MỘ HÀN TRỌNG

Vu Diệp đứng yên ở phía sau Nam Khiếu Hoàn, mãi đến đối phương đứng dậy đi tới nửa quỳ ở bên cạnh, cúi đầu cung kính thấp giọng hô "Thuộc hạ tham kiến chủ thượng" mới đột nhiên hoàn hồn.

"Quỳ làm cái gì? Đứng lên." Vu Diệp đi đến vị trí Nam Khiếu Hoàn ngồi ban đầu, vén vạt áo ngồi xuống, lập tức cúi đầu nhìn lướt qua vò rượu nho nhỏ cùng chén rượu ở dưới chân, "Chẳng phải ngươi vẫn không uống rượu sao? Như thế nào hôm nay bỗng nhiên có hưng trí."

Hắc y nam nhân yên lặng đứng dậy, đi tới phía sau cách Vu Diệp nửa bước dừng lại. Nghe hắn hỏi, trên mặt không khỏi hiện lên vài tia xấu hổ: "Thuộc hạ... chỉ là..."

Vu Diệp ngẩng đầu mỉm cười nhìn chằm chằm Nam Khiếu Hoàn, kết quả đối phương càng thêm cúi thấp đầu, nửa ngày sau, ngoại trừ vài âm tiết ậm ừ, rốt cuộc không nói ra được thêm chữ nào.

Đem tầm mắt dời khỏi người nam nhân, quay lại nhìn hào quang sáng rọi phía chân trời, Vu Diệp hơi dịch người chừa ra chút khoảng trống, cũng không quay đầu lại mà chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngồi đi."

Trầm mặc đi đến bên cạnh Vu Diệp, còn chưa kịp ngồi vững vàng, đối phương đã đem chiếc áo khoác hồ cừu mang theo hơi ấm cơ thể ôn nhu phủ lên trên người y.

"Chủ thượng?" Nam Khiếu Hoàn có chút sợ hãi, y phục dưới lớp áo khoác của Vu Diệp cũng không dày, trong thời tiết đông lạnh thế này nhìn qua thập phần đơn bạc, y theo bản năng muốn đem áo khoác trả lại, nhưng động tác chỉ làm được nửa đường đã bị thanh niên cười hì hì chế trụ lại: "Vội vã đi tìm ngươi, chỉ mang theo được một cái áo khoác. Ngươi mặc đi... hiện tại ngươi chính là người bệnh."

"... Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng." Cảm thụ được hơi ấm từ áo khoác mang đến, Nam Khiếu Hoàn có chút ngẩn ngơ, qua một lúc lâu mới như vô thức dùng tay thu áo khoác trở về. Tuy nói thương thế của y chưa lành, nhưng nội lực cũng không phải hoàn toàn biến mất... mặc nhiều thêm một kiện y phục với mặc ít đi một kiện y phục với y mà nói hoàn toàn không có gì khác nhau. Ngược lại là người nọ, sau suốt một tháng bị độc phát nhiều lần, thể chất đã suy yếu không ít...

"Lại ngẩn người... ngươi a." Vu Diệp ở một bên nhìn nam nhân, trên gương mặt quen thuộc nhìn không ra biểu tình gì, chỉ biết y giống như lại đi vào cõi thần tiên. Bất đắc dĩ có chút buồn cười. Thân thể lẫn gương mặt của Nam Khiếu Hoàn đều cường tráng đoan chính, mày kiếm mũi cao, đáng tiếc lại quá lạnh lùng, ánh mắt quá mức lợi hại, lại thêm luôn mặc một thân màu đen, là loại hình thái mà hài đồng nhìn thấy tuyệt đối sẽ bị dọa đến dại ra hoặc là gào khóc. Nhưng... từ khi nào thì, chỉ cần liếc mắt một cái hắn liền có thể dễ dàng biết được y là đang trầm tư hay là đang xuất thần?

Hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy toàn thân người nam nhân này đều đáng yêu tới cực điểm! Vu Diệp rõ ràng biết y cường hãn, lại luôn nhịn không được muốn đem y ôm vào trong lồng ngực hảo hảo thương tiếc. Muốn trêu chọc, muốn đùa giỡn, muốn nhìn y biểu lộ ra càng nhiều biểu tình khác nhau... chứ không phải bộ dáng luôn luôn băng sơn không hề có chút biểu tình nào.

Thuận tay cầm lấy vò rượu bên cạnh, Vu Diệp uống một ngụm, sau đó mạnh nghiêng người ra trước, kéo qua Nam Khiếu Hoàn, tiến tới hôn môi y, miệng đối miệng đem dịch rượu truyền qua khoang miệng y.

Ực một tiếng nuốt xuống, Nam Khiếu Hoàn còn chưa kịp phản ứng với tình huống trước mắt, đầu lưỡi người nọ đã bắt đầu tùy ý liếm láp cọ xát.

Đợi tới khi Vu Diệp chậm rì rì rời đi đôi môi nam nhân, nam nhân thiếu chút nữa hít thở không thông đã không còn thừa lực nghĩ đông nghĩ tây nữa, chỉ biết chống một tay trên mặt đất thở hổn hển.

"... Loại hương vị này mà ngươi cũng uống được?" Vươn tay giúp y lau khô nước bọt còn dính trên khóe miệng, Vu Diệp khẽ nhíu mày nghi hoặc, vừa cay vừa đắng, tràn ngập vị thuốc đông y, đây căn bản không phải rượu, mà chính là dược a!

"... Cũng tàm tạm." Nam Khiếu Hoàn cúi đầu nhìn nhìn vò rượu, sau một lúc lâu, mới khẽ đáp ra tiếng.

"... Ngươi đêm nay có chút kỳ quái." Tuy rằng vẫn trầm mặc ít lời như trước, nhưng lại có cảm giác không thích hợp... là quá mức cung kính? Hay là trong cách nói chuyện ẩn chứa thêm vài phần xa cách... tay phải ngựa quen đường cũ tiến vào áo khoác, vuốt ve xung quanh, Vu Diệp mím môi ngưng chú nhìn nam nhân trong tầm mắt.

"Chủ thượng ngài quá lo lắng." Thấp giọng nói nhỏ, Nam Khiếu Hoàn vẫn không ngẩng đầu. Mà rốt cục Vu Diệp cũng biết cảm giác không thoải mái này là đến từ đâu...

Từ vừa rồi đến hiện tại, nam nhân trước mắt vẫn luôn tránh né, lâu như vậy cũng chưa hề nhìn thẳng hắn một lần nào... Cong lên khóe miệng, Vu Diệp đột nhiên dùng sức, hung hăng nhéo trước ngực nam nhân một cái, thừa dịp y bỗng nhiên bị đau xoay người lại, tay kia hắn liền nắm lấy cằm Nam Khiếu Hoàn, bắt buộc y ngẩng đầu.

"Nhìn ta..." Vu Diệp ôn nhu nói, hai mắt không hề chớp nhìn thẳng Nam Khiếu Hoàn.

Mi mắt khẽ giật giật, Nam Khiếu Hoàn chần chờ một hồi lâu, mới chậm rãi giương mắt.

Ngay khi tiếp xúc với ánh mắt của nam nhân, Vu Diệp liền cảm thấy lồng ngực chính mình giống như bị ai đó hung hăng đánh một quyền.

Đôi con ngươi đen xưa nay đều là yên lặng không gợn sóng giờ phút này chứa đựng ánh lửa của pháo hoa phía chân trời, tựa như thứ cảm giác vô tận thê lương khi phồn hoa qua đi, trong bóng đêm sâu thẳm đó, là sự bi thương xen lẫn cùng các loại cảm xúc rối rắm phức tạp không thể làm rõ.

"Vì sao...?" Híp lại hai mắt, Vu Diệp vuốt ve hai má Nam Khiếu Hoàn, khẽ hỏi. Cảm thụ được lạnh lẽo tới từ đầu ngón tay, hắn lại đem nam nhân khóa chặt trong lồng ngực.

Gió đêm thổi bay vạt áo cùng tóc dài của hai người, bên tai tiếng pháo hoa vẫn không ngừng nổ vang, dưới trăng sáng, Vu Diệp hôn lên hai mắt Nam Khiếu Hoàn.

Ánh mắt như thế thật khiến người ta đau lòng, cũng thật khiến người ta bất an, hắn... không muốn nhìn thấy loại ánh mắt như thế từ trong mắt nam nhân.

"Bùm" một tiếng, pháo hoa lại nở rộ trên không trung, trong nháy mắt xua tan đi rét lạnh cùng sự yên tĩnh của đêm Đông, chỉ để lại ánh sáng diễm lệ trước mắt. Giờ khắc này, sao, trăng, mây đều bị lưu mờ, chỉ có pháo hoa kia ở phía chân trời, tự đem bản thân thiêu đốt, dùng hết khả năng để tạo ra từng đóa hoa ánh sáng xinh đẹp, dị thường chói mắt.

**

[đoạn bên dưới là miêu tả khoảng thời gian trước khi Vu Diệp về phủ]

Khi tiếng chuông tân niên chậm rãi vang lên, xuyên thấu bóng đêm truyền vào Hoàn Dạ Vương phủ, Nam Khiếu Hoàn mới vừa đổi kiện y phục mới, cầm theo rượu thuốc Khanh Nhan tự tay nấu bước ra cửa phòng.

Đây là thời khắc hàng vạn hàng nghìn người đoàn viên, càng tiến gần tiền viện, tiếng người ồn ào càng thêm rõ ràng. Mặc dù không thể vận dụng chân khí, nhưng thi triển một chút khinh công cũng là không có vấn đề gì. Nam Khiếu Hoàn nhảy lên phía trên một mái hiên gần vương phủ ngồi xuống, đẩy ra giấy dán trên vò rượu, tự rót cho mình một chén rượu thuốc nhỏ.

Không chỉ có hoàng cung phóng pháo hoa, các nhà phú thương trong Huyền Kinh cũng thập phần ham thích châm ngòi tô điểm thêm màu sắc cho bầu trời đêm. Trong lúc nhất thời âm thanh "Bùm bùm" không dứt bên tai, pháo hoa trên đỉnh đầu cơ hồ sáng rọi cả chân trời. Mà cung điện cách đó không xa cũng chưa bao giờ rõ ràng như hiện tại. Từng viên ngói, từng góc cây ngọn cỏ đều phá lệ rõ ràng.

Khẽ thở ra một hơi, y uống cạn dịch rượu trong chén.

Chỉ ngắn ngủn một ngày không nhìn thấy người nọ, thế nhưng y lại có cảm giác không thể chịu đựng được, toàn bộ đầu óc đều là gương mặt cùng nụ cười của người nọ, bên tai cũng mơ hồ luôn nghe thấy tiếng gọi ôn nhu của người nọ.

"Khiếu Hoàn..."

Y thoáng giật mình, cứng ngắc ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn chung quanh một vòng. Kết quả, đương nhiên lại là một lần nữa thất vọng. Đây không biết đã là lần thứ mấy trong ngày hôm nay y có ảo giác người nọ đang gọi mình, từ trong kinh hỉ dần bình tĩnh trở lại. Yên lặng rũ xuống mi mắt, lại tự rót cho mình một chén rượu.

Rượu vào miệng, căn bản không hề có hương vị thơm ngon gì. Nam Khiếu Hoàn dùng cánh tay lau đi chất lỏng dính nơi khóe miệng, không khỏi muốn cười khổ. Trước kia đều nghe nói yêu là khổ, nhưng cho đến hôm nay mới thật sự biết được tư vị của nó.

Khẽ nhắm mắt lại, Nam Khiếu Hoàn để cho gió lạnh chui vào vạt áo, cảm thụ dịch rượu vừa mới uống vào chảy đến cổ họng, chậm rãi thấm vào xương cốt lạnh lẽo.

Những ngày trong nửa tháng qua, cảm giác hư ảo đến không có một chút chân thật. Với y mà nói, sự ôn nhu kia bao vây lấy y đến khó có thể thông khí, chỉ có thể dần dần hãm sâu, sau đó để chính mình trầm luân, để mặc bản thân hưởng thụ nhu tình vốn dĩ không thuộc về y kia. Y đã một mình quá lâu, cô đơn trong âm thầm quá lâu, cho nên ngay khi vừa nhìn thấy ánh sáng ấm áp sẽ liều lĩnh xông lên nắm chặt. Y không sợ ngày người nọ xoay lưng rời đi, bởi vì đã sớm có chuẩn bị, y chỉ sợ cứ tiếp tục như thế này, đến ngày đó chính y sẽ không buông tay được.

Không, sẽ không...

Nam Khiếu Hoàn âm thầm lắc đầu, đứng dậy, nhìn ra bên ngoài tường vây, chỉ thấy đám đông mọi người không biết từ khi nào đều đã ngồi vào ngã tư đường. Rất nhiều tiểu hài tử mặc y phục mới được người lớn cõng trên vai xem pháo hoa, còn có rất nhiều tiểu hài tử khác đang truy đuổi cười đùa ở ngã tư đường, những người bên cạnh đều vui vẻ nhường đường cho lũ nhóc, trên mặt ai nấy đều tràn ngập vui sướng.

Tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc liên tục va chạm màng tai, Nam Khiếu Hoàn ngửa đầu nhìn những đóa hoa ánh sáng cuồng nhiệt trên không trung kia.

Pháo hoa tắt, bầu trời đêm yên lặng.

Pháo hoa nở, bầu trời đêm sôi trào.

Cứ thế lặp lại, mọi người đều sung sướng hoan hô...

Nhưng ánh sáng rực rỡ lộng lẫy ấy, lại rất ngắn ngủi và dễ tan vỡ.

Nam Khiếu Hoàn có chút mê luyến nhìn chằm chằm bầu trời, hồi lâu, mới xoay người nhặt lên vò rượu trên nóc nhà, sau đó thả người nhảy xuống, chạy trốn tới nơi càng sâu trong vương phủ.

**

[đoạn này là quay về hiện tại]

"Khiếu Hoàn, giao thừa năm sau, ta và ngươi cũng cùng nhau xem pháo hoa đi!" Vu Diệp ôm thắt lưng Nam Khiếu Hoàn, ngửa đầu nhìn phía chân trời, thấp giọng nói.

"... Ân." Hắc y nam nhân yên lặng gật đầu.

"Cùng nhau đón giao thừa?" Vu Diệp cong lên khóe miệng.

"Ân." Nam Khiếu Hoàn thấp giọng đáp.

"Cùng nhau đốt pháo?" Con ngươi xoay chuyển, ý cười trên môi thanh niên càng sâu.

"A?... Ân." Có chút kinh ngạc, nam nhân giật mình.

"Cùng nhau làm há cảo?" Tiến tới hôn hôn, Vu Diệp nhẹ giọng hỏi.

"... Ân." Đỏ mặt, Nam Khiếu Hoàn cúi đầu.

"... Cùng nhau... Chơi cờ...?"

"... Chủ thượng!"

"Làm sao? Không muốn? Ta sẽ nhường ngươi, đảm bảo ngươi thắng. Ngươi chỉ cần chơi với ta là được."

"... Thuộc hạ... Không phải có ý đó."

"Vậy ngươi là có ý gì?"

"..."

"Nga, ta biết rồi! Ngươi là bất mãn với hình phạt? Được được, nên đổi thành như thế nào đây..."

"..." Thấp giọng thì thầm.

"...!"

"Ha ha..."

"... Ngô... Chủ... Chủ thượng! Ngài..."

"Hắc hắc... Ta muốn đặt cọc trước... Này, Khiếu Hoàn! Chờ ta một chút... Không sao, chúng ta trở về phòng tiếp tục..."

Nếu không thể rạng rỡ vĩnh hằng, vậy thì hãy quý trọng sự lộng lẫy ngắn ngủi trước mắt. Đợi tới khi hết thảy đều tan biến như làn khói, ít nhất còn có thể nhớ lại rằng nó từng có thời khắc lộng lẫy diễm lệ đến như thế.

**

Thời điểm đã đem nam nhân ăn sạch sẽ từ đầu tới chân, ôm người trong lồng ngực, Vu Diệp thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới kiếp sống của mình. Phí sức chém giết nửa đời, thật vất vả mới làm nên chút sự nghiệp, còn chưa hưởng phúc được mấy ngày, ông trời liền đem kẻ họ Vu tên Diệp hắn đẩy vào cõi chết. Cũng may ông trời sau đó tựa hồ là muốn bồi thường cho hắn, hiện tại sinh hoạt ăn uống hằng ngày của hắn đều không cần bận tâm, đều đã có thuộc hạ cẩn thận thay hắn thu xếp, bản thân hắn thì được sống dưới thân xác một thanh niên mỹ mạo có võ công cao cường, bên cạnh còn có một thuộc hạ mặt lạnh luôn trung thành tận tâm mặc hắn đùa giỡn, thật sự là sống như thần tiên.

Cho nên cũng khó trách hắn vội vã muốn quay về Thiên Dạ Cung. Huyền Kinh có quá nhiều hạn chế, sao thoải mái bằng Thiên Dạ Cung nơi hắn có thể làm sơn đại vương? [vua núi]

Thế nhưng một phong thư của Mộ Vân Tiêu lại khiến cho ngày quay về cung của hắn phải kéo dài đến vô hạn.

Vu Diệp nhìn những con chữ phóng đãng trên mặt tờ giấy trong tay, hơn nữa ngày mới giương mắt nhìn về phía nam nhân đang dùng một tay luyện kiếm dưới tàng cây trong viện.

Theo thương thế dần khôi phục của Nam Khiếu Hoàn, thời gian luyện kiếm mỗi ngày cũng dần tăng lên. Bình thường, khung cảnh đều là y không biết mệt mỏi luyện kiếm đến mồ hôi đổ như mưa, thanh niên áo trắng ngồi uống trà ở cách đó không xa, thỉnh thoảng giương mắt xem xét nam nhân luyện tập, sau đó khi hắn cảm thấy thời gian đã đủ sẽ tiến ra phía trước đoạt lấy trường kiếm trong tay Nam Khiếu Hoàn, đưa khăn và nước ấm lên.

Hôm nay Vu Diệp lại tiến lên khi thời gian vẫn còn sớm.

"Chủ thượng?"

Nam nhân mặc một thân y phục màu đen, mồ hôi theo cổ chảy vào trong áo, thấm ướt cả một mảng vải dệt. Nhìn thấy thanh niên tiến tới Nam Khiếu Hoàn liền dừng lại động tác múa kiếm, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vài tia nghi hoặc.

"Ngươi xem xem."

Vu Diệp đem mảnh giấy được chim ưng đưa tới ra trước mắt y.

Nam Khiếu Hoàn tiếp nhận phong thư, mở ra giấy viết, yên lặng đọc nội dung trên thư, thời điểm ngẩng đầu lần nữa, trong thanh âm trầm thấp không khỏi mang theo chút run rẩy cùng vui mừng không thể che giấu: "Chủ thượng!... Những gì trong thư viết, đều là sự thật?"

"Nếu sư phụ đã nhắc tới, hắn nhất định đã có sáu phần nắm chắc." Trên mặt Vu Diệp nhìn không ra biểu tình gì, ngữ điệu cũng không khác lúc trước.

Nhưng hắc y nam nhân lại bất đồng với hắn, y thậm chí không thèm quan tâm đến mấy lọn tóc ướt mồ hôi dính trên cổ mình. Trong đôi mắt xưa nay luôn nội liễm hiện tại đều là sự hưng phấn cùng vui sướng không thể kiềm chế được, đột nhiên không biết sao lại khiến trong lòng Vu Diệp có chút chua.

"Chỉ vài lời của hắn, liền khiến ngươi cao hứng đến như thế?"

Vu Diệp nhướn mi, một tay bưng lên nước ấm đã chuẩn bị tốt từ trước trên bàn đá bên cạnh, đưa tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn, tiếng nói dễ nghe hạ thấp một chút, cố tình cho thấy hắn đang hơi bất mãn.

Nam Khiếu Hoàn uống ngay hai hóp nước, chợt nghe thấy khẩu khí u oán của chủ tử nhà mình, lúc này liền bị dọa, thiếu chút nữa đã sặc, sau đó vội vàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy đối phương đang cười ngâm ngâm nhìn chằm chằm mình, trong con ngươi đen lóe ra mấy tia trêu đùa.

Đáng thương Nam Khiếu Hoàn trời sanh tính tình nghiêm cẩn chính trực, nói năng lại hậu đậu. Bởi vậy cho dù đã biết thanh niên chỉ là trong lúc rãnh rỗi trêu đùa mình, nhưng người trước giờ không giỏi ăn nói như y, cũng không thể hoàn toàn phớt lờ, ngược lại còn theo bản năng mở miệng vì mình giải thích: "Không phải như vậy!... Thuộc hạ..."

Thanh âm phía sau càng ngày càng nhỏ theo ánh mắt càng ngày càng cúi thấp xuống của nam nhân, thời điểm đối phương từng bước đi tới cường ngạnh ôm lấy cổ y hôn xuống, những lời còn lại cũng theo đó mà biến mất trong tiếng bọt nước.

"... Không phải như vậy? Vậy Khiếu Hoàn ngươi thành thật nói cho ta biết..." Sau một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi đôi môi Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp cười ám muội hỏi, "Rốt cuộc là như thế nào?"

Lổ tai đỏ hồng, Nam Khiếu Hoàn gian nan đẩy ra Vu Diệp, cúi đầu thở: "Tuyết Liên sinh trưởng trên núi Phượng Hoàng, luôn là dược liệu trân quý vạn kim khó cầu [có ngàn vạn tiền vàng cũng chưa chắc mua được]. Lần này Tiêu công tử có được nó, tuy rằng không thể giải được hoàn toàn độc Di Tình, nhưng vô luận như thế nào, đối với thân thể của chủ thượng vẫn rất có lợi ích."

Nghe được câu trả lời làm cho người ta khoái trá, Vu Diệp hết sức hài lòng gật gật đầu khen ngợi: "Khiếu Hoàn, ngươi gần đây càng ngày càng thông minh."

Kỳ thật cũng không phải Nam Khiếu Hoàn đột nhiên thông suốt, mà là sự kiên nhẫn của Vu Diệp quá tốt. Như tình cảnh trước mắt, nếu nam nhân vẫn dùng bộ dạng trầm mặc không lên tiếng để ứng đối, đối phương tuyệt đối sẽ dây dưa mãi không dứt. Dưới tình huống bắt buộc, y đành phải đem những lời trong lòng đều nói ra, thanh niên mới có thể hài lòng buông tha y, thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong tình huống này nếu người chưa thông suốt cũng sẽ biết nên trả lời thế nào cho hữu hiệu nhất. Bất quá, ở góc độ nào đó, Vu Diệp kỳ thật đã chiếm được cái hắn muốn.

Không phải đoán không được, nhưng chỉ muốn nghe chính miệng y nói ra. Vu Diệp cũng không biết đây là tật xấu gì của bản thân. Nếu không có gì thương thiên hại lý, lại có cơ hội được nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của nam nhân da mặt mỏng này, cớ sao mà không làm?

Sự thật chính là, tên họ Vu nào đó hiện tại đã xem việc đùa giỡn thuộc hạ chân ái của mình là hoạt động không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày.

Trên mặt lại nóng lên, nghe câu khích lệ của Vu Diệp, nam nhân xoay người cầm lên trường kiếm trên bàn đá muốn đi vào nhà tắm rửa thay y phục, lại đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân vội vàng, không khỏi nhìn lại.

"Chủ thượng." Tây Ỷ Lôi nhìn thấy Vu Diệp liền khom mình hành lễ, "Nhâm công tử tới chơi, Khanh Nhan tỷ đang ở tiền thính tiếp đón. Chủ thượng hiện tại sẽ đến đó ngay?"

Vu Diệp sửng sốt, trong mấy ngày đầu năm này, Nhâm Tông Cẩm sao lại có thời gian tới đây?

Hắc y nam nhân phía sau thu kiếm đi tới, nghi hoặc nhìn nhìn Ỷ Lôi. Nhâm công tử?... Xem biểu tình của Ỷ Lôi và chủ thượng, tựa hồ cũng là một người quan trọng. Nhưng vì sao y không có chút ấn tượng nào đối với người này?

Có lẽ là phát hiện ánh mắt khó hiểu của Nam Khiếu Hoàn, Ỷ Lôi hành lễ xong liền tiến đến, thần bí cười hề hề nói: "Biết Nhâm công tử kia là ai không?"

"Là ân nhân của ngươi! Ân nhân cứu mạng của ngươi! Nếu không có hắn, e rằng khi chúng ta tìm được ngươi, ngươi đã là một cổ thi thể..."

Bình luận

Truyện đang đọc