MINH HÔN CHÍNH THÚ

Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii



Lúc này, Sở Ngư nhìn thấy biểu hiện của tôi như vậy, thì vô cùng mãn ý, cũng không thèm nói gì nữa, xoay người rồi rời đi.


Tôi nhìn cô ta rồi hỏi: "Chị Ngư, bao giờ chị mới định thả hai thằng chúng tôi ra thế?"


Nhưng Sở Ngư hoàn toàn không thèm trả lời. Cô ta vừa rời đi, mặt Xa Dục liền biến sắc, dồn sức nhổ một ngụm nước bọt về phía cửa.


Sau đó nói với một giọng ghê tởm: "Mẹ nó chứ, sao trên đời này lại có thể loại con gái độc ác như thế không biết."


Nói đoạn, Xa Dục quay ra nhìn tôi: "Chung Xuyên, không ngờ tên nhóc thối nhà anh lại học cũng nhanh đấy nhỉ?"


"Mấy lời nịnh nọt đấy á? Chúng ta chỉ có ra khỏi đây mới có thể đi giúp Hồ Đình Đình. Nhìn bộ dạng muốn ăn thua với người ta khi nãy của anh, ra được chắc?" Tôi nói với Xa Dục.


Xa Dục miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó nói với tôi: "Tôi lúc đó... là giận quá mất khôn thôi."


Khi chúng tôi vừa nói được mấy câu, bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân. Một tên bảo vệ đi vào. "Hai thằng bây đúng là cứng đầu. Sớm biết điều như vậy có phải tốt hơn không."


Nói đoạn, anh ta đi tới thả chúng tôi ra. Sau đó còn lớn miệng dọa nạt chúng tôi, bảo sau này liệu hồn đừng có đụng chạm đến Sở Ngư nữa.


Tất nhiên là chúng tôi gật đầu như giã tỏi. Sau khi ra ngoài, Xa Dục nói với tôi: "Chung Xuyên, tên bảo vệ chết tiệt kia cũng tính thành loại 'nối giáo cho giặc' nhỉ?"


Tôi liếc nhìn Xa Dục: "Cho dù là nối giáo cho giặc, anh định làm gì người ta?"


"Thằng cha đó nhốt chúng ta thế nào, chúng ta liền nhốt hắn như thế đó."  Xa Dục hằn học nói.


Tôi cười cười nói chuyện đó là tất nhiên rồi. Nhưng mà chuyện lần này e là không đơn giản như vậy.


Đợi chúng tôi xử lý xong vụ của Sở Ngư, sẽ quay lại tìm bọn họ 'báo thù' sau.


Mục đính quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cho ra Hồ Đình Đình. Nhưng mà lúc quay lại tòa ký túc số 18 kia, chúng tôi lại nhận ra một vấn đề, đó là hai thằng chúng tôi bị chặn lại, không làm cách nào mà đi vào bên trong được tòa nhà.


Thử dò la hỏi mấy bạn nữ sinh gần đó, bọn họ đều lịch sự tìm cách từ chối chúng tôi. Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện của mấy hôm trước, hiểu ra vì sao hôm đó bọn họ đều nhìn hai thằng như đồ biến thái. Có lẽ mấy chuyện bạo hành này, ả Sở Ngư kia không phải là làm lần đầu.


Nghĩ lại mà nói, hôm đó có lẽ dì quản lý với mấy nữ sinh bị chúng tôi hỏi kia, thực sự đã coi chúng tôi thành 'khách làng chơi' thật rồi.


Lúc này, Xa Dục vẫn ôm hy vong liên tục gọi điện cho Hồ Đình Đình, nhưng điện thoại luôn báo lại là ngoài vùng phủ sóng.


Tôi với Xa Dục muốn thử đi vào lần nữa, nhưng hình như dì béo quản lý ký túc xá đã nhớ mặt chúng tôi, bà ấy lập tức rút điện thoại nói muốn báo cảnh sát.


Nghe dì quản lý nói vậy, tôi đột nhiên tỉnh ngộ ra. Đúng rồi, báo cảnh sát, tại sao lại không chứ hả?


Nghĩ đoạn, tôi rút điện thoại ra và gọi cho cục trưởng Lưu. Không ngoài dự liệu, mới hai hồi chuông cục trưởng Lưu đã lập tức nghe máy.


Tôi kể lại hết một lượt chuyện bên này cho cục trưởng Lưu nghe. Cục trưởng Lưu không tin nổi mà nói: "Cái thể loại đại học sư phạm gì mà lại có chuyện như vậy chứ hả?"


Tôi 'vâng' một tiếng. Sau đó lại hỏi: "Cục trưởng, ông có biết cô gái tên Sở Ngư kia là ai không?"


Nghe tôi hỏi, ông ấy cũng không nghĩ ngợi mà trả lời: "Sở Ngư là ai tôi cũng không biết, nhưng trong thành phố Tần An này, quả thật có nhà họ Sở, bọn họ là một doanh nghiệp khá lớn."


"Nếu như bọn họ phạm pháp... vậy ông có....?" Tôi thử thăm dò thái độ của cục trưởng Lưu.


Không đợi tôi nói hết, cục trưởng Lưu đã ngắt lời: "Tiểu Chung, chúng tôi là cảnh sát. Chỉ cần là tội phạm, một người cũng không thể đứng ngoài vòng pháp lý. Cậu yên tâm đi, chúng tôi luôn vì dân phục vụ, bảo đảm an ninh xã hội."


Nói thì trượng nghĩa như vậy, nhưng trong lòng tôi lại hiểu rõ, chẳng qua là nể mặt Thiên Sư Đường chống lưng cho tôi mà thôi.


"Tiểu Chung, cậu cần chúng tôi điều người đến đó không?" Cục trưởng Lưu hỏi.


"Hiện tại thì chưa, chúng ta không nên đánh rắn động cỏ. Ông có thể liên lạc với người phụ trách của trường này không?" Tôi nói.


Cục trưởng Lưu lập tức đồng ý. Cho dù hai bên thuộc hai bộ khác nhau, nhưng nói cho cùng thì vẫn thuộc một hệ thống xã hội cả.


Cục trưởng Lưu cúp máy không lâu sau liền có một người tự xưng là Viện trưởng Triệu gọi đến, nói cục trưởng Lưu đã 'đánh tiếng' cho bọn họ, bọn họ đang nhanh chóng tới đây.


Tôi vội vàng nói tạm thời không cần đến, chỉ cần liên hệ với bên bảo vệ, nói cả với dì quản lý ký túc để chúng tôi đi vào là được.


Viện trưởng Triệu lập tức đồng ý. Sau đó lại còn nói trường học của bọn họ tuyệt đối không dung thứ cho hành vi bạo lực học đường, bất luận là ai cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả thích đáng.


Nghe ông to mạnh miệng hô hào khẩu hiệu, trong lòng tôi cảm thấy có chút mỉa mai. Ắt hẳn cục trưởng Lưu đã nói cho ông ta biết thân phận của chúng tôi rồi nhỉ.


"Vậy đi, tôi tên là Chung Xuyên, còn một người nữa tên Xa Dục. Cục trưởng Lưu chắc đã nói rồi, hiện tại chúng tôi đang ở dưới tòa số 18 đợi, phiền ông thông báo một tiếng. Cụ thể mọi chuyện, mai chúng tôi sẽ tìm tới ông để bàn bạc sau."


Viện trưởng Triệu lập tức đồng ý. Quả nhiên là có quan hệ một cái, mọi chuyện đều thuận lợi như thuyền gặp gió. Chẳng bao lâu sau tôi với Xa Dục đã nhìn thấy dì quản lý mang bộ mặt cười xu nịnh ra rồi.


"Hai vị huynh đệ này, hóa ra hai cậu là người của... của viện trưởng phái đến kiểm tra sao. Sao hai cậu không nói sớm, để chúng ta hiểu nhầm nhau như vậy..." Thái độ của dì béo thay đổi 720 độ.


Nhìn thấy bà ta bối rối cười nịnh chúng tôi, trên khuôn mặt phúng phính còn có thêm dấu tay đỏ hồng. Hẳn là sau khi nghe viện trưởng Triệu gọi đến bà ta đã tự tát mình vài cái đây mà.


"Cô cũng là thực hiện chức trách của mình thôi. Không trách cô." Thực ra tôi cũng là một người công tư phân minh. Khi đó dì quản lý cũng là nghĩ chúng tôi là khách làng chơi nên mới đuổi chúng tôi đi thôi.


"Hiện tại cô có thể nói cho chúng tôi biết Hồ Đình Đình đang ở đâu được chưa?" Tôi hỏi dì quản lý.


Dì béo lễ phép trả lời, ban sáng xảy ra chuyện như vậy, Hồ Đình Đình đã bị người ta lôi vào trong ký túc xá rồi. Bây giờ có lẽ đang ở trong đó.


Tôi nhìn dì ta nói: "Vậy đi, dì à, dì đưa chúng tôi lên đó đi. Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ."


Bà ta tất nhiên là gật đầu đáp ứng. Trực tiếp đưa chúng tôi lên tầng 5, đứng trước phòng 503. Bên trong liên tục truyền ra tiếng cười nói hihi haha không ngừng.


Dì quản lý nhẹ nhàng gõ cửa. Một tiếng nữ sinh vọng ra: "Ai đấy?"


"Quản lý ký túc xá." Dì béo đứng ngoài cửa nói.


Nghe vậy, cửa lập tức được mở ra. Người mở cửa chính là ả 'giặc cái' đứng sau Sở Ngư mà bị tôi bẻ ngón tay kia.


Ả giặc cái này mở cửa ra nhìn thấy tôi liền tỏ ra bất ngờ, chỉ tay vào tôi hỏi: "Tại sao mày lại ở đây?"


Tôi giữ lấy cái tay đang chỉ ra ngoài cửa của cô ta, lạnh lùng nói: "Nếu như cô muốn bị tôi bẻ sạch ngón tay thì cứ chỉ tiếp đi?"


"Ai dô, mẹ nó chứ. Mày biết tao là ai không?"Ả ta vênh váo tiến lên nói, tiếp tục giơ tay lên chỉ vào mặt tôi, tôi cũng không khách khí mà bẻ ngón tay ả.


Ả ta hét thảm một tiếng: "Giết người, giết người rồi!"


Tôi điên tiết nhìn cô ta, lúc nãy lòng đã ôm một cục tức không nhỏ, giờ tôi đã liên hệ hết trên dưới rồi. Tôi mà không chỉnh được ả, tôi theo họ ả luôn đấy.


Nghe tiếng hét của ả ta, đám con gái bên trong thi nhau xộc ra cửa, đứa nào cũng cầm sẵn trong tay một cái gậy đánh bóng chày.


Mẹ nó. Sinh viên đại học bây giờ đều như sư tử cái vậy hết hả?


Ba đứa con gái đi ra tới cửa, hết nhìn ả bị tôi bẻ ngón tay đang nằm lên trên mặt đất rồi lại nhìn tôi.


"Lại là hai thằng chúng mày, tụi mày biết chị Sở Ngư không có ở đây nên muốn đến oánh nhau có phải không hả?" Một ả khác cầm gậy bóng chày chỉ vào mặt tôi.


Lúc này dì quản lý ký túc cảm thấy mình bị lơ đẹp nên vô cùng hông vui. Trực tiếp giật cây gậy trong tay ả nữ sinh kia, tức giận nói: "Đám con gái tụi bay đang làm cái trò gì thế hả? Học cái thói lưu manh đầu đường xó chợ ở đâu ra? Có biết xấu hổ không? Sinh viên đại học mà thế đấy?"


Dì béo một khi đã tức lên, đánh người không nương ta. Ba ả con gái hống hách kia lập tức bị dọa sợ, rúm lại vào một góc.


Dì quản lý tịch thu hết tất cả gậy bóng của mấy ả.


"Nhìn cái gì? Không đưa nó xuống phòng y tế đi?" Dì quản lý chỉ vào đứa con gái bị tôi bẻ ngón tay.


Cả ba đứa con gái kia đều muốn 'chuồn'. Nhưng dì béo chỉ để một đứa đưa ả đi, còn đâu đều tóm cổ lại. Sau đó dì béo lại ngó vào, ngoài bốn đứa con gái kia, bên trong hoàn toàn không còn ai.


"Hồ Đình Đình đâu?" Dì quản lý ký túc hỏi hai ả.


Hai đứa con gái bị giữ lại liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy. Nhìn bọ dạng của chúng, hẳn là biết rõ.


Tôi đe giọng nói: "Tôi cho hai cô ba cơ hội. Hồ Đình Đình đâu? Đây là lần thứ nhất."


Hai ả lại nhìn nhau, kiên quyết ngậm mồm không nói.


Tôi lại nói: "Lần thứ hai. Hồ Đình Đình đâu?"


"Mày nghĩ bọn tao dễ bị hù dọa vậy chắc. Bọn tao cũng có phải mẹ của cô ta đéo đâu mà biết. Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày đang tự đào mồ chôn mình đấy!" Ả nữ sinh tóc nhuộm màu tro xám chỉ tay vào chúng tôi dọa dẫm.


"Đây là lần cuối cùng. Hồ Đình Đình đâu? Còn không nói, tôi sẽ lập tức ném hai cô từ tầng năm này xuống." Tôi trầm giọng nói, lúc này tôi đã điên tiết đến cực độ rồi.


 


__________________________________________


Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤


Vui lòng không mang bản dịch đi đâu nếu chưa được sự cho phép, hoặc copy phần nào đó của bản dịch này.


Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤


Hiện tại mình đã bắt đầu đi học, nhưng mình sẽ cố dịch 1 ngày khoảng 1-2 chap cho mọi người. Lịch đăng chap sẽ là từ thứ 2 đến thứ 7 nha. Mong các bạn ủng hộ ạ.

Bình luận

Truyện đang đọc