MEO, GIỮ LẤY CHÓ NHÀ ANH ĐI!

À không, hình như cũng từng nhìn thấy qua rồi. 

Đó là lần thứ hai khi Tô Nhiên nhìn thấy bãi shit kia trước cửa nhà mình. 

Cô cực kỳ phẫn nộ, lại đùng đùng đi gõ cửa nhà kia. 

Chu Hàng cũng không còn bất ngờ như lần đầu tiên nữa, anh cũng chẳng chống chế mà dứt khoát thừa nhận. 

Tô Nhiên nhìn thấy anh bình tĩnh như vậy thì có chút chần chừ: “Anh không có gì muốn nói à?” 

Lần một lần hai sẽ thành quen, Chu Hàng nhanh chóng dọn dẹp xong, còn dùng nước lau sàn lau qua. Không khí buổi sáng sớm mang theo một mùi tinh dầu hỗn hợp nhẹ. 

“Không có.” Khi Chu Hàng trả lời, trong ánh mắt còn có chút dịu dàng không thể nào che giấu. 

Tô Nhiên sững sờ một giây, lập tức tóm lấy cái đoạn tâm tư thoáng qua kia. 

“Anh cười cái gì mà cười.”

Khuôn mặt thanh tú của Chu Hàng ngay lập tức lạnh đi: “Nào có, cô nhìn nhầm rồi.”

Từ trước tới nay Tô Nhiên luôn là người ngoài nóng trong lạnh, mà gặp phải kẻ lạnh lùng thì cô còn lạnh lùng hơn. 

Vì vậy cô hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo: “Giữ chó nhà anh cẩn thận vào đi.”

Chu Hàng bình thản nói: “Tôi sẽ tận lực. Chỉ là Tiểu Bạch vẫn còn nhỏ, vẫn cần thời gian để giáo ɖu͙ƈ. Vì để thể hiện sự hối lỗi, tôi mời cô ăn sáng nhé?” 

Tô Nhiên véo ngón tay của mình, lạnh lùng gật đầu: “Ừ.”

Ôi, mùi nước lau sàn này, dễ ngửi ghê.

Bình luận

Truyện đang đọc