MINH CHỨNG TÌNH YÊU CỦA GIÁM ĐỐC BÁ ĐẠO

Chương 76:

“Tao không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo.”

Khuôn mặt đau khổ của Tuệ Kỳ nếu cứ tiếp tục nghe thì e rằng cô gái ấy sẽ điên mất.

Tô Tuệ Anh thở nhẹ: “Nơi vùng núi hẻo lánh này chúng ta không quen đường, lỡ mày lạc đường thì phải làm sao, Tuệ Kỳ mày đừng ra ngoài nữa, nghe tao khuyên một câu, chia tay Triệu Dân Thường đi, loại người như anh ta không đáng để mày để tâm đến!”

Tô Tuệ Kỳ đau khổ lắc đầu:”Bây giờ đừng nói chuyện này với tao, tao không muốn nghĩ gì hết, tao chỉ muốn ra ngoài hóng gió thôi.”

Tô Tuệ Anh không còn cách nào khác,”Vậy tao đi cùng mày.”

Nơi núi rừng này, cô thực sự không yên tâm để Tô Tuệ Kỳ một mình ra ngoài.

Nhưng Tô Tuệ Kỳ lại cản cô: “Chân mày vẫn còn bị thương, sao có thể cùng tao đi dạo, như vầy đi, nếu mày không yên tâm, tao bảo Hắc Tiêu đi cùng tao, cậu ấy từ nhỏ đã lớn lên ở đây, còn ai quen thuộc nơi này hơn cậu ấy!”

Tô Tuệ Anh gật đầu: “Được rồi, vậy mày đi sớm về sớm, ở đây dù sao cũng là rừng núi, tao cũng không biết sẽ có động vật hoang dã không nữa.”

“Ừm, tao biết rồi.”

Tuệ Kỳ vỗ nhẹ vào tay của Tô Tuệ Anh, người chị em này thực sự tốt không còn gì để nói, vậy mà hôm nay suýt nữa vì Triệu Dân Thường mà bỏ lại Tô Tuệ Anh, Tô Tuệ Kỳ tự trách bản thân quá ngốc nghếch.

Mở cánh cửa phòng ra, Tô Tuệ Kỳ đang định đi tìm Hắc Tiêu đi dạo cùng cô thì không ngờ Hắc Tiêu cũng vừa đi đâu đó về.

“Hắc Tiêu em làm gì mà đi từ bên ngoài vào vậy?”

Tô Tuệ Kỳ nghi ngờ hỏi.

Hắc Tiêu ngại ngùng gãi đầu, nhưng vẫn thành thực trả lời:”Em vừa đi tiểu về.”’

Tô Tuệ Kỳ vừa nghe liền cúi đầu cười, anh chàng này cũng thật thà quá, chỉ là cô tùy tiện hỏi một câu, cũng không cần anh ấy trả lời mà, “Chị muốn đi dạo, em đi cùng chị nhé!”

Hắc Tiêu vui mừng gật đầu, “Được, đợi một chút, em vào lấy cung với tên đã.”

Vừa nói xong liền đi về phòng, mang theo một chiếc cung tên lớn và mấy chục chiếc tên bắn, ở eo còn thắt một chiếc đao lớn.

“Sao phải đem theo những thứ này?”

Tuệ Kỳ ngạc nhiên, lẽ nào thực sự như Tô Tuệ Anh nói nơi này sẽ có thú dữ.

“Chị không phải sợ, chỉ là phòng bị thôi, mấy đứa con trai vùng núi chỉ cần bước ra khỏi cửa là phải đem đầy đủ những thứ này, thành tập tục hàng trăm năm rồi.”

Hắc Tiêu nín cười.

Lúc này, âm thanh trong phòng Triệu Dân Thường lại lớn dần:”A…A…Triệu Dân Thường, anh mạnh thật đấy, Từ Nhi… Từ Nhi thích lắm….”

Âm thanh bay bổng của Từ Nhi lại vọng đến.

Khuôn mặt Tô Tuệ Kỳ trắng bệch, cắn mạnh môi dưới, cũng chẳng còn tâm trí nào muốn nói chuyện với Hắc Tiêu, một mảnh rừng sâu thẳm và cô cũng muốn chạy thật xa, như thế sẽ không còn nghe thấy âm thanh mà cô không muốn nghe nữa.

“Chị ơi, chị chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!”

Hắc Tiêu mau chóng đuổi theo, nghe âm thanh Lưu Từ Nhi truyền ra, toàn thân anh bỗng nhiên như nóng bừng, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy.

Nhờ ánh trăng soi sáng, Tô Tuệ Kỳ chạy băng băng một mạch qua mỗi góc rừng, chạy đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi, mãi cho đến khi có một dòng sông nhỏ khúc khuỷu chặn lối đi của cô, Tô Tuệ Kỳ mới đành dừng bước lại.

Bình luận

Truyện đang đọc