MINH HÔN CHÍNH THÚ

Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan



    *画皮术: Thuật Họa Bì - Họa Bì dịch mỹ miều thì là bức tranh da người, đúng nghĩa thì là vẽ da người. Trong Liêu Trai Chí Dị từng có nhắc đến thuật này (Chương 10), trong đó nhắc đến một con quỷ khoác lên mình 1 bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ lại, dùng vẻ đẹp bên ngoài để che giấu cái ác độc bên trong. 



____________________________


    Thấy bị tôi phát hiện, ông ta cũng không trốn, mà trực tiếp nhìn chằm chằm vào tôi. Bởi vì cách một khoảng cách rất xa, cho nên tôi nhìn một hồi cũng không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta. 


    Tôi vô thức kéo mạnh góc áo của Xa Dục, ra hiệu cho anh ta nhìn vào chỗ cửa sổ mà Lưu Vũ Cường đang đứng.


    Xa Dục liếc nhìn tôi một cái, sau đó thuận theo hướng mắt của tôi mà nhìn. Nhưng khi anh ấy vừa quay đầu nhìn, thì Lưu Vĩ Cường đã rời đi rồi. 


    Xa Dục nhìn tôi im lặng và thì thầm hỏi tôi đang làm trò gì. Tôi nói thầm với Xa Dục rằng khi anh ta vừa quay lại nhìn, Lưu Vĩ Cường đã trốn vào bên trong rồi, nên anh ấy không thấy được. Lúc này, chú Cung hình như cũng đã nói chuyện xong với vợ của Lưu Vĩ Cường - bà Từ Phượng Kiều, ông cúi chào rồi đi tới chỗ chúng tôi đứng.


    Tôi âm thầm nói với chú Cung rằng vừa nãy Lưu Chí Cường đã liếc nhìn chúng tôi từ chỗ cửa sổ. Chú Cung có chút khó tin nói với tôi rằng: "Nhưng cậu có thấy con ma con quỷ nào ở trên người Lưu Vĩ Cường không?"


    Tôi lúng túng lắc đầu.


    Chú Cung nói với tôi "Vậy thì không phải là không có vấn đề gì sao?" Chú Cung cũng quay đầu lại và hỏi Xa Dục xem có thấy điểm gì không đúng không, Xa Dục cũng lắc đầu. 


    Nhất thời, tôi chìm vào trạng thái chán nản, phiền muộn. Chính là cái cảm giác mà tôi rõ ràng biết Lưu Vĩ Cường có vấn đề, nhưng lại tìm không ra vấn đề đó nó nằm ở chỗ nào.


    Chú Cung nhìn vào chúng tôi rồi nói: "Vì hôm nay cũng không phát hiên ra được điều gì, cho nên trước tiên chúng ta quay về đã. Lưu phu nhân Phượng Kiều cũng đã nói rằng, nếu có vấn đề gì thì bà ấy sẽ đến gặp trực tiếp chúng ta sau."


    Tôi vẫn muốn quay lại đó nhìn xem. Nhưng chú Cung nói, vừa nãy chú ta đã bảo đảm với Từ Phượng Kiều rằng Lưu Vĩ Cường vẫn ổn, nếu bây giờ quay lại đó, không phải là tự vả vào mặt mình sao? 


    Lại nói, chúng tôi đã nhìn đi nhìn lại ngôi nhà mấy lần rồi, rõ ràng là ngôi nhà này không hề có chút vấn đề nào cả. Trên người ông ta vẫn còn mang theo pháp khí, cho nên sẽ càng không dính tà. Ngay cả khi Lưu Vĩ Cường nhìn chúng tôi trong cửa sổ, nó có thể chỉ là một cái nhìn bình thường, có lẽ là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều.


    Nói xong, chú Cung kéo chúng tôi trở lại. Khi chúng tôi ở trong xe, bầu không khí lại trở nên kỳ lạ. Mọi người đều không nói gì, dường như mỗi người đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân.


    Một lúc sau, Xa Dục dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ta vỗ mạnh một cái vào đùi, rồi nhìn tôi và nói: "Chung Xuyên, cậu có còn nhớ dì Trương không?"


   Sau khi nghe những lời nói này của Xa Dục, tôi hơi sững sờ, rồi gật đầu và nói: "Tất nhiên là nhớ, nhưng có vấn đề gì xảy sao?"


    Xa Dục nói với tôi: "Khi chúng ta lần đầu tiên đến nhà Thi Nhài, chúng ta đã tưởng dì Trương là một người bình thường có đúng không?"


    Tôi không hiểu ý của Xa Dục lắm nhưng vẫn gật đầu, cố gắng nghe xem anh ấy muốn nói cái gì tiếp theo.


    Xa Dục nhìn tôi và nói: "Dì Trương mà chúng ta đánh ngất không phải là dì Trương thật, mà người chết kia mới là dì Trương thật, đúng không?"


    Nghe những lời dường như khá vòng vo này của Xa Dục tôi liền sững người trong vài giây, sau đó đột ngột quay đầu lại. Tôi nhìn Xa Dục và nói: "Ý anh là có thể có ai đó đã ngụy trang tướng mạo của người khác, sau đó để bản thân đến thế chỗ người kia?"


    Xa Dục khẽ gật đầu, sau đó tôi chỉ cảm thấy da đầu tôi tê rần lên. 


    Nếu nó thực sự đúng như Xa Dục đã nói thì mọi khúc mắc đều được gỡ cả rồi, Lưu Vĩ Cường thật đã chết, hoặc đang nằm trong tầm kiểm soát của ai đó. Còn người mà chúng tôi vừa nhìn thấy chính là tên nào đó đã ngụy trang thành Lưu Vĩ Cường.


    Cho nên vợ ông ta mới thấy tính khí ông ta đã thay đổi rất nhiều, còn chúng tôi lại không thể phát hiện ra bất luận dấu hiệu kỳ quái nào ở trên người của Lưu Vĩ Cường. Nếu chuyện này là thật, thì Lưu Vĩ Cường hiện tại cùng với người giả dạng dì Trương lúc trước khả năng chính là cùng một người. 


    Nếu như thật sự đúng như những gì tôi tưởng tượng, thì điều này thật sự quá khủng khiếp. Bởi vì tôi biết, ả thổi sáo điều khiển cơ thể thật của dì Trương kia biết rất rõ chuyện về Tề Linh. Nói cách khác, làng cũ của tôi, Thi Nhài, thôn Kim Quý, Liêu Tinh Thiên, và thậm chí là cả Lưu Vĩ Cường này, tất cả những điều này có liên quan đến người đã giết cha mẹ của tôi. 


    Nếu như thật sự đúng như vậy, thì có vẻ như người đàn ông bí mật kia đang có một âm mưu rất lớn, sau khi trải qua sự tình ở thôn Kim Quý, tôi đã bắt đầu túm được đuôi của người đàn ông bí mật kia. Nhưng có vẻ như anh ta không chỉ có một mình, rất có khả năng là cả một tổ chức. Sau khi nghe lời nói của tôi, chú Cung liền gấp gáp đạp phanh xe lại và nói với chúng tôi rằng: "Nếu người đó thực sự là Lưu Vĩ Cường giả như lời các cậu nói. Vậy chúng ta có cách nào để phá giải nó, làm cho hắn ta lộ ra bộ mặt thật không?"


    Trong phút chốc tôi liền rơi vào trầm tư, Xa Dục lại nói: "Theo nhiều ghi chép vụn vặt khác nhau, qua các thời đại thì có rất nhiều bí thuật có thể giúp người ta giả mạo tương tự như lần này, nhưng tất cả đều chỉ là truyền thuyết mà thôi. Cháu cũng không biết loại pháp thuật mà tên Lưu Vĩ Cường giả mạo kia dùng là loại nào."


    "Nếu tôi đoán không sai, thì có lẽ là 'Thuật Họa Bì'." Tôi nói với Xa Dục. 


    "'Thuật Họa Bì'? Làm thế nào mà cậu có thể biết?" Xa Dục hỏi lại tôi.


    "Tôi thực ra cũng là suy đoán thôi. Cậu có nhớ những gì tôi đã nói về giấc mơ của tôi đêm qua không?"


    Xa Dục gật đầu với tôi, tôi lại tiếp tục nói: "Cả giấc mơ tôi nói với cậu vào buổi sáng sớm nay nữa?"


    Xa Dục lại gật đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục.


     "Trong giấc mơ đó, tôi đã thấy rất nhiều người, khuôn mặt của họ trông rất bình thường, chỉ có khuôn mặt của Lưu Vĩ Cường từ đầu đến cuối luôn bị phủ lên một tầng mỏng âm khí đen. Ngoài ra, anh có nhớ mấy cái xác chết đã biến mất, sau đó lại được phát hiện ở thôn Kim Quý không? Trước đây tôi đã được cảnh sát thông báo lại, sau khi họ đến, một vài khuôn mặt của mấy cái thi thể kia đều không thấy đâu nữa. Nhưng mà, tôi lại chắc chắn lúc chúng ta nhìn thấy những thi thể đó, khuôn mặt của họ vẫn còn. Như vậy, rõ ràng là sau khi Vạn Thạc Minh rời đi, đám người bí hiểm kia đã xuất hiện và lấy đi lớp da mặt của mấy cái thi thể. Còn về mục đích lấy đi da mặt là gì, hiên tại chúng ta đã tìm ra được câu trả lời rồi đó."


    Xa Dục gật đầu với tôi, sau đó nói: "Nếu thực sự đúng như cậu nói, thì nói không chừng có một cách mà chúng ta có thể dùng. Bởi vì cái 'Thuật Họa Bì' này, mỗi lần vào lúc 12 giờ đêm, nhất định phải vẽ lại lớp da mặt kia một lần nữa."


    Sau khi nghe những lời này của Xa Dục, chú Cung nói với Xa Dục: "Tiểu tử, vậy thì không sai rồi. Từ Phượng Kiều nói với tôi rằng mỗi đêm Lưu Vĩ Cường đều chạy vào trong phòng rồi khóa phòng để nghiên cứu cái gì đó, mỗi lần vậy liền ngồi bên trong đến mấy tiếng đồng hồ. Hơn nữa, phòng của ông ta cũng không bao giờ cho phép Từ Phượng Kiều đi vào. Có lần Từ Phượng Kiều quá tò mò và muốn lẻn vào trong xem, nhân lúc Lưu Vĩ Cường vẫn còn đang ngủ say. Nhưng mà lại không ngờ đến rằng bà ấy đã bị Lưu Vĩ Cường phát hiện. Lưu Vĩ Cường lúc đó rất tức giận với Từ Phượng Kiều và ông ta đã muốn ly dị với Từ Phượng Kiều ngay tức khắc."


    Kể từ đó, Từ Phượng Kiều không hề dám lại gần căn phòng kia, bà cũng nói thêm, bên trong bên ngoài căn phòng lắp đầy còi báo động, chỉ cần có người tới gần, nó sẽ thông báo cho Lưu Vĩ Cường biết thông qua điện thoại.


    Sau khi nghe chú Cung nói đến đây, tôi gần như có thể chắc chắn rằng Lưu Vĩ Cường kia chính xác là đồ giả. Chú Cung còn hào hứng nói với chúng tôi: "Thế làm như nào đây? Quay lại đó và bắt nó sao?"


    "Trước tiên không được, vấn đề này, chúng ta nhất định phải suy nghĩ thật kĩ đã. Hiện tại vấn đề nhìn này có vẻ rất phức tạp. Nếu hành động thiếu thận trọng, chúng ta có thể sẽ bứt dây động rừng. Chúng ta phải có một kế hoạch tỉ mỉ, vì vậy trước tiên chúng cháu cần phải tìm thấy bằng chứng chứng minh cho việc Lưu Vĩ Cường hiện tại là do một người khác đang đóng giả thành đã."


    Sau khi chú Cung nghe những lời tôi nói thì khẽ gật đầu, đồng ý với những ý kiến của tôi. Hỏi tôi rằng có kế hoạch gì không?


    Tôi nhìn chú Cung và khẽ gật đầu, rồi nói: "Cháu chỉ có một kế hoạch đại khái mà thôi. Hãy để cháu quay về và suy nghĩ thêm về nó. Trước tiên chúng ta cứ về nhà đã."


    Chú Cung gật đầu với tôi, sau đó hỏi tôi liệu Từ Phượng Kiều có đang gặp nguy hiểm gì không. Tôi suy nghĩ một lúc, và nói với chú Cung rằng bà ấy tạm thời không gặp nguy hiểm gì đâu, nguyên nhân rất đơn giản. Đó là nếu như Từ Phượng Kiều xảy ra chuyện gì, hắn ta sẽ gặp cản trở không nhỏ. Có vẻ như tên giả mạo này còn cần thân phận của Lưu Vĩ Cường để đi làm một vài việc nữa. Còn chính xác là làm cái gì thì tôi vẫn chưa đoán ra.


    Tuy nhiên, có một điều tôi có thể chắc chắn là hiện tại hắn vẫn chưa đạt được mục đích của mình. Cho nên, hắn ta sẽ không khiến Từ Phượng Kiều gặp nguy hiểm. Bởi vì điều này sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho hắn chứ chẳng giúp được gì hắn hết. 


    Tuy nhiên, lần này Từ Phượng Kiều đến tìm chúng tôi nhờ chúng tôi giúp bà ấy điều tra. Tôi không biết liệu bà ấy có bị Lưu Vĩ Cường nghi ngờ hay không nữa.


    Sau khi tôi trở về, tôi liền bảo chú Cung sắp xếp một cuộc hẹn với Từ Phượng Kiều vào ngày mai khi Lưu Vĩ Cường đi vắng. Chúng tôi sẽ nói với Từ Phượng Kiều về suy đoán của chúng tôi.


    Sau đó tôi để chú Cung nhờ đến bên cảnh sát kiểm tra xem Lưu Vĩ Cường và dì Trương kia có điểm gì giống nhau, đồng thời để họ kiểm tra xem gần đây có thi thể nào lại bị biến mất hay không.


    Sau khi nghe những lời tôi nói, chú Cung nhìn tôi cười nói: "Tiểu Chung, không tồi nha, đã biết làm mọi việc một cách có trật tự. Hôm nay trước tiên cứ vậy đi đã, trước hết chúng ta cứ đi nghỉ ngơi thôi, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu làm việc."


    Chúng tôi gật đầu, sau đó nói với chú Cung, nếu có thể khiến Từ Phượng Kiều tin rằng Lưu Vĩ Cường kia là giả, chúng ta có thể sẽ tìm được cách để vào được căn phòng bí mật của tên kia. 


    Tối nay, sau khi chúng tôi đã trở về cửa hàng, tôi đã xem xét kỹ các ghi chép về 'Thuật Họa Bì'. Sau khi đọc những ghi chép này, tôi nhận ra rằng cái gọi là 'Thuật Họa Bì' kia đặc biệt rất phức tạp, lại còn có rất nhiều hạn chế. Không thể tùy tiện kiểu bạ ai cũng có thể vẽ mặt người ta được, phải là người phù hợp với mấy cái điều kiện khác mới được.


    Trước hết, chất liệu của da nhất định phải phù hợp với bát tự* của người đóng giả, hơn nữa giống như Xa Dục đã nói, vẽ da người không những yêu cầu kĩ thuật rất phức tạp, mà còn cần có rất nhiều nguyên liệu, tư liệu. 


___________________


  *Bát tự: Hiểu nôm na thì là ngày sinh tháng đẻ. Chi tiết hơn chính là nó được tổng hợp lại từ Thiên Can và Địa Chi, kết hợp với giờ, ngày, tháng, năm sinh (Tứ Trụ). Mỗi người khi sinh ra vì năm tháng ngày giờ sinh ở vào các trạng thái khác nhau của vũ trụ nên được hưởng khí âm dương bẩm sinh trong đục, vượng suy khác nhau thể hiện qua Thiên Can và Địa chi trong ngày sinh. Tổ hợp các Can Chi này phối hợp với Lưu niên Đại vận (sự vận hành của vũ trụ) cấu tạo thành đặc điểm phú quý, phúc họa của một con người cụ thể. Các Can và Chi trong Tứ trụ tượng trưng cho khí âm dương, tiết khí vượng suy. Thiên can chủ về lộc, là Thiên nguyên. Địa chi chủ về thân, là Địa nguyên.


    Túm quần lại là để xem tử vi. Bạn nào từng nhìn qua lá số tử vi rồi thì rõ nè. 


___________________


    Ngoài ra trong cuốn "Thợ Săn Ma" còn có ghi chép lại nói rằng thi thể phải được nuôi dưỡng trong ba ngày đầu dưới môi trường đầy âm khí. Sau đó lột da của thi thể ra, lấy máu từ tử cung của phụ nữ quết lên phần mặt thi thể, sau đó điều hòa lại. Tiếp theo dùng bút làm từ nhau thai nhi vẽ lên lớp da mặt vừa lột. Sau khi vẽ xong, phủ lớp da lên mặt rồi dùng kim âm khâu lại, sau đó lại quết máu bào thai lên trên để nguyền rủa, vậy là hoàn thành. 


    Sau khi nhìn thấy mấy dòng này, tôi đã gần như chắc chắn rằng về mấy thứ đồ ở trong phòng của Lưu Vĩ Cường, những thứ này phải được giấu kín ở đâu đó, bởi vì theo như những ghi chép lại trong cuốn sách này, mảng da người kia chỉ có thể được sử dụng trong khoảng hơn một tháng, nó còn có nhược điểm là cần phải được sửa và vẽ lại hàng ngày.


    Xét trình tự của việc họa bì lần này với chuyện của tên thổi sáo lúc ở thôn Kim Quý, có thể đoán được hai tên này đang hợp tác với nhau. Điều này một lần nữa xác thực được suy nghĩ của tôi là đúng. Bọn chúng không phải là cùng một người, mà là cùng một đội. 



__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.

Bình luận

Truyện đang đọc