Thủ đô của Đại Dận Quốc – chính là Huyền Chu, còn có tên gọi khác là Huyền Kinh, từ xưa đến nay, đây chính là nơi yên liễu phồn hoa, hòa nhã phú quý, nó tọa lạc cạnh bờ sông Hoằng Vân chảy ngang lãnh thổ, là vùng sông nước dày đặc, gạo thịt sung túc, vô cùng giàu có và đông đúc. Dòng chảy của sông Hoằng Vân ở trong thành uốn lượn nhiều ngõ ngách, chi chít như sao trên trời, rộng mở ở ngã tư đường, cây cối cao lớn xếp hàng theo thứ tự, tường thành to lớn tráng lệ đem thành Huyền Chu chia thành hai khu, ngoại thành chính là khu trung tâm thương nghiệp, thương nhân trên khắp thiên hạ đều tụ tập về đây, rộn ràng nhốn nháo, ồn ào tươi đẹp, hết sức phồn hoa.
Mộ Hàn Trọng từ nhỏ đã rời kinh thành, bởi vậy, Huyền Chu trong trí nhớ của hắn, đối với Vu Diệp mà nói, tựa như những ký ức rất xa xôi. Thẳng đến hôm nay, tận mắt thấy lại từng ngã tư đường, từng tòa nhà, từng góc phố… Mới sâu sắc cảm thấy rung động.
Thời điểm vừa mới tiến vào ngoại thành Huyền Chu, đoàn người ngoại trừ Hàn Hồng thương thế chưa lành phải ngồi lại trong xe ngựa, những người còn lại đều vứt ngựa vứt xe, dưới ánh nắng lúc sáng sớm, chậm chạp di chuyển trong dòng người chật chội của đô thành.
Nội tâm ẩn chứa nhiều sầu lo mấy ngày liền của Khanh Nhan tựa hồ cũng bị cảnh tượng náo nhiệt trong thành xua tan, đôi mắt đẹp dưới mày liễu bất giác hàm chứa ý cười nhìn người đi đường bên cạnh, Ỷ Lôi đi theo bên cạnh nàng, trên khuôn mặt trầm tĩnh cũng thả lỏng vài phần…
Đã tới được Huyền Chu, đoàn người cũng không vội di chuyển, cứ như vậy một đường đi dạo. Mặt trời lên cao, tới giờ dùng cơm, liền tìm một tửu lâu, thuê hai phòng ăn, gọi đồ ăn. Một phòng tất nhiên là nhóm người Vu Diệp, một phòng khác, là để cho nhóm ám vệ đi theo. Nơi này tuy là Huyền Chu, mấy chục hắc y thị vệ vẫn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Huống hồ các thế lực trong thành Huyền Chu phức tạp, đứng ở địa bàn người khác, Vu Diệp cũng không muốn gặp phiền toái gì.
Đồ ăn rất nhanh đã mang tới, nhìn sơ qua đều là các món đơn giản, nhưng cũng thập phần phong phú, Vu Diệp cầm đũa gắp vài miếng ăn, trong mắt liền toát ra vẻ tán thưởng. Suốt quãng đường nửa tháng đi tới nơi đây, đồ ăn các nơi cũng được nếm qua không ít, nhưng nếu so với Thiên Dạ Cung vẫn còn kém xa. Mà Vu Diệp cùng Mộ Hàn Trọng, bởi vì điều kiện cho phép, hai người bọn họ ai cũng có yêu cầu cao trong chuyện ăn mặc. Hiện tại có thể lấy được vài phần tán thưởng của hắn, chứng minh lâu lớn ở Huyền Chu này năng lực không tầm thường, khó trách vì sao đông khách như vậy.
Mộ Vân Tiêu cầm lấy chén rượu trên bàn, nhẹ nhàng lắc lắc, đưa đến trước mũi, hít sâu một hơi, hương khí tao nhã nồng đậm xông vào mũi, mang theo cả mùi hương của những năm tháng trẻ tuổi, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên vẻ hoài niệm, không khỏi thì thào cảm thán: “Năm đó… ‘Hồ Trung Túy’ này chính là loại rượu ta thích nhất…”
An Vô ngồi ở bên cạnh nghe ra vẻ cảm thán trong giọng nói của hắn, mặt nghiêng nhìn về phía Mộ Vân Tiêu, trong giọng nói mang vài phần ý cười: “Chủ tử nếu thích, không bằng lát nữa rời đi, liền mang theo mấy vò.”
Mộ Vân Tiêu lắc đầu, uống cạn chén rượu trong tay: “Ta cũng muốn như vậy, thế nhưng… ‘Hồ Trung Túy’ này mỗi ngày cung cấp được mấy vò cơ chứ? A, lần này chúng ta có thể uống được, đã là vận khí tốt.”
Vu Diệp đang tập trung thưởng thức đồ ăn mỹ vị nghe thế khẽ nhướng mày, như thế nếu xét về mặt kinh doanh, lão bản của tòa lâu này nếu có thể mang rượu tới được thế kỷ 21, chắc chắn sẽ trở thành một đại phú gia.
Cơm no rượu say xong xuôi, Vu Diệp ngồi tựa vào ghế chậm rãi đem chén dược Ỷ Lôi mượn phòng bếp người ta nấu uống hết vào bụng, sau đó ăn ngay mấy khối điểm tâm.
Ti Hoàng Hàn Hồng tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, rốt cục đã về tới Huyền Chu, cho nên tâm tình cũng thoáng thả lỏng hơn, chủ động mở chuyện: “Đợi sau khi hồi phủ sắp xếp xong hết thảy, ta sẽ phái vài hạ nhân, dẫn sư phụ và Hàn Trọng các ngươi ngao du kinh thành đã lâu không về này, như thế nào?”
Nói xong, liền đem biến cố lớn nhỏ suốt mấy năm qua ở Huyền Chu, cùng với một ít truyền thuyết lý thú kể cho mọi người nghe.
Vu Diệp nghe đến say sưa, Mộ Vân Tiêu hiện tại nghe người trước mắt chậm rãi tường thuật những chuyện đã diễn ra ở nơi sinh trưởng của mình, trong lòng cũng vô thức có vài phần cảm khái.
Trong suốt thời gian này, thỉnh thoảng Khanh Nhan sẽ nói thêm vào vài câu, Ỷ Lôi uống chút rượu, tiếng nói cũng bất giác nhiều hơn, bầu không khí trong bữa ăn sau một lúc dần náo nhiệt lên, ngay cả An Vô luôn luôn ít lời cũng mở miệng kể ra vài điều bản thân nghe được thấy được ở Huyền Chu.
Sau giờ Ngọ, tửu lâu ngồi chật kín người, dưới lầu trên lầu đều nhộn nhịp tiếng kẻ ra người vào trò chuyện huyên náo, không biết từ khi nào lại còn có thêm tiếng ca nữ hòa cùng tiếng đàn tỳ bà dịu dàng vang lên, xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa truyền vào trong tai.
Lời ca chính là…
“Chung Nam âm lĩnh tú, bích chướng sáp diêu thiên. Nguyện thừa lãnh phong khứ, trực xuất phù vân gian. Tần lĩnh sầu hồi mã, tâm sự lưỡng du nhiên. Hành đáo thủy cùng xử, nguyệt xuất cô chu hàn…”
[Sườn Bắc núi Chung Nam đẹp đẽ, núi cao như xuyên thấu bầu trời. Ta nguyện cưỡi gió lạnh, bay ra khỏi tầng mây. Tần lĩnh quay đầu ngựa, lòng mang nhiều tâm tư. Đi theo nguồn nước đỗ, thuyền trôi theo ánh trăng…]
Vu Diệp lười biếng tựa vào ghế, ánh nắng ngày mùa hè mang theo háo hức từ ngoài cửa sổ dũng mãnh chiếu vào, lẳng lặng nghe kỹ, tựa hồ còn có tiếng ve kêu như có như không…
“… Nguyện thừa lãnh phong khứ, trực xuất phù vân gian…”
Híp mắt, một bên nhìn mấy người trước mặt đang hưng trí bừng bừng trò chuyện, một bên bàn tay đặt ở trên đùi vô thức rõ nhịp theo tiếng đàn ca, vô cùng nhàn hạ, mãi cho đến khi sự nhàn hạ bị âm thanh ồn ào huyên náo nơi cầu thang đánh gảy.
Không biết vì nguyên nhân gì, trong tửu lâu có hai nhóm người gây gổ với nhau, tiểu nhị vội vàng tiến tới khuyên can, lại bị một cước đá vào góc tường, tiếp theo, tiếng binh khí vang lên, còn có tiếng ghế gỗ bị ném vỡ hòa cùng âm thanh chửi bới hỗn tạp.
Trong phòng ăn, mọi người đều dừng trò chuyện, uống rượu vào gây sự là chuyện thường gặp ở tửu lâu, nhưng trùng hợp lại gây sự đúng lúc bọn họ ở đây… Mộ Vân Tiêu nhíu mày, tay cầm chén rượu cũng có chút siết chặt hơn.
Nam Khiếu Hoàn đem tất cả thu vào mắt, nhìn về phía Vu Diệp: “Chủ tử?”
Vu Diệp lắc đầu, không nháo đến hắn, thì cùng hắn không liên quan. Huống chi nơi đây là Huyền Chu…
Mộ Vân Tiêu và Vu Diệp có cùng suy nghĩ, vì thế, lại tiếp tục bưng chén rượu uống một hơi, biểu tình trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng thản nhiên ban nãy.
Thế nhưng, tại sao chuyện ngoài ý muốn lại được gọi là chuyện ngoài ý muốn, là bởi vì biến hóa của nó, luôn nằm ngoài dự kiến của con người.
Khi đoàn người Vu Diệp quyết định khoanh tay đứng nhìn, một kẻ trong nhóm người nháo sự kia bởi vì tài nghệ không bằng người, bị hung hăng đá ngã sấp, rơi mạnh xuống trước cửa phòng ăn của Vu Diệp.
Các ám vệ ở phòng ăn bên cạnh từ lúc phát sinh sự việc đều đã đề cao cảnh giác, nhưng vì không có mệnh lệnh của Nam Khiếu Hoàn, bọn họ chỉ có thể chờ đợi ở trong phòng ăn. Lúc này tên kia đột nhiên nhào vào, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lập tức nhảy ra cửa.
Uống rượu vào gây sự, dây dưa đến hiện tại, thậm chí không thuyên giảm mà còn có xu hướng bành trướng hơn. Ti Hoàng Hàn Hồng ngồi ở một bên liếc nhìn Vu Diệp, có chút ngồi không yên, Vu Diệp lại chỉ hướng hắn nhẹ nhàng cười, tỏ ý trấn an.
Tên bị đánh kia bò dậy, vừa định căm giận mắng chửi vài câu, lại bất chợt nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của bốn hắc y nhân đứng trước mặt, liền sợ tới mức run bần bật, rượu cũng tỉnh vài phần, vội vàng cụp đuôi chạy xuống dưới lầu.
Quần chúng vây xem ở một bên, thỉnh thoảng tuôn ra vài tiếng trầm trồ khen ngợi, lại có kẻ hiểu biết chút đỉnh, quan sát kỹ một trong hai nhóm người náo loạn kia, bắt đầu cúi đầu nghị luận, nói những người này thân phận không đơn giản…
Chưa nói được mấy câu, ngoài cửa liền xuất hiện một người, nhẹ nhàng quét mắt nhìn bốn phía, mọi người thoáng chốc liền an tĩnh đến quỷ dị. Nhóm người gây sự đầu tiên kia vừa thấy người tới, lập tức từ dưới mặt đất bò dậy, tiếng “Chủ tử” còn chưa kịp kêu ra miệng, đã bị ánh mắt âm lãnh của người tới dọa nuốt trở vào bụng.
Mấy người này ngoan ngoãn lui ra đứng phía sau người tới, đều im lặng, không còn một chút hùng hồn dũng mãnh như vừa rồi.
Phái người đem bạc ra bồi thường cho chưởng quầy, người nọ đi đến nhóm người đối đầu khi nãy, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười tựa như tiếng chuông bạc, vô cùng dễ nghe: “Nguyên lai là Quyền Ngu Hậu, đã lâu không gặp, vừa rồi là ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm, đã khiến ngươi chê cười.”
Đó là giọng nói của một thiếu niên, trong trẻo dễ nghe, nhưng mơ hồ hàm chứa rất nhiều uy nghiêm. Ti Hoàng Hàn Hồng nghe xong giọng nói kia, ánh mắt trầm xuống, đã biết người tới là ai.
Trong tửu lâu vô cùng im lặng, trong nhất thời chỉ nghe thấy tiếng hai người họ nói chuyện. Mọi người nghe một hồi, liền biết thân phận của hai phe. Lập tức giải tán, không còn dám tiếp tục xem.
Đột nhiên, có tiếng bước chân đi lên lầu.
Trong phòng ăn, Vu Diệp hàm chứa ý cười, ánh mắt dừng trên cánh cửa khắc hoa, yên tĩnh chờ người tới.
Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa, tiếp theo, giọng nói lúc nãy lại vang lên.
“Vừa rồi đã đắc tội, mong khách quý bên trong niệm tình thứ lỗi.”
Tuy là nói lời tạ lỗi, nhưng trong ngữ khí lại không hề có ý tứ tạ lỗi.
Vu Diệp cau mày, Nam Khiếu Hoàn đứng dậy, đi vài bước, đẩy cửa ra.
Ám vệ hai bên liền cúi đầu tránh ra.
Người tới vóc người không cao, mặc TSm tử sắc [màu tím], quan mão trên đầu cũng là tử sắc, gương mặt tinh xảo, da dẻ nõn nà, môi đỏ hồng hào, thanh lệ xinh đẹp, mơ hồ gần như khó phân rõ nam nữ. Hắn tiến lên phía trước hai bước, một cỗ mùi hương kỳ dị theo động tác của hắn liền ập đến, mùi hương thanh u ngọt ngào lại mang theo vài phần lạnh lẽo… Có thứ gì đó lấp lánh vây xung quanh hắn, nhìn kỹ mới nhận ra đó chính là những con bướm màu thủy lam, đang nhẹ nhàng vỗ cánh.
Đôi mi dài xinh đẹp khẽ rung động, hắn giương mắt nhìn trong phòng, đôi con ngươi khuất dưới hàng mi dài kia liền lộ ra, đen tuyền thông thấu nhưng lại sâu không thấy đáy.
Ánh mắt hắn thật nhanh nhìn lướt một vòng trong phòng, thời điểm nhìn đến Ti Hoàng Hàn Hồng ngồi bên cạnh Vu Diệp, liền dừng lại. Trong lòng Vu Diệp vừa động, còn chưa kịp nói gì, thiếu niên đã nhoẻn miệng tươi cười, lên tiếng: “Hôm nay đúng là một ngày tốt lành, chỉ mới xuất môn không bao lâu, liền gặp được nhiều người quen như vậy. Hàn Hồng ca ca, chúng ta… Cũng đã hơn một năm chưa gặp mặt đi.”
Ti Hoàng Hàn Hồng mặt lạnh nhìn không ra vui buồn, vẫn lẳng lặng nhìn hắn một lúc, mới thản nhiên nói: “Ân, nói đúng hơn thì… Phải là một năm ba tháng rồi, Hàn Luyện.”