MINH HÔN CHÍNH THÚ

Dịch: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan



    Từ trong ánh mắt của hai nữ sinh này, tôi biết chắc hai ả biết gì đó. 



     Dì mập nói rằng từ sau khi Hồ Đình Đình đi vào đây, thì không thấy đi xuống nữa. Cũng chính là nói, Hồ Đình Đình vẫn luôn ở đây.


    Nhóm nữ sinh này giống như là mật thám vậy, tôi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể đoán ra được, bọn họ đã nói cái gì với Hồ Đình Đình.  


    Sau khi nghe thấy lời nói muốn ném bọn họ xuống của tôi, đừng nói hai nữ sinh trước mặt này không tin, mà ngay cả dì quản lý ký túc mập mạp kia cũng chả ngờ, bởi vì bà ta nghĩ rằng, tôi suy cho cùng chỉ là một giám sát viên, làm sao có thể động thủ được.


    Hai nữ sinh này đã từng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của chúng tôi khi ở trước mặt Sở Ngư, cho nên bọn họ hung hăng nói với chúng tôi: "Tới đây, mày ngon thử xem, hôm nay mày mà không làm được thì mày là cháu tao."


    Tôi quay đầu lại và nhìn về phía Xa Dục nói: "Quay lại chưa?"


    Xa Dục tay cầm điện thoại di động, nhìn tôi tôi gật đầu, tôi mỉm cười nhẹ nhàng một cái nói: "Lần đầu tiên tôi nghe thấy có một loại yêu cầu kỳ lạ như vậy đấy, vậy để tôi giúp cô thỏa mãn rồi."


    Nói xong, tôi liền trực tiếp đi đến bên cạnh nữ sinh vừa nói, chặn ngang cô ra rồi bế cô ta lên, sau đó đi đến bên lan can, Xa Dục cũng đặc biệt phối hợp mở cửa chắn ra.


    Lúc đầu, ả ta vẫn còn chút gan lì chống cự, nhưng sau khi một nửa người đã chới với ra ngoài, cô ta gần như vừa khóc vừa cầu xin tôi: "Tôi... tôi nói cho anh."


    Lúc này, quản lý ký túc xá mập mạp ở đằng sau nhanh chóng túm lấy chân cô ta. 


    "Nói mau, Hồ Đình Đình đang ở đâu?" Tôi nhàn nhạt hỏi nữ sinh đó, bên ngoài cửa sổ gió thổi tới đến là mạnh, ào ào ào ào. 


    "Trong phòng đun nước.. phòng đun nước." Nữ sinh bị tôi đẩy cả nửa cơ thể ra bên ngoài cửa sổ, gần như điên cuồng hét lên với tôi.


    Tôi trực tiếp kéo nữ sinh này vào bên trong, cô ta bị dọa cho sợ đến mức ngồi sụp trên mặt đất. Lúc này, Xa Dục chạy như điên ra bên ngoài, quản lý ký túc xá béo mập cũng chạy theo sau.


    "Vị huynh đệ này, phòng đun nước ở cuối hành lang, phòng cuối cùng ấy." Lúc này, bà quản lý ký túc xá mập mạp vội vã hét với theo, chúng tôi vừa mới đi ra ngoài, tôi đã thấy nữ sinh vừa rồi đã rút điện thoại di động của cô ta ra, đang khóc sướt mướt gọi điện thoại.


    Nhìn bộ dạng này có vẻ như là đang gọi viện binh. Tôi để đề phòng vạn nhất có chuyện gì nên cũng rút điện thoại ra, gọi cho Trương Siêu nhắc nhở một tiếng, bảo cậu ấy cứ cách 2 giờ đồng hồ lại gọi cho một lần, nếu không có hồi âm, thì lập tức đi tìm Cục Trưởng Lưu tới cứu chúng tôi. 


    Về việc xác định vị trí của tôi, đối với Trương Siêu thì hẳn chỉ là một việc đơn giản như ăn bánh. Sau khi gọi điện thoại xong, chúng tôi đi đến cuối hành lang của tầng lầu này, có một bảng ghi phòng đun nước được viết ở trên đó. Sau đó Xa Dục liền đẩy cửa rồi đi thẳng vào.


    Cảnh tượng trước mặt tôi khiến tôi và Xa Dục vô thức sững người lại.


    Bởi vì vào lúc này có một người con gái đang bị lột sạch đồ rồi treo lên. Hơn nữa còn treo kiểu vô cùng biến thái, độ cao này chỉ đủ cho Hồ Đình Đình nhón mũi chân, chính là không treo lơ lửng hẳn trên không, nhưng nếu không kiễng mũi chân, dây thừng sẽ thít chặt cánh tay của cô ấy.


    "Ôi vãi cả linh hồn thánh địa thiên thần của tôi ơi. Đây là.. Đây là.." Sau khi quản lý ký túc xá mập mạp hét lên, bà ấy nhanh chóng chạy về phía Hồ Đình Đình, đầu tiên bà ấy đỡ Hồ Đình Đình xuống.


    Ngay sau đó, liền lấy quần áo mặc cho Hồ Đình Đình. 


    "Hai vị huynh đệ này, tốt rồi. Tốt rồi. Các cậu có thể quay lại được rồi." Lúc này, quản lý ký túc xá mập mạp đã mặc quần áo vào cho Hồ Đình Đình, Xa Dục nhanh chóng chạy đến, ôm chầm lấy Hồ Đình Đình và nói: "Đình Đình, là anh không tốt, là anh không thể bảo vệ em thật tốt."


    Ý thức của Hồ Đình Đình hiện tại đang tỉnh táo. Tuy nhiên, có thể là do cô ấy đã bị treo trong một thời gian dài, cho nên toàn bộ cơ thể cô ấy rất yếu, đôi môi hơi khô và nứt nẻ, hơn nữa lớp da trên cánh tay của cô ấy gần như đã nứt ra để lộ cả thịt đỏ hồng ở bên trong. 


    Tôi nhìn một màn này của Xa Dục và Hồ Đình Đình, thậm chí còn nở một nụ cười mờ nhạt. Chính nụ cười này khiến tôi cảm thấy như có ai đó đang cầm một con đao đâm thẳng vào lồng ngực của tôi vậy.


    "Yên tâm đi. Anh sẽ không cho phép bất cứ ai có thể bắt nạt được em." Vào lúc này, Xa Dục liền bế Hồ Đình Đình lên, sau đó anh ấy liền đi ra ngoài. Tôi vừa vặn cũng muốn ra ngoài, nhưng lại có cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm từ phía sau lưng. 


    Tôi vô thức hội tụ âm khí vào mắt mình, ngay sau đó tôi liền nhìn thấy trong một góc tối tăm ẩm ướt của căn phòng này, lúc này có một bóng người ngồi xổm ở đó. Bóng người này cùng với Lưu Bội tôi tìm thấy ở trong phòng tắm ngày hôm qua là giống nhau. Tuy nhiên, bởi vì đầu của cô ấy gục vào giữa hai đầu gối của cô ấy, mái tóc ướt nhẹp xõa ra lòa xòa ở trước mặt. 


    Cho nên nhất thời, tôi cũng không thể nhìn rõ được mặt cô ấy. Ngay khi tôi vừa muốn đi tới đó, thì cơ thể cô ấy đột nhiên trở nên trong suốt, sau đó liền trực tiếp biến mất.


     Quản lý ký túc mập mạp thấy tôi sững sờ đứng ở một góc, liền hét vào với tôi một tiếng. 


    Có lẽ động tĩnh của chúng tôi đã làm kinh động đến tất cả mọi người ở trong ký túc xá. Lúc này, ở cửa của mỗi phòng ký túc xá đều đứng đến chật kín người, tất cả bọn họ đều nhìn chúng tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Xa Dục rồi thì thầm to nhỏ với nhau. 


    Nhìn thấy một màn này, Xa Dục đang bế Hồ Đình Đình cả người ỉu xìu đầy thương tích, đột nhiên dừng lại và nói: "Wow, đây là Đại Học Sư Phạm sao, dạy cho cách để trở thành một bầy súc vật máu lạnh à?"


    Sau khi Xa Dục nói xong, trực tiếp ôm Hồ Đình Đình đi vào phòng ký túc. Xa Dục nói với dì quản lý ký túc mập mạp kia: "Dì ơi, dì có quần áo nào không, trước tiên cho cô ấy mượn mặc tạm một lúc đi ạ." 


    Dì quản lý ký túc liên tục gật đầu. Lúc này, Xa Dục nói trong giận dữ "Đuỵt mọe. Đình Đình làm gì với mồ mả tổ tiên nhà bọn chúng sao? Tại sao bọn chúng từng người lại từng người đối xử với cô ấy như thế này chứ?"


    "Sự việc lần này không đơn giản như vậy đâu. Đúng rồi, lúc ban ngày ấy, anh có nhìn thấy những thứ dơ bẩn đeo bám lên cơ thể của Hồ Đình Đình không?" Nghĩ tới cái bóng dáng kia, tôi liền hỏi Xa Dục. 


     Xa Dục lắc đầu với tôi và nói, "Bóng người gì cơ? Không có thấy. Ý của cậu là gì?"


   "Hành động ban ngày của Hồ Đình Đình ấy, anh có nghĩ rằng nó rất bất thường không?" Tôi nói với Xa Dục. 


    Xa Dục nhìn tôi rồi nói: "Vào ban ngày, tôi đều ở bên cạnh Hồ Đình Đình. Nếu cô ấy có những thứ tà ác xâm nhập vào cơ thể, tôi sẽ là người biết lần đầu tiên. Chung Xuyên, cậu phải phân biệt cho rõ ràng. Đây là một thảm họa do con người gây ra, không phải là chuyện do quỷ tạo ra."


    "Vậy anh giải thích như thế nào về hành động bất thường vào ban sáng của Hồ Đình Đình, hơn nữa với sự hiểu biết của chúng ta về Hồ Đình Đình, cô ấy không phải là loại người bị ép buộc thì sẽ nói ra loại ngôn ngữ bẩn thỉu, tục tĩu đó." Tôi lại một lần nữa nói với Xa Dục về hồn ma nữ kia, sau đó lại nói với Xa Dục: "Hiện tại tôi nghi ngờ rằng, một số cô gái kia, sẽ có người dùng thuật nuôi quỷ đứng ở sau."


    Sau khi nghe thấy lời đó, Xa Dục nhìn tôi và nói: "Lại là thuật nuôi quỷ?"


    "Rõ ràng là thuật nuôi quỷ này chỉ là cấp thấp. Nhưng đối với người bình thường mà nói, cũng đã đủ rồi." Tôi nói với Xa Dục.


    Không đợi Xa Dục nói thêm điều gì, dì quản lý ký túc liền mở cửa phòng nghỉ cho chúng tôi. Người dì mập mạp này nói với chúng tôi: "Hai vị huynh đệ này, tôi đã xử lý vết thương của Hồ Đình Đình rồi, tất cả chúng đều chỉ là vết thương ngoài da thôi. Các cậu.. các cậu là đội thanh tra nào? Điều này có gây ra bất kỳ vấn đề gì cho tôi không?"


    Dì quản lý ký túc mập mạp xoa tay lo lắng, hỏi chúng tôi.


    Tôi liếc bộ dạng này của dì quản lý ký túc một cái, sau đó nói: "Miễn là dì chịu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi tự nhiên sẽ không để dì phải chịu trách nhiệm, hiện tại xem ra, ở cái ký túc xá này, dì vẫn còn là rất xứng đáng với chức vụ này."


    Tôi nói như vậy, chỉ để đánh trống lảng đi thôi. 


    Dì quản lý ký túc mập mạp sau khi nghe thấy tôi nói điều này, liền hít một hơi dài, rồi nói với tôi: "Vậy thì tốt rồi. Vậy thì tốt rồi. Đám nhóc này thật là không chịu học hành cho nên thân mà."


    Vào lúc này, Xa Dục cau mày nhìn dì quản lý ký túc mập mạp kia nói: "Dì à, dì có thể cho chúng tôi biết một chút về chuyện Hồ Đình Đình không?"


    Sau khi nghe thấy những lời nói này của Xa Dục. Dì quản lý ký túc xá nói với chúng tôi: "Các cậu muốn biết những gì?"


    "Mọi thứ mà dì biết." Xa Dục cuối cùng đã nói với dì quản lý ký túc xá mập mạp kia. 


    Sau khi nghe thấy những lời nói này của Xa Dục, dì mập nói: "Lại nói, không biết rằng hai cậu này, có thể không báo cáo lại sự việc xảy ra ngày hôm qua được không?"


    Tôi nói với dì ta: "Sự việc xảy ra ngày hôm qua à, tôi cũng không biết rõ lắm đâu."


     Sau khi nghe thấy lời nói này của tôi, dì quản lý ký túc mập mạp vỗ vai tôi và nói tôi rất thú vị.


    Sau đó, dì ta nói với tôi và Xa Dục rằng: "Hồ Đình Đình này là một người rất nổi tiếng trong trường chúng tôi. Các cậu cũng đã thấy rồi đấy. Lý do tại sao mọi người tránh cô ấy nhiều đến là như vậy là vì một lý do." 


    "Lần đầu tiên khi Hồ Đình Đình đến trường, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, cô ấy ở ký túc phòng 503. Khi đó, bạn cùng phòng của cô ấy đều không phải là đám con gái kia. Sau đó, tôi căn bản cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Ở trường học liền bắt đầu lan truyền rằng mẹ của Hồ Đình Đình bị AIDS. Sinh viên đại học chính là một lũ thích hóng chuyện bát quái nhất, ngay khi tin tức này xuất hiện, nó lập tức được lan truyền một cách chóng mặt. Một số sinh viên còn tìm thấy hồ sơ bệnh án của mẹ Hồ Đình Đình, bà ấy thực sự là bị AIDS."


    "Các cậu biết đấy, một khi loại chuyện này bắt đầu, nó giống như một chiếc hộp Pandora được mở ra vậy. Nó sẽ không bao giờ có thể dừng lại được. Mọi người đào sâu hơn và phát hiện ra rằng mẹ của Hồ Đình Đình, là một gái bao, vì vậy cũng không khó để tưởng tượng ra bà ấy có thể mắc phải căn bệnh này. Nhưng tin tức giống có cánh, một số người còn nói rằng Hồ Đình Đình cũng bị AIDS, rồi dần dần khiến mọi người đều xa lánh Hồ Đình Đình."


    "Những chuyện này cứ tiếp tục lan truyền như vậy, sau đó nhà trường cũng biết, còn đặc biệt tìm tới Hồ Đình Đình. Bảo Hồ Đình Đình đi kiểm tra, cơ thể của Hồ Đình Đình không bị nhiễm AIDS. Nhưng mấy chuyện đồn đại này giống như cây đại thụ cắm rễ sâu, nó phát triển lan ra rất nhanh chóng. Rất nhanh lại có người tung ra lời đồn rằng khi mẹ Hồ Đình Đình bận, cô ấy sẽ giúp mẹ đón và tiếp khách. Cứ như vậy, giống như chúng ta hãy nói, một đống thịt thối thì sẽ thu hút nhiều ruồi nhặng'. Có không ít lũ đàn ông có ý đồ xấu tới. Những chuyện xảy ra sau đó, mọi người chắc đều biết cả rồi chứ."


    Sau khi nghe dì quản lý ký túc nói đến đây, sắc mặt Xa Dục có chút sa sầm xuống nói với dì quản lý ký túc; "Dì nói ai là ruồi nhặng?"


    Dì quản lý ký túc mập mạp này rõ ràng là còn rất nhiều điều che giấu, chỉ nói khái quát ra vài thứ ngoài lề, nhưng các tình tiết thật sự thù một chút lại không nói. Nhìn cái bộ dạng che che đậy đậy của dì quản lý ký túc này, rõ ràng là đằng sau chuyện này vẫn còn những chuyện khác nữa. Hiển nhiên sẽ không hề đơn giản như bà ta nói như vậy. 


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.

Bình luận

Truyện đang đọc