MEO, GIỮ LẤY CHÓ NHÀ ANH ĐI!

Một tối này Tô Nhiên có chút mất ngủ, nên sáng hôm sau dậy hơi muộn, cửa nhà cô sạch sẽ. Phòng 504 không hề có chút động tĩnh, xem ra đã ra ngoài từ sớm.

Tô Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.

Quả nhiên vẫn rất lạnh lùng với cô nha.

Mấy ngày sau đó, cửa nhà của Tô Nhiên vẫn cực kỳ sạch sẽ. Không có bữa sáng ngon lành nữa, cô lại đành tự mình gặm bánh mì khô vậy.

Trong đêm, Tô Nhiên buồn bực thở một hơi, thì thầm nói nhỏ: “Rõ ràng chị Lưu bảo anh ta rất nhiệt tình dẻo miệng mà… Tiểu Chu Chu, mày nói xem, tại sao anh ta lại đối xử với tao lạnh lùng như vậy chứ? Bọn tao cũng hẹn gặp nhau mười lần rồi mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc