Chương 2:
Vì vậy, Tô Tuệ Anh đã làm ra quyết định lớn nhất trong cuộc đời này của cô, gọi một tên trai bao!
Nhìn sang đồng hồ treo tường, mười phút đồng hồ đã qua rồi, nhưng trai bao mà cô gọi vẫn chậm chạp chưa xuất hiện.
Sao vẫn chưa tới…
Tô Tuệ Anh không khỏi tự thầm thì.
Giờ phút này, hai gò má cô ửng hồng, thân thể cũng nóng lên, bởi vì cô không muốn để cho bản thân lùi bước nên vừa nãy cô đã tự mình uống thuốc kích dục.
Lần này, cô thật sự muốn buông thả!
Tô Tuệ Anh lại không biết rằng, ngay khi cô đang bất an chờ đợi, thì cách khách sạn năm sao Dương Lan không xa đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ trắng trẻo thanh tú vượt đèn đỏ, kết quả bị xe đụng, hôn mê tại chỗ, lập tức được đưa tới bệnh viện.
Trừ bản thân người đàn ông tuấn tú bị đụng xe thì không ai biết hắn là hắn trai bao mà tối nay Tô Tuệ Anh đã gọi.
Lại nói đến người tài xế đã gây ra chuyện, hắn thấy bản thân mình đâm phải người khác, cũng không có ý định trốn đi mà lại nhanh chóng kêu người đàn ông đang ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái rời đi.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ bên cạnh đội mũ lưỡi trai, mũ được kéo xuống rất thấp, đủ để che lại hai phần ba gương mặt anh ta, chỉ lộ ra một cái cằm tinh xảo khiến cho người ta bị hớp hồn.
Người đàn ông đó biết bản thân có thân phận đặc biệt, nơi đây lại là trung tâm thành phố, phóng viên sẽ nhanh chóng men theo mùi máu tươi tới đây, cho dù người này không phải anh ta đâm phải, nhưng dù sao anh cũng ngồi trong chiếc xe này, nếu bị phóng viên chụp được, không biết sẽ viết anh thành thế nào nữa, đến lúc đó, nhất định anh sẽ lên trang nhất của tất cả các tạp chí phát hành ngày mai.
Kết quả như vậy là điều anh không muốn nhìn thấy.
Cho nên, anh không nói gì thêm, kéo mũ lưỡi trai xuống thấp một chút, sau đó xuống xe, chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ, đã có phóng viên tìm đến nơi xảy ra vụ tai nạn, đồng thời nhìn thấy anh.
Rơi vào đường cùng, anh lập tức trốn vào khách sạn năm sao Dương Lan xa hoa ở bên cạnh.
Những phóng viên kia còn khó cắt đuôi hơn cả tưởng tượng của anh ta, bọn họ lại không thèm đưa tin về vụ tai nạn xe, mà tất cả đều đuổi theo anh!
“Đáng chết!”
Sở Trình Thiên mắng nhẹ một câu, quyết định hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm tới cùng, anh ta cúi đầu chạy về phía thang máy, sau đó tùy tiện ấn tầng tám.
Cửa thang máy vừa đóng vào, cả một đám phóng viên thích đưa chuyện đều bị ngăn lại ở bên ngoài thang máy.
Nhưng bọn họ cũng không nhụt chí, nhanh chóng tiến vào thang máy bên cạnh, đi theo lên tầng tám.
Sở Trình Thiên đã sớm biết bọn họ sẽ như vậy, cho nên sau khi thang máy khởi động, anh ấn liên tiếp ba tầng năm, sáu, bảy, cuối cùng bước ra khỏi thang máy ở tầng năm.
Bày mưu một chút!
Tuy anh ta đã thoát khỏi hiềm nghi với chiếc xe gây ra tai nạn, nhưng tội danh gặp gỡ người khác ở khách sạn này cũng không kém hơn là bao, sẽ để lại một vết nhơ trong tiền đồ tương lai của anh.
Anh thì không sao, nhưng cha anh sẽ để ý, ông nội đã già sẽ để ý, cả gia tộc anh sẽ để ý chuyện này.
Coi như vì bọn họ, anh cũng nhất định phải thành công trốn thoát.
Nhưng phóng viên quá nhiều, sau đó lại có một nhóm nhìn thấy Sở Trình Thiên, vì vậy đã lập tức phân công hợp tác, từ lầu năm đến lầu tám đều tràn ngập phóng viên, tạo thành một cái lưới lớn, quyết tâm khiến Sở Trình Thiên sa lưới.
Sở Trình Thiên thấy trước mắt không có đường đi, sau lưng không có đường lùi, chỉ có thể đi đến phòng nghỉ của khách sạn, hi vọng có thể trốn vào.