì hẳn là anh rất bận rộn, nhưng anh bây giờ trông như đã tan làm từ sớm rồi.
Màn hình rung rung mất vài giây.
Thì ra là vì anh chĩa điện thoại vào máy tính trên bàn trà.
Giọng nói trầm ấm của anh truyền đến: “Chưa làm xong việc, anh chỉ muốn được về sớm thôi.”
“Vậy à.” Trịnh Vãn nói: “Vậy anh nhanh đi làm việc đi, đừng chậm trễ tiến độ công việc.”
“Ngày đó em đã hứa với anh rồi mà.”
Trịnh Vãn bó tay.
Anh còn có gan nhắc tới ngày đó nữa à? Nhưng đã hứa rồi thì tất nhiên là cô phải thực hiện nó. Trò chuyện với anh được một lúc thì cô đứng dậy đi vào bếp, chắc là vì anh có thói quen nhìn người ta nấu ăn nên anh nhất quyết không cho cô cúp máy, cô chỉ đành đặt điện thoại sang một bên để anh có thể nhìn thấy cô.
Có dây buộc tóc màu đen được đeo ở cổ tay cô.
Sau khi đeo tạp dề vào, cô đưa tay vuốt mái tóc dài của mình và buộc nó thành kiểu đuôi ngựa thấp.
Đèn nhà cũ kỹ mang màu sắc ấm áp, tạo nên một quầng sáng nho nhỏ bao phủ lấy cả người cô, như thể là có một lớp ánh sáng dịu nhẹ đang bao phủ lên người cô vậy.
Cô lặng lẽ chuẩn bị các món ăn.
Cầm con dao dùng trong nhà bếp trên tay, cô thái thịt ba chỉ trên thớt.
“Em định nấu món gì thế?”
Nghiêm Quân Thành đã nhìn chằm chằm vào cô từ nãy đến giờ, rồi bỗng dưng bây giờ anh hỏi thế.
Trịnh Vãn ngước mắt lên, cô nhìn vào chiếc điện thoại di động được đặt trước mặt và mỉm cười, đáp: “Bibimbap thịt ba chỉ kim chi. Cách làm đơn giản lắm, chỉ cần chiên thịt ba chỉ lên cho đến khi dầu chảy ra, sau đó thì bỏ kim chi vào xào chung với nhau.”
Nghiêm Quân Thành nói: “Anh chưa bao giờ ăn món nào như thế.”
“Chưa ăn à?”
Trịnh Vãn bối rối hết vài giây rồi mới hiểu ra. Nghiêm Quân Thành không kén chọn thức ăn, nhưng anh vẫn thích những món ăn tiêu chuẩn được nấu ở nhà, loại bibimbap này sẽ được anh ấy xếp vào loại “kỳ dị”. Trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hồi còn học cấp ba, họ thường hay đi ra ngoài hẹn hò, rõ ràng chính tay anh chọn nhà hàng món Âu, nhưng cũng chính anh là người “ăn không đã” trong mỗi lần ấy.
“Lần sau anh sẽ thử.” Anh nói.
Và tất nhiên là không phải “thử” bibimbap ở nhà hàng bên ngoài, mà là “thử” khả năng nấu nướng của cô.
Bibimbap kim chi thịt ba chỉ có cách chế biến rất đơn giản, Trịnh Vãn làm một nồi, sau đó dành ra một đĩa khác cho Trịnh Tư Vận đi học về sẽ ăn.
Trịnh Vãn chuẩn bị dọn đồ ăn ra, nhưng không rảnh tay để nhấc điện thoại lên, vậy nên cô đã bỏ điện thoại vào túi.
Giờ đây, tuy màn hình điện thoại của Nghiêm Quân Thành tối đen như mực, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Đối với Trịnh Vãn, trải nghiệm kiểu này khá là mới lạ. Dường như lúc nào cuộc sống và công việc của cô cũng rất bận rộn, cô hiếm khi dành ra được chút thời gian để nghỉ ngơi, nhưng hình như những người sống trong thành thị đều như thế hết… đều bận rộn và không biết mình đang bận rộn vì điều gì, không kiếm được quá nhiều tiền, và ngày ngày đều trôi qua như thế.
Thời gian như nước trôi qua kẽ tay.
Có người nắm bắt được thì sẽ biến nó thành của cải, như thế cũng đáng giá lắm, nhưng, đáng sợ nhất lại chính là, tuy đã làm việc vất vả cả đời nhưng vẫn không có gì trong tay.
Ở độ tuổi này của cô, những người từng là bạn bè thân thiết đều đã lập gia đình và sinh con, ai ai cũng bận rộn, chẳng ai có thời gian để liên lạc lại rồi “gắn kết tình bạn” với nhau. Tư Vận rất quan tâm cô, rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng cô ấy vẫn phải đi học và có nhóm bạn của riêng mình, dù hai mẹ con có thân thiết đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn không thể dành ra quá nhiều thời gian cho nhau mỗi ngày.
Khi bước vào tuổi trung niên, người ta sẽ càng hiểu sâu sắc hơn về câu nói “từ vợ chồng son đến đôi bạn già”, bởi lẽ, họ vừa là bạn đời, vừa là bạn bè.
Nhưng cô đã mất chồng rồi, sáu năm qua, cô không cảm thấy có gì đặc biệt hết, có lẽ là vì cô quá bận rộn, nhưng bây giờ, khi Nghiêm Quân Thành xuất hiện một lần nữa trong cuộc đời cô, cô đã được cảm nhận lại những cảm giác vô cùng phong phú đã từng mất bao lâu nay.
Giống như lúc này đây, dù anh đang bận đi công tác, thì cô vẫn không cần phải ăn cơm một mình, anh vẫn sẽ nói chuyện điện thoại cùng với cô.
Đến bây giờ cô mới nhận ra rằng, năm nay mình chỉ mới ba mươi tám tuổi mà thôi. Cô cũng cần có người bầu bạn, cần có sự an ủi và những cái ôm thật mạnh mẽ từ người khác.
“Tháng sau công ty anh có tổ chức bữa tiệc thường niên, lúc đó anh muốn dẫn theo em và Tư Vận đi cùng với anh, vậy có được không?” Anh bỗng hỏi cô như thế.
Nếu có thể, Nghiêm Quân Thành rất muốn bảo vệ cả hai mẹ con họ, anh không muốn người khác khám phá và tìm tòi quá nhiều về quá khứ của họ.
Trước đây anh cũng từng nghĩ như thế, nhưng bạn của anh là Hà Thanh Nguyên đã nhắc nhở anh rằng, họ không phải là người của công chúng nên không thể tránh khỏi việc mọi người suy đoán là anh muốn “kim ốc tàng kiều”.
Hiển nhiên là anh không hề hài lòng khi họ áp những từ ngữ này lên người cô.
Trịnh Vãn khựng lại một lúc, bibimbap kim chi hơi mằn mặn, cô nhấp vài ngụm nước trong cốc rồi mới quay lại nói chuyện với anh sau khi vị mặn đã dịu đi: “Tháng sau là khi nào thế anh? Đầu tháng em phải xuất ngoại để đi học nâng cao, không biết có có thời gian hay không.”
Nghiêm Quân Thành thấy nhẹ nhõm: “Đừng lo lắng, bữa tiệc thường niên đó diễn ra vào cuối tháng.”
“Chỉ cần không bị trùng thời gian là được.”
Trịnh Vãn cũng không biết nên nói chuyện gì với Nghiêm Quân Thành nữa, nghĩ kỹ lại thì mới thấy, dường như họ không hề có đề tài nói chuyện nào thú vị để nói với nhau, nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như thế, mãi cho đến khi có lời nhắc sạc pin điện thoại gửi đến, thì cô mới nhận ra là họ đã gọi video với nhau một tiếng đồng hồ rồi.
…
Sau giờ làm việc, Trịnh Vãn đi xuống cầu thang như thường lệ, rồi cô chợt thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở bãi đậu xe bên đường.
Hai ngày qua, Nghiêm Quân Thành vẫn yêu cầu tài xế lái xe đưa cô về nhà.
Kể từ sau khi gặp lại nhau đến nay, phần lớn thời gian là anh đích thân đến đón cô, rất hiếm khi nào có một mình cô đi cùng tài xế. Vì vậy, khi tài xế không xuống mở cửa xe cho cô giống như ngày hôm qua, cô cũng không nhận ra là có điều gì đó khác thường.
Cô đi tới bên xe, lịch sự gõ cửa sổ trước, bấy giờ cô mới mơ hồ nhìn thấy người tài xế ngồi ở ghế lái. Rồi sau đó cô mở cửa đi lên xe.
Mọi không gian bên trong xe đều chìm trong ánh đèn sáng lờ mờ. Cô chỉ nhìn sơ qua, nhưng rồi ánh mắt chợt cứng đờ, trong hai ngày qua, tài xế đến đón cô là người thường hay đi theo anh. Anh ta là một người đàn ông cao to, ít nói, nhờ có trợ lý Vương nên cô mới biết rằng, không chỉ làm tài xế lái xe mà anh ta còn là một vệ sĩ.
Có lẽ đó là quy định nội bộ của tập đoàn Thành Nguyên, mỗi khi cô nhìn thấy anh tài xế này, anh ta luôn mặc vest.
Nhưng hôm nay lại khá là lạ, người nọ mặc một chiếc áo len rộng rãi màu xám, đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu.
Trịnh Vãn sợ rằng, nếu mình cứ nhìn chằm chằm vào ai đó như thế này thì thật không phải phép, vì thế, cô đã lặng lẽ quay sang chỗ khác.
Bỗng nhiên, người đàn ông cố ý hạ giọng xuống thật trầm rồi hỏi cô rằng: “Cô Trịnh, cô đi đâu vậy?”
Trịnh Vãn thuận miệng trả lời: “Về nhà…”
Nhưng ngay giây tiếp theo cô mới nhận ra! Sau đó cô chợt nhìn về phía người đang ngồi ở ghế lái, nhích lại gần một chút, khi trông thấy bóng dáng nghiêng nghiêng đầy quen thuộc kia, có một thứ cảm xúc trào dâng trong lòng cô, thứ cảm xúc ấy được gọi là “niềm vui đầy bất ngờ”, hiếm khi nào cô hoạt bát và sinh động đến vậy, như thể là đã về lại tuổi hai mươi vậy, cô đưa tay ra nhéo nhéo vào cánh tay của anh, gọi tên của anh rồi thốt lên rằng: “Chẳng phải anh nói là ngày mai anh mới về à? Anh lừa em.”
Nghiêm Quân Thành không hề trốn tránh, anh nhìn vào cô và đáp rằng: “Anh về sớm để làm tài xế cho em.”
Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Trịnh Vãn, chỉ mất vài giây kể từ khi cô tránh sang một bên, mở cửa xe ra và ngồi vào ghế phụ.
Hai người đã ngầm hiểu ý nhau, bất giác cô cũng chịu ảnh hưởng từ anh, anh thắt dây an toàn cho mình xong thì cúi người kéo dây an toàn của cô lại và thắt nó vào cho cô, rồi anh còn dành cho cô một cái hôn thật bất ngờ.
Trịnh Vãn nhìn anh rồi cười khanh khách.
Dù đã sắp bước sang ngưỡng bốn mươi, nhưng người ta khó lòng mà đoán được tuổi thật của anh, bởi vì trông anh giống thành phần tinh anh mới bước sang đầu ba hơn.
Dù là lúc mười tám hay mười chín tuổi, thì cô cũng chưa từng thấy anh đội chiếc mũ lưỡi trai như thế này bao giờ, bởi thế nên mới thấy tò mò, bèn quan sát thật cẩn thận, ngắm nghía rồi lại ngắm nghía, và chẳng thể giấu được nụ cười đang hiện hữu trên gương mặt mình.
Nghiêm Quân Thành ra vẻ thản nhiên cởi mũ của mình ra rồi đội lên đầu cô.
Trịnh Vãn rất vui.
Cô không biết mình vui vì sự xuất hiện đột ngột của anh hay vui khi thấy anh ăn mặc như thế này.
Vì ngồi ở ghế phụ nên cô có thể thấy rõ hôm nay anh mặc gì.
Áo len rộng thùng thình màu xám kết hợp với quần âu màu đen, dưới chân anh mang một đôi giày thể thao màu đen.
Cô không nhịn được bèn trêu chọc anh: “Chủ tịch Nghiêm đang muốn mình nhìn trẻ hơn à?”
Nghiêm Quân Thành đang cầm vô lăng, vì để phù hợp với quần áo anh mặc hôm nay, chiếc đồng hồ đeo tay trên tay trái của anh đã được thay thế bằng loại đồng hồ cơ dùng trong thể thao.
Hiển nhiên là anh không muốn nói gì nhiều về chủ đề dễ khiến anh thấy xấu hổ này, vì vậy, anh khẽ ho một tiếng rồi hỏi cô: “Em còn chưa ăn tối đúng không, em muốn ăn gì, anh dẫn em đi nhé?”
Chỉ trong nháy mắt thôi mà Trịnh Vãn đã nhìn thấu suy nghĩ của anh
Thay vì hợp tác với anh để thay đổi chủ đề như anh mong muốn, cô lại lấy điện thoại di động cất trong túi xách ra để chụp một bức ảnh về diện mạo mới mẻ này của anh.
Nghiêm Quân Thành không biết phải làm gì nữa, nhưng khi anh thấy cô nhếch môi cười vui vẻ và cúi đầu nhìn chăm chú vào điện thoại, anh không muốn nói ra bất kỳ lời nói nào làm phá hỏng sự vui vẻ này.
Miễn cô vui là được. Chỉ có thể bảo bên kia mua thêm vài bộ quần áo thoải mái để cô vui.
“Em muốn ăn gì?” Anh lại hỏi.
Trịnh Vãn nhớ lại “lịch sử đen tối” của anh, cô mỉm cười rạng rỡ, tâm trạng vui vẻ hẳn lên: “Hôm nay em nghe đồng nghiệp nhắc đến lẩu, anh có muốn ăn lẩu không?”
“Anh thế nào cũng được.”
“Vậy tại sao chúng ta không về nhà rồi tự nấu nhỉ?” Trịnh Vãn nói: “Em nghe đồng nghiệp nói là có một nhà hàng lẩu khá nổi tiếng nằm ở gần đây, ngày nào tan làm xong cũng thấy người ta xếp một hàng dài để đợi. Em không muốn đợi bên ngoài đâu, mình về nhà rồi ăn ở nhà được không anh?”
Nghiêm Quân Thành gật đầu, nhàn nhạt nói thêm: “Hôm nay anh không muốn dọn dẹp rửa bát, gọi người giao hàng mang đến nhé?”
“Anh không muốn rửa bát đĩa mới là lý do chính nhỉ.”
Không phải là Trịnh Vãn không có suy nghĩ của riêng mình, nếu về sau cô muốn ở bên anh, thì cô sẽ không nuông chiều anh quá mức khi cần thiết.
Bây giờ anh đã nói như vậy rồi thì cô cũng không còn lý do gì để phản đối nữa, nhẹ nhàng đáp rằng: “Vậy cũng được thôi.”
“Em dùng điện thoại của anh đi.” Anh nói.
Điện thoại di động của anh đặt trên bảng điều khiển trung tâm, Trịnh Vãn tiện tay cầm nó lên: “Anh định gọi điện à? Bây giờ anh đang lái xe, không an toàn đâu.”
“Em gọi đi.” Anh nhìn chiếc xe phía trước, nhẹ giọng nói: “Mật khẩu là 0608.”
Trịnh Vãn cúi đầu nhìn điện thoại, cô vừa hỏi vừa nhập mật khẩu: “Mật khẩu của anh có ý nghĩa gì thế?”
Không phải sinh nhật của anh, cũng không phải là của cô.
Mới vừa dứt câu thì cô cũng chợt nhận ra đó là ngày gì.
“Thôi khỏi đi, không cần nói nữa đâu, em đã nghĩ ra rồi.”
Da mặt của cô mỏng lắm, cô không thể nhớ những thứ trên giường một cách tự nhiên như việc uống nước và ăn cơm được.
Nghiêm Quân Thành cười vui vẻ.
“Sau đó thì sao anh?” Cô muốn mau chóng kết thúc chủ đề 0608 này đi, bèn nghiêng đầu hỏi anh.
“Tìm Lý Kim trong danh bạ WeChat, đó là quản gia ở Lan Đình. Em chỉ cần gửi loại nước lẩu, các loại topping mà em muốn ăn cho anh ấy là được.”
“Thế này cũng được à?”
“Được chứ.”
Trịnh Vãn tìm được người mình cần liên lạc là Lý Kim, cô cân nhắc một lúc rồi thảo luận với anh: “Vậy chúng ta nên ăn gì anh nhỉ?”
“Thanh đạm thôi.”
“Đổi khẩu vị à?” Cô cảm thấy hơi là lạ.
“Để hợp khẩu vị của em, em cứ gọi bất cứ thứ gì em thích đi, anh thì thế nào cũng được.”
“Vậy mình ăn lẩu nấm nhé?” Cô gật đầu, như đang tự nói với chính mình: “Được rồi, nồi lẩu nấm, thịt bò cuộn, thịt cừu cuộn, à, không, anh không ăn thịt cừu.”
Cô cúi đầu chỉnh sửa lại nội dung tin nhắn, nhanh chóng liệt kê tất cả các món ăn kèm, sau đó xác nhận lại với anh một lần nữa rồi mới gửi đi.
Cô ngạc nhiên vô cùng, vì cô chỉ mới gửi nó đi có vài giây thôi mà đầu bên kia đã trả lời lại ngay tức thì: [Vâng, thưa anh, tôi sẽ sắp xếp ngay.]
Cô ngạc nhiên: “Trả lời nhanh thật.”
Hình như từ “dễ thương” không phù hợp với người ở lứa tuổi trung niên.
Thường thì mọi người sẽ dùng nó để miêu tả trẻ em và thanh thiếu niên, nhưng với Nghiêm Quân Thành, mỗi khi anh nghĩ đến từ này, thì hình ảnh của cô sẽ hiện lên trong đầu anh ngay.
Là khi cô kinh ngạc đến nỗi trợn tròn hai mắt, là cái cau mày mỗi khi cô tức giận, và là khi khóe môi nhếch lên mỗi lúc thấy ngạc nhiên hay thích thú.
Dễ thương, xinh đẹp và sống động, đó là tất cả về cô.
Đúng ngay lúc phải đợi đèn giao thông, anh không kìm được tình cảm trong lòng mình nữa, bèn đưa lòng bàn tay của mình ra, Trịnh Vãn nhìn anh, tuy đã biết ý của anh nhưng vẫn phối hợp đặt tay lên lòng bàn tay anh.
…
Quản gia mà Nghiêm Quân Thành thuê có năng suất làm việc cực cao.
Về đến nhà không bao lâu thì Lý Kim đã dẫn theo đầu bếp đưa nguyên liệu tới.
Hai người họ phối hợp rất ăn ý, đích thân bưng nồi và nguyên liệu lên, đến cả bát đĩa cũng được sắp xếp thật tinh tế, chỉ chốc lát sau, bàn ăn nhỏ đã đầy ắp các món ăn.
Lý Kim không già cho lắm, trông anh ấy khoảng chừng bốn mươi, cách làm việc khiến người ta thấy yên tâm, có cơ sở tổ chức rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, Lý Kim đã đi xuống cầu thang cùng với đầu bếp.
Biết bọn họ không đi mà sẽ ở dưới lầu đợi hai người ăn xong rồi đi lên thu dọn đống hỗn độn này, cô bèn xoa xoa trán: “Thật là ngại quá đi.”
Nghiêm Quân Thành gắp thịt cho cô, bình tĩnh nói: “Quen rồi thì sẽ không sao, đây là một phần trong công việc của họ.”
“Em hỏi câu hỏi cuối cùng nhé.” Cô hỏi: “Đã đến giờ này rồi thì có thể coi là họ đang làm thêm giờ không? Anh có trả lương làm thêm giờ không vậy?”
Anh bị cô chọc cười: “Có chứ.”
Bấy giờ cô mới thấy yên tâm: “Bọn họ ăn cơm chưa?”
“Anh không biết. Nhưng mà…” Anh gắp miếng chả bò nóng hổi đặt vào bát cô, nói: “Chắc không có cấp dưới nào muốn ăn cùng với sếp đâu. Họ thà mua một cái bánh bao hấp bên đường rồi ăn còn hơn là bây giờ phải dùng bữa chung với chúng ta.”
Dường như anh đã trở lại khi anh mười tám, mười chín tuổi, bao giờ những lời anh nói ra cũng khiến cho người ta nghẹn họng.
“Đi ăn cùng sếp sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị và tâm trạng. Anh không muốn bồi thường phí tai nạn lao động trong trường hợp này đâu.”
Trịnh Vãn khịt mũi: “Em hiểu rồi.”
Máy sưởi trong phòng đã được bật lên, sau khi ăn lẩu xong, Trịnh Vãn toát mồ hôi mồ hột, cô không thích cảm giác nhớp nháp này cho lắm.
Chưa đầy năm phút sau mà đầu bếp và quản giã đã tới, họ thu dọn sạch sẽ mọi thứ, còn cô thì quay về phòng ngủ, lấy quần áo đi tắm: “Anh xem tivi một mình đi nhé, trên người có mồ hôi nên em không chịu nổi, không thoải mái lắm.”
Nhìn thấy cô nhẹ nhàng bước vào phòng tắm cùng với bộ đồ ngủ, xuyên qua cánh cửa mờ sương, anh chỉ có thể nhìn thấy những đường nét vô cùng mơ hồ, anh đoán là cô đang cởi bỏ quần áo ra.
Nghiêm Quân Thành đau đầu nghĩ, hôm nay anh không nên đồng ý ăn lẩu mới phải.
Để đánh lạc hướng chú ý của mình, anh đi lấy điều khiển từ xa để bật tivi lên, vừa hay anh nhìn lướt qua và thấy cuốn hộ chiếu của cô – cô đang để nó trong hộp đựng đồ.
Khi anh mở hộ chiếu ra, điều đầu tiên mà anh nhìn thấy là tấm ảnh căn cước công dân nhỏ chừng hai inch của cô. Nhìn ngày tháng ghi trên hộ chiếu, chính xác là mười năm trước, mười năm trước, cô mới hai mươi tám tuổi, nhìn cô không khác nhiều so với lúc mười tám, mười chín tuổi.
Sau khi nhìn sơ qua, anh đoán rằng cô đã lấy hộ chiếu ra để đi làm một cái mới.
Sắp hết hạn mười năm rồi.
Tất nhiên là anh đã nhìn thấy cô khi cô hai mươi tám tuổi. Năm đó, lần đầu tiên cô cắt tóc ngắn… không phải vì thích, mà là vì nhà tạo mẫu tóc trong tiệm cắt tóc làm cho cô một mái tóc xoăn xoăn, cô không hài lòng nên cứ đắn đo mãi, rồi cuối cùng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi đi cắt tóc ngắn, nhưng không ngờ là trông nó rất hợp với cô, trông cô xinh đẹp và vô cùng tinh nghịch.
Ban đầu, co một số chuyện anh cố tình không nghĩ tới nó, nhưng khi anh mở hộ chiếu ra, anh nhận ra mình không thể vờ như mình không hề để tâm đến nó.
Hải quan sẽ đóng dấu vào hộ chiếu mỗi lần ta xuất nhập cảnh.
Có thể đến một ngày tháng năm nào đó, khi ta coi cuốn hộ chiếu này như là một cuốn hồi ký, thì hẳn là ý tưởng này cũng rất hay ho.
Từ lâu anh đã biết rằng, từ tuổi hai mươi tám đến ba mươi hai, cô đã từng đến rất nhiều nơi.
Cô đã từng đến Queenstown ở New Zealand, từng ghé qua Nhà hát Opera Sydney ở Úc, từng lặn biển ở Honduras và từng ngắm nhìn tháp Eiffel ở Pháp.
Cô đã đến nhiều nơi với một người khác, có rất nhiều kỷ niệm với người nọ.
Anh chỉ ở bên cô hai năm, nhưng cô đã ở bên một người đàn ông khác mười hai năm.
Ánh mắt Nghiêm Quân Thành chuyển qua đôi tay của chính mình, đôi tay này đã ký kết vô số hợp đồng, đôi tay này đã làm rất nhiều chuyện xuất sắc trong mắt người ngoài, nhưng đôi tay này… lại yếu ớt đến mức, chẳng thể giữ cô lại bên mình. Anh đóng cuốn hộ chiếu và đặt nó vào hộp đựng.
Ghen tuông là hạt giống của lửa, chỉ cần lấy một chút ra thôi, thì cũng có thể làm bùng cháy cả một vùng thảo nguyên, thiêu đốt hết thảy nội tạng trong anh, khiến đau đớn khôn nguôi.
Có tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm.
Trịnh Vãn đang đứng dưới vòi hoa sen, cô dùng ngón tay chải tóc, bỗng nhiên có tiếng động ở cửa, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, Nghiêm Quân Thành đang mở cửa, cô không kịp đề phòng, thậm chí, theo bản năng, cô còn quên cả việc hét toáng lên, chỉ biết bàng hoàng nhìn anh bước về phía cô.
Rồi tóc anh ướt sũng, áo len cũng thế, những vệt nước cứ dần loang rộng ra và chuyển sang sắc màu đen đậm hơn.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, thì anh đã đưa tay tắt vòi hoa sen, anh bế cô lên bồn rửa mặt, cô dựa người ra sau, lưng dính sát vào chiếc gương mờ sương.
“Anh…”
Sao anh lại đi vào thế hả!
Khi cô vừa mở miệng, anh đã chặn môi cô lại.
Một nụ hôn đẩy cô đến bờ vực nghẹt thở.
Cô còn không hiểu tại sao anh lại ra tay độc ác như vậy.
Tay anh cũng di chuyển theo, di chuyển từng li từng tí, Trịnh Vãn chỉ có thể dựa vào vai anh mà thở gấp từng hơi.
Nghiêm Quân Thành có một đôi bàn tay rất đẹp, ngón tay dài và mảnh khảnh, các khớp xương rõ ràng, anh viết chữ rất đẹp và có lực, cô đã từng thấy anh xoay bút nhanh nhẹn bằng những ngón tay này khi anh đang suy nghĩ về các câu hỏi trong bài kiểm tra, cũng đã nhìn thấy anh dễ dàng xoay bóng rổ bằng một tay.
Cô ở trong lòng bàn tay anh, ở dưới sự kiểm soát của anh.
Khoảnh khắc anh chạm vào cô, mọi sự ghen tuông trong anh như đã tan biến hết đi.
Dường như cô không hề hay biết rằng, tất cả mọi sự kiêu ngạo trong anh đã bị nghiền nát dưới lời nói, nụ cười của cô.
Và cô không hề hay biết rằng, từ rất nhiều năm về trước, anh đã giương cờ trắng và chấp nhận đầu hàng trước cô.
Luôn chấp nhận đầu hàng, đầu hàng vô điều kiện.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này thả một trăm phong bì màu đỏ!