MINH CHỨNG TÌNH YÊU CỦA GIÁM ĐỐC BÁ ĐẠO

Chương 103:

Tô Tuệ Anh nghe thấy vậy ngước mắt lên nhìn Sở Trình Thiên, suy nghĩ cẩn thận, lời của Sở Trình Thiên không phải không có lý. Tức thì, cô lắc đầu,nói: “Để Tuệ Kỳ ở bên cạnh Hắc Tiêu? Sao có thể như thế được? Không thể được. Tuệ Kỳ có lý tưởng và hoài bão của riêng mình, sao cô ấy có thể cam tâm sống với Hắc Tiêu ở nơi vùng núi hẻo lánh này. “.

Sở Trình Thiên nhún vai “Cuộc sống vô thường, có rất nhiều việc thay đổi khôn lường, nói không chừng có thể một ngày nào đó, Tô Tuệ Kỳ sẽ nghĩ thông suốt. Bảo bối, được rồi, chúng ta đừng nói về cô ấy nữa, cuộc sống của cô ấy thì cô ấy tự lựa chọn, dù chúng ta có là gì thì cũng không thể giúp cô ấy làm chủ được, không phải em nói muốn đi hái nấm sao, tiếp tục thôi! ”

Tô Tuệ Anh được Sở Trình Thiên nhắc nhở, cô nhíu mày gật gật đầu, bắt đầu tìm kiếm nấm ở trước mặt.

Sở Trình Thiên đi theo phía sau, trong lòng lại cuồn cuộn cảnh Tô Tuệ Kỳ và Hắc Tiêu điên cuồng trên lưng ngựa, càng thêm tức giận, anh cũng muốn cùng Tô Tuệ Anh chơi những trò đầy kích thích, chỉ đáng tiếc là, Tô Tuệ Anh bảo thủ đến tận xương tủy, cái này không thể chỉ ngày một ngày hai mà thay đổi được.

Khi Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên đã hái đầy một giỏ nấm và rau dại về đến thôn Ôn Ôn, Tô Tuệ Kỳ cùng với Triệu Dân Thường và bốn vệ sĩ của hắn đã rời đi.

Lưu Từ Nhi đang nằm bò trên con đường lối vào thôn, khóc đến chết đi sống lại, Hăc Tử dáng đứng trơ ra bên cạnh, môi mím chặt, không phát ra bất cứ âm thanh nào, mười ngón tay bên trong tay áo siết chặt lại, gân xanh gân đỏ từng đường nổi lên phảng phất như sắp phát nổ.

Không cần hỏi ai, Tô Tuệ Anh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Xem ra Triệu Dân Thường căn bản là chưa từng rung động vì Lưu Từ Nhi, nếu không thì lúc rời khỏi thôn Ôn Ôn lại không dẫn theo Lưu Tù Nhi cùng đi, vì thế Lưu Từ Nhi mới ở đây khóc lóc thảm thiết như vậy.

Chuyện này đổi lại là bất kì cô gái nào khác thì cũng khó lòng mà chấp nhận được, thể xác và tâm hồn đều dâng hiến hết cho người đàn ông đó, nhưng cuối cùng, anh ta chỉ nói một câu không cần rồi bỏ đi, Lưu Từ Nhi không khóc mớilạ.

Còn về Hắc Tiêu, cậu ta chắc chắn là không nỡ rời xa Tuệ Kỳ, có điều cậu ta là đàn ông, ngoài mặt cũng không thể biểu lộ ra ngoài hay khóc lóc làm ầm ĩ như Lưu Từ Nhi, nỗi đau và sự tổn thương chỉ có thể giấu kín trong lòng, càng chôn chặt thì càng đau khổ hơn, có một ngày rồi sẽ quên đi được mối tình này, hoặc có thể sẽ có ngày nỗi đau sẽ càng lớn thêm, bộc phát ra càng kinh khủng hơn.

Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên vẫn tiếp tực ở lại thôn Ôn Ôn, tận hưởng cuộc sống an nhàn ḥa mình vào thiên nhiên.

Còn về phần Hắc Tiêu từ lúc Tuệ Kỳ đi khỏi, nỗi đau ngày càng ngấm dần, bỗng chốc như sụp đổ, ngày ngày ngồi trên tảng đá chỗ cổng thôn, mắt nhìn xa xăm hướng thành phố B, ngồi từ sáng đến tối, ngày ngoài đúng giờ ăn cơm ba bữa với người bà mắt đã mù ra, hầu như cậu ta không hề rời khỏi vị trí ấy.

Tô Tuệ Anh đứng một bên quan sát, cũng cảm thấy thấy đau lòng, Hắc Tiêu người con trai này quả thực không tồi, chỉ đáng tiếc là xuất thân không tốt.

“ Bảo bối, đang nhìn gì thế?”

Lúc này Sở Trình Thiên đeo một khẩu súng đất nung từ trong nhà đi ra, nhẹ nhàng ôm Tô Tuệ Anh từ phía sau.

“ Nhìn Hắc Tiêu.”

Tô Tuệ Anh thành thật đáp.

Sở Trình Thiên nhíu mày, lời nói bất măn:“Cậu ta đẹp trai hơn anh chắc?”

Tô Tuệ Anh mím môi cười, cố tình nói: “ Đương nhiên rồi.”

Sở Trình Thiên vừa nghe thấy vậy ngay tức khắc lớn giọng nói:“ Cậu ta đẹp trai hơn anh?” Này, bảo bối mắt em có vấn đề phải không, em xem cậu ta đen xì xì, đẹp trai hơn anh ư? Đúng là chuyện đáng buồn cười!”

Bình luận

Truyện đang đọc