MEO, GIỮ LẤY CHÓ NHÀ ANH ĐI!

Rất nhanh sau đó, Tô Nhiên liền phát hiện, Chu Hàng không chỉ lạnh lùng mà còn làm cô tức giận rất dễ dàng.   

Ngày hôm ấy khi tan làm, Tô Nhiên định đi sang bên cạnh cửa công ty để tìm đồ ăn, nếu như có thể tình cờ gặp phải anh thì cũng tốt quá rồi.

Ý nghĩ của cô rất tốt, và thực sự cũng đã trở thành hiện thực rồi, chỉ có điều, bên cạnh người mà cô mong muốn có thể tình cờ nhìn thấy, còn có một người con gái khác.

Điều quan trọng là, cái khuôn mặt ngốc nghếch ở trước mặt cô luôn chẳng khác gì một khuôn mặt bị hoại tử hết dây thần kinh kia lại đang cười với người con gái đó. Tên bạch kiểm đó cười lên càng thêm tuấn tú, quả thực dịu dàng chẳng khác gì vầng trăng sáng.

Tô Nhiên cười lạnh.

Được đấy, được con mẹ nó luôn đấy!

Chu Hàng cảm nhận được một ánh nhìn lạnh buốt liền nhìn qua phía đó, không phòng bị mà bị cô hung hăng liếc xéo một cái.

Khóe môi của Tô Nhiên trời sinh khẽ nhếch lên, là đôi môi đỏ hồng luôn hơi hơi mỉm cười, lúc trầm mặc, tức giận hay vui mừng đều như vậy. Lúc này cả cơ thể cô đều tràn ngập sự nghiêm nghị, vì vậy khóe môi cố tình nhếch lên càng thêm lạnh lùng.

Chu Hàng đột nhiên cảm thấy trái tim mình như co rụt lại.

Tô Nhiên liếc xéo xong liền quay người rời đi. Chu Hàng muốn đi tới phía đó, nhưng mấy người đồng nghiệp trong tổ làm hạng mục lần này đúng lúc lại xuống tới nơi. Hiện tại hạng mục đã có bước tiến mới, mà hôm nay anh cũng đã nói là anh sẽ bao ăn rồi.

Anh lại quay đầu nhìn ra phía kia, Tô Nhiên đã đi được một đoạn xa rồi.

Chu Hàng không thể không âm thầm thở dài một hơi.

Cô ấy đúng là, luôn khiến anh bất lực.

Bình luận

Truyện đang đọc