MEO, GIỮ LẤY CHÓ NHÀ ANH ĐI!

Con chó nhà Chu Hàng đã đánh dấu trước cửa nhà cô tận ba lần.

Lần đầu tiên, khi Tô Nhiên tìm đến cửa, khuôn mặt lạnh lùng của anh tựa như có một vết nứt, còn có chút chống chế.

“Không phải là Tiểu Bạch, tối nào tôi cũng đưa Tiểu Bạch xuống dưới lầu đi loanh quanh, Tiểu Bạch toàn giải quyết chuyện đó ở bên ngoài thôi.” Anh giải thích thay cho con chó Hiromi nhà mình.

Nhưng luận cứ của Tô Nhiên thì lại cực kỳ hợp lý: “Nhưng mà cả cái lầu này của chúng ta chỉ có mỗi mình anh nuôi động vật nhỏ thôi.”

Đúng thật.

Cái cục nhỏ nhỏ dưới đất đích thực chỉ có thể là do những loại động vật nhỏ làm ra.

“Hơn nữa, lần trước tôi chẳng may va phải Tiểu Bạch nhà anh, nó còn sủa tôi nữa. Chắc chắn là nó ghét tôi rồi, thế nên mới đến báo thù tôi.” Cô bổ sung.

Trong lòng Chu Hàng dường như có chút không phục, lông mày anh nhíu lại, còn có chút xấu hổ. Nhưng sau khi trầm mặc, anh chỉ nói: “Tôi sẽ xử lý nó.”

Rất bình tĩnh, rất có lễ phép nha.

Khóe môi của Tô Nhiên âm thầm nhếch lên.

Mà sau khi anh dọn dẹp xong cũng chẳng nói gì, đến cả đôi lông mày còn đang nhíu lại cũng thả lỏng, cả cơ thể lại trở về trạng thái lạnh nhạt kia.

Khóe môi của Tô Nhiên lại hạ xuống.

Người này không thể có một chút biểu cảm nào khác à?

Bình luận

Truyện đang đọc