MỘ HÀN TRỌNG

< Lịch sử Dận Quốc > ghi lại: Vân Khánh năm thứ 17, tháng 11 hạ tuần [từ ngày 21 đến ngày 30], Vân Liệt Đế bệnh nặng. Cuối tháng, thiên hàng tường thụy*, Liệt Đế hạ lệnh hủy lâm triều, toàn cung giới nghiêm, Hòa Thạc Vương phụng dưỡng bên giường. 

[*ánh sáng huy hoàng chiếu thẳng xuống từ bầu trời]

Trận đại tuyết đầu tiên ở thành Huyền Chu là bắt đầu vào lúc nửa đêm, hạt tuyết tựa như lông ngỗng làm mơ hồ hết thải tầm nhìn, ngắn ngủi nửa canh giờ, trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết dày. Huyền Chu trong trận đại tuyết giống như một bức tranh thuỷ mặc, điện phủ nguy nga như ẩn như hiện, mấy vạn dân chúng trong thành đều đang ngủ say, có vẻ vô cùng yên ắng. 

Ti Hoàng Hàn Luyện đẩy ra cửa sổ, gió lạnh lãnh liệt gào thét tràn vào. 

Ti Hoàng Hàn Vũ ở một bên mạnh rùng mình, còn buồn ngủ lẩm bẩm vài câu. 

Ti Hoàng Hàn Luyện quay lại, mặc cho gió lạnh tràn vào gian phòng ấm áp: “Đại ca, đến thăm phụ hoàng.” 

Ti Hoàng Hàn Vũ mếu máo, không tình không nguyện nhưng cũng phải miễn cưỡng mở mắt đứng dậy rời nhuyễn tháp, cùng Ti Hoàng Hàn Luyện ra khỏi phòng, hướng cung điện bên cạnh đi đến. 

Vén lên màn lụa hoàng kim thật dày, hai người đi vào tẩm cung của Ti Hoàng Vân Dật. Mùi thuốc đông y nồng đậm xông vào mũi, lư hương ở góc phòng tràn ra thần hương [ý là mùi hương trân quý như thần khí], hai loại mùi hương hòa lẫn vào nhau tạo nên một hương vị cực kỳ cổ quái. Trên long sàn ở vị trí trung tâm, ba gã thái y tóc bạc trắng đang thấp giọng nói gì đó. 

Nghe được tiếng bước chân, ba người vội vàng quay lại hành lễ: “Tham kiến hai vị Vương gia.” 

“Hắt xì ——!” Ti Hoàng Hàn Vũ khoát tay, vừa định há mồm nói chuyện, liền hắt hơi một cái. 

Ba gã thái y sắc mặt cứng đờ, đứng quá gần, cho nên cái hắt hơi kia đều văng lên đầu bọn họ. 

“… Đều đứng lên đi.” Ti Hoàng Hàn Luyện ở phía sau thoáng liếc mắt một cái, đi tới, “Phụ hoàng vẫn như vậy?” 

Ba người vội vàng che giấu biểu tình trên mặt, nhất tề gật gật đầu. 

Ti Hoàng Hàn Luyện vài bước đi đến trước giường. 

Nam nhân đang dựa ở đầu giường, sắc mặt khô vàng, hai má hóp sâu, làm sao còn có phong thái tuấn lãng của mấy tháng trước, chỉ có duy nhất trong ánh mắt, là còn giữ được vài phần thần thái. 

“Phụ hoàng.” Ti Hoàng Hàn Luyện cúi đầu kêu một tiếng. 

Ti Hoàng Vân Dật nhẹ giương mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại quay đầu trở lại, tựa vào đầu giường, tiếp tục bảo trì trầm mặc. 

Ti Hoàng Hàn Luyện cũng không thèm để ý, cầm lấy cái khăn trong tay thị nữ bên cạnh, vén y bào ngồi xuống mép giường, tiếp tục  động tác chưa xong của thị nữ: “Thần sắc của phụ hoàng càng ngày càng kém, mấy tên lang băm này thật sự là vô dụng, con đề nghị không bằng đem toàn bộ giết uy cẩu đi, không biết ý phụ hoàng thế nào?” 

Vừa nghe lời này, ba gã thái y bên cạnh run lên, ‘Rầm’ một tiếng, liền quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm run rẩy: “Võ Tấn Vương tha mạng… tha mạng a…” 

Ti Hoàng Vân Dật vẫn không hề động, sau một lúc lâu, mới nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi đã trưởng thành, cánh cứng rồi, muốn làm cái gì… Trẫm cũng ngăn không được … Khụ khụ khụ khụ…” 

Tiếng nói khàn khàn nói đến cuối cùng, chuyển thành một trận ho tê tâm liệt phế. 

Ti Hoàng Hàn Luyện cười cười, khăn trong tay chạm lên gương mặt tiều tụy trước mắt: “Sao có thể như thế? Phụ hoàng anh minh thần võ, ở trong lòng hài nhi, vẫn tựa như thần tiên. Chỉ cần phụ hoàng đáp ứng sự kiện kia, hết thảy còn lại, hài nhi sao dám ngỗ nghịch phụ hoàng.” 

Ti Hoàng Vân Dật không đáp lại, ánh mắt dừng ở bên hông cũng không lay động. 

Ngoài miệng vẫn tươi cười, động tác trên tay lại ngừng lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của Ti Hoàng Vân Dật, trên dung nhan xinh đẹp, âm ngoan trong ánh mắt dần dần lan tràn… 

Trong không gian im lặng càng lúc càng thêm áp lực, khi sắp đến cực hạn, đột nhiên vang lên một tiếng ‘Khách lạp’. Ba gã thái y quỳ trên mặt đất nhịn không được mạnh rùng mình. 

Ti Hoàng Hàn Luyện chậm rãi quay đầu, nhìn về phía thị nữ đang đứng cương cứng cách đó không xa, mâm trà trong tay nàng đều đã rơi vỡ trên mặt đất. 

“… Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!” Vừa mới nhìn thấy ánh mắt của Ti Hoàng Hàn Luyện, thị nữ giống như nhìn thấy ác quỷ, hoảng sợ vạn phần quỳ xuống, không kiềm được run rẩy nằm úp sấp trên mặt đất, “Vương gia đại nhân đại lượng, xin tha thứ cho nô tỳ lần này! Nô tỳ tuyệt không dám … nữa …!” 

Ti Hoàng Hàn Luyện lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt thị nữ ngồi xổm xuống, hai tay kéo thị nữ, trên gương mặt xinh đẹp vẽ ra một nụ cười thiên chân vô tà [ngây thơ]: “Không sao.” 

Thị nữ toàn thân vô lực bị kéo lên, không cẩn thận tiếp xúc với ánh mắt Ti Hoàng Hàn Luyện, ngay sau đó tròng mắt liền hiện lên cực độ sợ hãi, run rẩy như cái sàng, hai chân mềm nhũn, lại xụi lơ trên mặt đất. 

Ti Hoàng Hàn Luyện hơi hơi nhíu mi, xoay người không thèm nhìn nàng nữa: “Người tới, đem ba tên phế vật vô dụng này ra ngoài chém.” 

“Vương gia, tha mạng a! —— “ 

Ba người quỳ trên mặt đất kinh hãi. 

Ti Hoàng Hàn Luyện để hai tay sau lưng, cũng không quay đầu lại. 

Thị vệ ngoài cửa tiến vào. 

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của con người khi đối diện cái chết, trên lớp tuyết trắng dày, máu đỏ nhiễm một mảng lớn. 

Nam nhân tựa ở đầu giường thùy mi mắt, yên lặng tựa như rối gỗ. 

Trên khoảng sân rộng lớn trước Sùng Chính Điện, mấy chục triều thần đang quỳ thành một hàng thật dài. 

Gió bắc gào thét, thổi bay bông tuyết bao phủ trên người bọn họ. 

Ti Hoàng Hàn Luyện từ bên cạnh đi qua, đi theo phía sau hắn là một tiểu thái giám mi thanh mục tú. 

Liếc mắt nhìn hàng dài các đại thần đang quỳ, Ti Hoàng Hàn Luyện thản nhiên hỏi: “Hôm nay người quỳ lâu nhất là bao lâu?” 

“Hồi bẩm Vương gia, Vương thượng thư tới sớm nhất, đại khái đã quỳ một canh giờ.” 

“Nga.” 

Tiếng chân giẫm lên tuyết vang lên, hai người tiếp tục đi về trước, nhưng không đi được mấy bước, một vị quan viên quỳ trước mắt hai người rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, té xỉu trên mặt đất. Thấy người quỳ trước mình ngã xuống, người quỳ phía sau lập tức đỡ lấy, nhất thời hô to gọi nhỏ, một trận ồn ào. 

Thị vệ xung quanh lại vẫn như cũ im lặng thủ vệ không chút động đậy. 

Ti Hoàng Hàn Luyện nhìn một màn này, trào phúng cười ra tiếng: “Sức khỏe không tốt, thì đừng học đòi theo sách sử làm ‘Trung thần’, hừ, thật sự là chê cười…” 

Tiểu thái giám phía sau cúi đầu không dám lên tiếng trả lời. 

Sau mấy ngày hủy bỏ lâm triều, khi Xu Mật Sử có quân cơ [bí mật quân sự] cần trình báo, ý muốn tiến cung gặp hoàng đế, nhưng lại bị cấm vệ ngăn cản ở bên ngoài, lúc này các quan viên có tâm tư nhạy bén trong triều liền biết, hoàng cung đã bắt đầu bước vào một trận giông tố lớn. 

Theo sau, cung vua liền truyền ra tin tức giới nghiêm toàn bộ, không có chỉ dụ của hoàng đế, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào hoàng cung! 

Lúc này, cho dù một người trì độn đến mức nào thì khi nhìn đến rất nhiều cấm vệ bao vây cung vua kia cũng sẽ biết, bên trong tòa thâm cung ấy, lịch sử lại đang tái diễn … 

Thế nhưng, dưới tình huống như vậy, vẫn có không ít quan viên tự xưng là trung thần, họ chính là những trọng thần cùng đại nho sĩ danh tiếng ở khắp nơi trên cả nước, kiên trì muốn phải gặp được thánh thượng. Hoàng đế không hề có bất cứ hồi đáp nào, bọn họ liền quỳ trên tuyết cho đến khi ngã quỵ… Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, mỗi ngày đều có người quỳ đến ngất xỉu sau đó bị nâng trở về. 

Một điều chắc chắn là, cho dù Vân Liệt Đế là vị đế vương bạc tình nổi danh trong lịch sử, nhưng nếu nhìn đến các quan viên liên tục ngã quỵ như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không im lặng không hồi đáp như thế. 

Thế nhưng, hiện tại người nắm toàn bộ quyền lực ở Huyền Chu này, đã không còn là hắn, mà chính là Võ Tấn Vương Ti Hoàng Hàn Luyện! 

Đại tuyết vẫn nhẹ nhàng bay theo chiều gió, không hề có dấu hiệu ngừng lại. 

Ra khỏi cung, hồi phủ, dùng bữa. 

Ti Hoàng Hàn Luyện trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại không hề yên giấc. Có lẽ là do trận đại tuyết, cảnh tượng đã lâu không còn nhớ tới lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn. 

Sau khi tỉnh ngủ, hắn nằm ở trên giường, mở to hai mắt không có tiêu điểm nhìn khoảng không trong góc phòng. 

“Vương gia.” Hồng y thiếu niên đẩy cửa đi vào, đánh gãy suy nghĩ của hắn. 

Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, Ti Hoàng Hàn Luyện đứng dậy: “Làm sao vậy?” 

Người trước mắt chỉ xuất hiện khi bên kia xảy ra vấn đề, nội tâm Ti Hoàng Hàn Luyện khẽ động. 

“Y sốt cao không dứt, đã hơn nửa ngày.” Thiếu niên hầu hạ Ti Hoàng Hàn Luyện buộc tóc, ôn nhu nói. 

“…” Ti Hoàng Hàn Luyện có chút ngẩn ra, hồi lâu, mở miệng, “Cho hắn uống chút dược đi.” 

“Vâng.” 

Thiếu niên khom người rời khỏi phòng, chỉ chừa lại một mình Ti Hoàng Hàn Luyện tiếp tục ngồi ngẩn người. 



Nam nhân cao lớn bị trói trên giá gỗ, có một cơ thể vô cùng mỹ cảm. Dây thừng chắc chắn chồng chéo qua lại, gắt gao buộc chặt vào da thịt, đem da thịt màu lúa mạch siết thành từng khối thịt nhỏ, cộng thêm hình xăm trăm điệp bay múa khắp thân trên, phản chiếu dưới ánh lửa tạo nên một khung cảnh vô cùng hoặc nhân. 

Dùng chuôi roi nâng cằm Nam Khiếu Hoàn lên, tay kia của Ti Hoàng Hàn Luyện sờ lên trán y: “Còn nóng như vậy?…” 

Nam Khiếu Hoàn đã bị sốt đến đầu óc mơ hồ, hai mắt như hàn băng ngày xưa hiện tại một mảnh mê ly, sắc đỏ bao phủ toàn thân của y, cả người nhìn qua vô cùng suy yếu. 

Ánh mắt Ti Hoàng Hàn Luyện chuyển xuống khuyên bạc gần trong gang tấc, con ngươi khẽ động, nhẹ cười một tiếng: “… Quên đi, như vậy cũng tốt.” 

Dứt lời, hắn buông Nam Khiếu Hoàn ra, lui về sau vài bước, xoay người thong thả lựa chọn khí cụ trên bàn đá bên cạnh. 

Nơi này là một thạch thất nhỏ hình vuông, liền vách với mật thất trước kia Nam Khiếu Hoàn nằm. Là căn phòng chuyên dụng để Ti Hoàng Hàn Luyện tra tấn sủng vật. Giờ phút này, thứ hắn đang lựa chọn, chính là đủ loại roi đang đợi được sử dụng. 

Cả người bủn rủn vô lực, nam nhân bị buộc trên giá gỗ, hoàn toàn không hay biết mình sắp phải chịu đựng điều gì…

Bình luận

Truyện đang đọc