Chương 44:
“Cái gì, lúc đầu ở trường lại không biết tên khốn kiếp đó là loại người như thế, Tô Tuệ Anh là một cô gái tốt biết bao nhiêu, thế mà hắn vẫn ra ngoài tìm gái, để xem anh xử hắn thế nào!”
Hàn Phiêu càng nói càng tức, xắn ống tay áo hùng hổ muốn lao vào tập đoàn Triệu thị.
Bởi vì anh biết Hoắc Anh Tú đang làm việc ở tập đoàn Triệu thị, đảm nhiệm chức vụ giám đốc.
“Hàn Phiêu, anh bình tĩnh một chút.”
Tô Tuệ Kỳ vội kéo anh lại: “Sao anh vẫn không hiểu, em cho anh biết tin này là để cho anh cơ hội, vừa nãy để tránh Hoắc Anh Tú, Tuệ Anh đã một mình đi ra cửa sau của công ty, anh nhanh đi tìm cô ấy đi, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để anh ra tay.”
Tuy mấy năm nay người Hàn Phiêu thực sự yêu không phải cô, nhưng vẫn đối xử rất tốt với cô, với lại là do cô ngoại tình với Triệu Dân Thường trước nên trong lòng cô vẫn cảm thấy mắc nợ Hàn Phiêu, ngày hôm nay coi như cô trả lại cho anh.
Quả nhiên, Hàn Phiêu vừa nghe xong, từ phẫn nộ đã biến thành mừng rỡ, anh đã chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội. Hàn Phiêu kích động nắm chặt tay Tô Tuệ Kỳ, cảm kích nói: “Cám ơn em, Tuệ Kỳ, nếu thành công, anh nhất định sẽ trả ơn em.”
Nói xong, anh chạy về phía cửa sau của tập đoàn Triệu thị nhanh như một cơn gió.
Ở bên kia, sau khi Tô Tuệ Anh chia tay với Tô Tuệ Kỳ, cô một mình đi về phía cửa sau, ai ngờ, khi cô mở cửa sau, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Sở Trình Thiên mặc trang phục thoải mái, nghiêng người dựa vào khung cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Tô Tuệ Anh chợt lỡ mất nửa nhịp, vẻ mặt không dám tin nhìn Sở Trình Thiên đột nhiên xuất hiện ngoài cửa.
“Anh… sao anh lại ở đây?”
Mới nãy rõ ràng cô thấy xe của anh đậu ở ngoài cửa chính, sao anh lại đứng ở cửa sau?
Đôi mắt đen nhánh nghiêm túc của Sở Trình Thiên nhìn chằm chằm Tô Tuệ Anh, trong giọng nói lộ ra vẻ thương cảm: “Em đang tránh anh, vì sao? Không phải tối qua chúng ta vẫn đang rất tốt đẹp sao?”
Từ sáng sớm, khi Tô Tuệ Anh không xuất hiện ở dưới lầu để anh đón cô đi làm, sau đó điện thoại tắt máy cả ngày, anh biết rõ Tô Tuệ Anh cố ý tránh anh, vì vậy, đến lúc tan làm, anh cố ý đậu xe ở cửa chính, bản thân lại tới cửa sau chờ.
Nếu Tô Tuệ Anh thực sự xuất hiện ở cửa sau, vậy chứng minh cô thực sự đang né tránh anh.
Đối mặt với Sở Trình Thiên đang đau lòng chất vấn mình như vậy, đặc biệt khi nghe anh nhắc tới đêm qua khiến cô nghĩ tới khoảnh khắc Hoắc Anh Tú đối xử tàn nhẫn với cô, trái tim Tô Tuệ Anh tâm như bị xé nát, đau không thở nổi.
Khuôn mặt cô lại cố giả vờ lạnh lùn, nói: “Tối qua là tối qua, hôm nay là hôm nay, tối qua tôi không biết anh lại là thị trưởng cao quý. Thị trưởng đại nhân, đừng đùa nữa, cô nhân viên văn phòng như tôi không chơi nổi, muốn chơi thì anh tìm người khác chơi đi!”
Nói xong, Tô Tuệ Anh đẩy cửa, bước thẳng về phía trước.
“Không, anh không đùa, anh nghiêm túc.”
Sở Trình Thiên đuổi theo Tô Tuệ Anh, ôm cô vào lòng, lên tiếng giải thích: “Anh không nói rõ thân phận của anh cho em biết là vì anh sợ em phải chịu áp lực, anh yêu em, anh thật sự yêu em!”
Anh lại không biết rằng câu “anh yêu em” mà anh thốt ra khiến Tô Tuệ Anh đau đớn thế nào.
“Đừng nói lời yêu với em, chúng ta không có tương lai, chúng ta… chia tay đi, sau này đừng gặp lại nữa.”
Tô Tuệ Anh nhắm chặt mắt lại, nước mắt rơi xuống không chút tiếng động.
Anh càng tốt đẹp như vậy, cô lại càng thấy mình không xứng với anh, điều cô có thể làm chỉ là chia tay, từ nay về sau không gặp gỡ.
“Đừng, anh yêu em, anh sẽ cho em tương lai, em hãy tin anh.”
Nghe những lời Tô Tuệ Anh nói, trái tim của Sở Trình Thiên như muốn nát vụn, ôm chặt Tô Tuệ Anh, mạnh mẽ hôn lên môi cô một nụ hôn sâu đậm.
“Ưm… Đừng… Buông tôi ra…”