MỘ HÀN TRỌNG

Thời điểm nghe tướng sĩ báo lại có Hoàn Dạ Vương và Ung Thân Vương đến, đô chỉ huy sứ đệ tứ của Thiên Vũ Quân Ngô Khắc Minh vừa mới kiểm tra xong một cuộc diễn tập chiến trận. 

Sửa sang lại quần áo, hắn bước ra từ trung tâm trận địa, từ xa tiếp đón. 

“Thần trên người mang quân trang, không thể quỳ hành lễ, mong hai vị Vương gia thứ tội.” Nói xong, khom người chắp tay, hướng hai người vừa tới hành lễ theo nghi thức quân đội. 

“Không sao.” Vu Diệp cũng đáp lại hắn bằng một cái chào theo nghi thức quân đội, nói tiếp, “Ngô chủ quân, chúng ta hôm nay đến đây, là phụng ý chỉ của thánh thượng, đến chọn lựa một ít sĩ binh đi tiêu diệt địch nhân.”

“Nguyên lai là việc này? Thần đợi hai vị Vương gia đã lâu. Thỉnh đi bên này.” Ngô Khắc Minh đã ở trên lưng ngựa vượt qua hơn hai mươi năm, mấy năm trước vừa mới được điều nhiệm từ biên quan quay về kinh, ở Dận Quốc nổi danh giáo quân cực nghiêm. Hắn nghe xong ý đồ mấy người vừa đến này, trên mặt bất giác mang theo ý cười. Ngày đó hoàng đế ban ra thánh chỉ, tướng sĩ trong quân doanh đều xoa xoa tay, hận không thể lập tức đạp cổng thành xuất trận tiêu diệt địch nhân. 

Bốn người đi theo phía sau Ngô Khắc Minh, đi lên đài cao phía trước thao trường. 

Mà Quyền Tự Hiệu sau khi đem bốn người dẫn tới nơi, từ xa xa nhìn thấy thân ảnh Ngô Khắc Minh, liền đã sớm chuồn mất. Mặc dù có thể nói ra vài lý do miễn cưỡng chống chế, nhưng cũng không thể cam đoan hắn sẽ không bị Ngô Khắc Minh răn dạy hoặc là bị phạt. 

Trên đài cao, quan tướng phụ tá của Ngô Khắc Minh không biết từ chỗ nào đã sớm lấy tới mấy cái ghế dựa, sau khi hướng ba người hành lễ xong, liền mời Mộ Vân Tiêu cùng Vu Diệp ngồi. 

Vu Diệp đối Mộ Vân Tiêu cười yếu ớt một tiếng, Mộ Vân Tiêu làm bộ như không thấy, quay đầu nói với Ngô Khắc Minh: “Các sĩ binh đều đang ở bên dưới huấn luyện không biết mệt mỏi, ta sao có thể nhàn tọa nơi này? Đứng là được. Ngô chủ quân…” 

“Thần nghe lệnh.” Ngô Khắc Minh đáp. 

“Từ hiện tại cho đến giờ Mùi, còn nhiều canh giờ, chia ra từng tiểu đội, tiến hành tuyển chọn. Nội dung bao gồm leo tường, cung mã, pháo xạ, mã thương. Mỗi hạng mục chọn lấy năm mươi người, ấn theo biên chế, tướng mạo, quê quán, võ nghệ tinh thông cùng tính danh phân chia thành từng danh sách, sau khi hoàn thành, đưa cho ta.” Mộ Vân Tiêu nói xong, cũng không thèm nhìn tới Ngô Khắc Minh, phất phất tay, “Nhanh đi! Đừng đứng ngốc ở đây.” 

Ngô Khắc Minh cũng không thèm để ý tới thái độ của Mộ Vân Tiêu, đi đến một bên triệu tập tướng lĩnh của các doanh, đem chuyện này phân phó cẩn thận. Trong lúc đó, Quyền Tự Hiệu ở một góc đằng xa liên tiếp hướng chỗ Vu Diệp nhìn qua, lại chỉ có thể nhìn tới bóng dáng áo trắng mơ hồ. 

Trong lòng có chút buồn bực, Quyền Tự Hiệu mang theo thủ hạ của mình trở về doanh. Bọn binh lính nhận được mệnh lệnh, cũng biết là đang tuyển người đi ra trận, một đám liền nghĩ đến sắp được lập công trạng, không khỏi nóng lòng muốn thử, lập tức bắt đầu tu sửa cung tiễn của chính mình. 

Thừa dịp nghỉ giải lao sau hơn nửa khắc thời gian tiến hành tuyển chọn, Quyền Tự Hiệu ở doanh của mình đi bộ một vòng, ngày mùa Hè mặt trời chói chang, hắn mặc khôi giáp, đi bộ một vòng, đầu đã đầy mồ hôi. Vì thế hắn gỡ xuống mũ giáp, tìm một góc cây râm mát ngồi xuống. 

“Hắc, nguyên lai ngươi ở trong này. Ta nói sao tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng ngươi… Ngươi quả nhiên là tìm chỗ trốn.” Thanh âm trêu ghẹo từ phía sau truyền đến, Quyền Tự Hiệu quay đầu lại, liền thấy được thượng cấp [cấp trên] của mình, chỉ huy sứ đệ tam của Thiên Vũ quân — La Thanh Lăng đầy mặt tươi cười vài bước đi đến bên cạnh hắn, đỉnh đạc ngồi xuống: “Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi từ lúc trở về, liền kỳ quái, luôn không yên lòng.”

Quyền Tự Hiệu bị lời của người bên cạnh dọa sửng sốt, chẳng lẽ hắn biểu hiện rõ ràng đến như thế? Vừa định hỏi lại vị hảo bằng hữu xưa nay không giấu nhau chuyện gì một câu, đã bị ánh mắt cổ quái của La Thanh Lăng nhìn đến chịu không nổi, Quyền Tự Hiệu theo bản năng liền dời người ra xa mấy tấc. 

“Ngươi, ngươi nhìn cái gì?!” 

“Thiết, ngươi quản được lão tử.” La Thanh Lăng tung một câu thô tục, chậm rì rì thu hồi ánh mắt. Hắn sờ sờ cằm, con ngươi xoay chuyển ngẫm nghĩ một hồi, liền như hiểu được cái gì, “Nga nga nga, ta hiểu rồi… Nguyên lai là vì hắn… Nghe nói Tự Hiệu ngươi cùng Hoàn Dạ Vương kia là quen biết từ nhỏ… Lại nghe nói Hoàn Dạ Vương kia dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, ngay cả mỹ nhân đầu bảng của Phương Hinh Các so với hắn cũng kém xa… Hôm nay hắn tới quân doanh, ngươi hẳn là trên đường trở về đụng phải đi?” Nói đến cuối cùng, ý tứ trong lời nói của La Thanh Lăng đã có chút uyển chuyển, thần bí hề hề hỏi. 

“Đúng vậy, đúng vậy thì thế nào?!” Ở trước mặt người kia còn có thể giả vờ tự nhiên, nhưng ở dưới ánh mắt sắc bén của La Thanh Lăng, Quyền Tự Hiệu lại rối loạn ngôn ngữ, luống cuống tay chân. 

“… Chẳng làm sao cả, ta chỉ là.. chỉ là cảm thán, nguyên lai tiểu ngốc tử ngươi cũng sẽ tư xuân a…”[tư xuân: yêu thầm] 

“Tư xuân?!” 

Quyền Tự Hiệu ngạc nhiên, ngay sau đó, ‘Oanh’ một tiếng, liền cảm thấy hai má giống như sắp bốc cháy tới nơi, đôi con ngươi đảo quanh, ngay cả tay chân cũng vô thức trở nên luống cuống không biết phải đặt ở đâu.

La Thanh Lăng ha ha cười ra tiếng, nhìn bộ dạng quẫn bách hận không thể tìm một khe hở chui vào của Quyền Tự Hiệu, trong lòng lại thỏa mãn, búng tay một cái, hắn lại tới gần mấy tấc, tay kia thì thừa dịp Quyền Tự Hiệu còn đang sững sờ, nâng cằm đối phương lên: “Hắn không phải muốn dẫn binh đi giết địch nhân sao? Ngươi lần này hảo hảo biểu hiện, chắc chắn có thể dễ dàng chiếm được một vị trí bên cạnh hắn~ nghe nói Hoàn Dạ Vương kia thích nam sắc, dung mạo ngươi như vậy, mặc dù không tính là tuyệt mỹ, nhưng xem cũng rất vừa mắt, nếu thật sự không được, ta có thể giúp ngươi suy nghĩ một vài chiêu thức dụ dỗ nga~!” 

“Ba” một tiếng, Quyền Tự Hiệu đánh mạnh vào tay La Thanh Lăng. 

Đau quá, tiểu tử này là làm sao vậy? La Thanh Lăng vuốt tay của mình, thấp giọng nói thầm, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Quyền Tự Hiệu. 

Dưới cái nhìn chăm chú của La Thanh Lăng mà đứng bật dậy. Quyền Tự Hiệu cúi đầu, thanh âm buồn bực, bàn tay đặt bên hông thật nhanh nắm chặt: “Ta nhất định sẽ đứng ở phía sau hắn! … Ta tuyệt đối sẽ không thua người kia!” 

Nói xong, liền sải bước rời đi. 

Nhìn theo bóng áo choàng màu trắng dần biến mất, ý trêu đùa trên miệng La Thanh Lăng cũng chầm chậm phai nhạt đi, trên gương mặt ôn nhu nho nhã, biểu tình không đứng đắn khi nãy giống như chưa từng xuất hiện. 

Từ canh ba buổi trưa tuyển chọn, sau một ngày ồn ào náo nhiệt, rốt cục kết thúc ở giờ Mùi. Những quan tướng được chọn ra từ bảng danh sách, tất cả đứng ở hai bên đài cao. Còn những binh lính được đọc tên theo trình tự xếp thành từng hàng, từ Đông qua Tây, đứng hai mươi lăm hàng, tổng số lượng cộng lại là một ngàn hai trăm người. 

Mà trong số đó, số lượng người Mộ Vân Tiêu và Vu Diệp muốn dẫn đi, bất quá chỉ trên dưới bảy trăm.

Nội dung trong các cuộc tuyển chọn quan võ và quan văn ở Dận Quốc rất đa dạng, quan văn cần thi đỗ thân, ngôn, thư, phán, mà quan võ, nội dung thi sẽ xoay quanh ngũ đẳng – tam kỳ. 

Ngũ đẳng chính là leo tường, cung mã, pháo xạ, mã thương, đối đáp. Tam kỳ chính là dũng mãnh, tài nghệ và khả năng thống lĩnh. 

Mấy người Vu Diệp lần này đến đây chính là muốn chọn lựa ra những kỵ binh tinh nhuệ, tiêu chuẩn lựa chọn bất đồng với tiêu chuẩn tuyển chọn chung, nhưng tổng thể, cũng không quá lệch khỏi các tiêu chuẩn tuyển chọn kia. 

“Các vị có thể đứng ở chỗ này, đều là người nổi bật trong các doanh.” Mộ Vân Tiêu vừa lên tiếng, liền cấp cho hơn một ngàn người đứng dưới đài một vị trí cao mạo, “Nhưng chúng ta lần này phụng chỉ, phải chọn ra được người tài trong người tài, bởi vì địch nhân mà chúng ta sắp đối phó, không phải là bao cỏ như trong tưởng tượng của các ngươi, mà chính là đại kình địch, một chút sơ suất, liền có thể mất cánh tay thậm chí rơi đầu!”

Lời này vừa nói ra, binh lính ở đây tuy rằng mặt ngoài vẫn im lặng như cũ, nhưng trong nội tâm phần lớn lại đều khinh thường. Chỉ là vài bọn giặc cỏ xuất thân từ những dân chúng cùng đường không chút võ nghệ, từ khi nào lại biến thành kình địch như lời hắn nói? Ngay cả Ngô Khắc Minh, thấy Mộ Vân Tiêu thổi phồng như vậy, trên mặt cũng có vài phần không tán thành. 

Mộ Vân Tiêu nội công thâm hậu, thị lực cũng tốt hơn so với người bình thường. Đem đủ loại biểu tình của hơn một ngàn người thu vào đáy mắt, hắn lại giống như không có phát hiện tiếp tục giương giọng nói:

“Ta sẽ dẫn các ngươi ra trận giết địch, bảo vệ lãnh thổ Đại Dận Quốc ta! Thế nhưng nói như thế không có nghĩa là ta sẽ trơ mắt nhìn các ngươi chết đi mà thờ ơ! Mỗi một sĩ binh, mỗi một quan tướng, đều là một mạng người, đều có thân nhân đang chờ các ngươi trở về! Cho nên… Tuy rằng ta không thể cam đoan mỗi người các ngươi đều có thể sống sót trên chiến trường, nhưng ta sẽ kiệt lực giảm bớt số người thương vong! Vì thế, ta muốn, chính là những người tinh nhuệ nhất trong Thiên Vũ Quân, người tài trong người tài.” 

Một phen nói xong, dưới đài trường kích san sát, lụa đỏ tung bay, nhưng đều là một mảnh im lặng. Những gương mặt biểu thị khinh thường lúc nãy cũng bởi vậy giảm đi không ít, thay vào đó là nét mặt hưng phấn tràn ngập tình cảm mãnh liệt. 

Mộ Vân Tiêu đi đến bên người Ngô Khắc Minh, phân phó cho hắn vài câu, vừa nghe xong, Ngô Khắc Minh chau mày, hiển nhiên là đang biểu thị phản đối lời Mộ Vân Tiêu. Thế nhưng khi Vu Diệp nhìn qua, lại chỉ thấy Ngô Khắc Minh đang thấp giọng phân phó với các quan tướng cấp dưới. 

Mộ Hàn Trọng tuy rằng đi theo Quyền Bình Sinh học tập vài năm bày binh bố trận, nhưng chỉ là kiến thức trên lý thuyết thuần túy, hơn nữa thời gian đã qua rất lâu, những thứ lưu lại trong trí nhớ Vu Diệp căn bản là không thể áp dụng thực tiễn. Cho nên đối với kẻ nghiệp dư như Vu Diệp mà nói, việc lựa chọn binh lính thích hợp, toàn bộ đều giao cho Mộ Vân Tiêu. 

Nhàm chán ngáp một cái, Vu Diệp đi xuống đài, tới một nơi râm mát mà ngày thường bọn sĩ lính hay nghỉ ngơi ngồi xuống, chống cằm nhìn hơn một ngàn người tới lui trong thao trường. 

Thời điểm những quan tướng đem mệnh lệnh của Ngô Khắc Minh truyền ra, không nằm ngoài dự kiến liền nhận lại một loạt biểu tình không dám tin của mọi người. Năm mươi người đứng trong mỗi hàng liên tục đảo mắt nhìn xung quanh, sau một lúc, mới dám tin những gì mình vừa nghe thấy là không phải nghe lầm..

Bất kể vũ khí, bất kể quy tắc, hơn một ngàn người cùng xông lên, toàn bộ hỗn chiến, sau một khắc đồng hồ, có thể bằng vào năng lực của chính mình đi đến trước mặt Mộ Vân Tiêu, đó chính là người thắng! 

Đợi mỗi người đều hiểu rõ mệnh lệnh, lựa chọn xong binh khí, tiếng trống hùng liệt liền vang lên! 

Ngay sau đó, tiếng la rung trời, đội ngũ mới vừa rồi còn đứng chỉnh tề nháy mắt đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Trận hỗn chiến này, đối với những binh lính ngày thường bị quân kỷ [kỷ luật quân đội] quản thúc nghiêm ngặc cấm lén lút ẩu đả, chính là cơ hội không thể tốt hơn để trả thù riêng! 

Vu Diệp nhàn nhã ngồi ở một bên, nghe âm thanh hét hò không dứt lọt vào tai, con ngươi đen nhìn chăm chú khung cảnh giữa thao trường, mơ hồ toát ra tia hưng phấn. 



Mồ hôi trong lòng bàn tay càng ngày càng nhiều, Vu Diệp mạnh đứng dậy, đi qua lại vài bước, Nam Khiếu Hoàn đứng phía sau hắn không khỏi nghi hoặc mở miệng: “Chủ thượng?” 

Thanh niên một thân áo trắng dừng bước, đột nhiên quay đầu lại, trong đôi con ngươi đen tràn ngập gợn sóng mãnh liệt, tươi cười nơi khóe miệng hơn vài phần nóng bỏng trước nay chưa từng có: “Khiếu Hoàn.”

“Ân?” 

Đáp theo bản năng, cơ hồ cùng lúc đó, một cơn gió liền quét qua hai gò má, Nam Khiếu Hoàn hơi nghiêng đầu qua một bên, tránh khỏi một quyền Vu Diệp thình lình công kích tới. 

Ý cười trên khóe miệng càng sâu, không đợi người trước mặt kịp phản ứng, Vu Diệp đem hết toàn lực, tiếp tục tung ra một cước tiếp theo. 

Không ngoài sở liệu, lần này hắc y nam tử vẫn thoải mái tránh được như trước, nhưng không đánh trả. Y vừa định mở miệng hỏi, liền lại bị một chiêu công kích kế tiếp cắt ngang lời nói. 

Cứ như vậy cản được mười chiêu, Nam Khiếu Hoàn đột nhiên phát hiện mỗi lần Vu Diệp công kích, đều không dùng nội lực, chỉ là dùng những chiêu thức cổ quái một mạch công kích y. 

Bên tai lại truyền đến một tiếng kêu đau đớn, trong đám người hỗn chiến, cách hai người không quá xa, một binh sĩ bị một binh sĩ khác áp ngã xuống đất, binh khí của bọn họ sớm đã ném đi nơi nào, hai người ở trên mặt đất túm chặt nhau ngươi đấm ta đá, cực kỳ khó phân thắng bại. 

Trong lòng vừa động, Nam Khiếu Hoàn rốt cục hiểu được ý đồ của Vu Diệp, mặc dù không biết chủ tử nhà mình vì sao nổi lên hứng thú như vậy, lại chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi, bắt đầu phản kích đánh trả.

Hai người ngươi tới ta lui, tiếng quát tháo từ thao trường không ngừng truyền vào tai, Vu Diệp cảm giác thấy cả thân thể đều như sôi sục, một thứ hưng phấn đã rất lâu rồi chưa được thể hội lại. Cùng cao thủ so chiêu, hoàn toàn không giống với lúc này! Bất tri bất giác, ý đùa giỡn lúc ban đầu đã biến mất vô tung vô ảnh. 

Hắn từ nhỏ đã trà trộn trong các khu ổ chuột ở New York, đánh nhau đối với hắn mà nói, căn bản giống như ăn cơm thường ngày, sau lại cùng Tạ Thiên hiệp lực gầy dựng nên một phương thế lực riêng cho chính mình, hắn lại thỉnh riêng võ sư về siêng năng rèn luyện võ nghệ. Nói về đánh nhau bằng tay không, hắn vẫn là có vài phần tâm đắc. 

Vừa rồi nhìn hơn một ngàn người ở thao trường hỗn chiến, không hiểu sao, nhiệt huyết vốn đang ngủ đông dưới đáy lòng hắn đều đồng loạt thức tỉnh… 

Một quyền hung mãnh mang theo tiếng gió cấp tốc công kích về phía Nam Khiếu Hoàn. 

Nam Khiếu Hoàn nhanh lui về sau, nâng lên chân phải, chính là muốn dùng một cước này tới đón. 

Khóe môi khẽ cong, thân thể Vu Diệp chợt biến động, một quyền hung mãnh vừa mới đánh tới kia đột ngột thu hồi, thay vào đó cánh tay còn lại trong chớp mắt vận đủ kình lực, mạnh đánh tới lồng ngực Nam Khiếu Hoàn.

Nam Khiếu Hoàn trong lòng cả kinh, vội vàng thu chân, nhưng rõ ràng tiên cơ đã mất. [mất thế chủ động]

Một quyền không dùng tới nội lực, dù hung mãnh đến thế nào, đối với người luyện võ mà nói, lực sát thương cũng không có nhiều. Cho nên sau khi dùng thân thể lãnh trọn một quyền này của Vu Diệp, mày Nam Khiếu Hoàn cũng không nhăn một chút. 

“Thuộc hạ nhận thua.” Nam Khiếu Hoàn cúi đầu chắp tay nhận thua. 

Đã lâu chưa từng thoải mái đánh nhau đến mồ hôi đầm đìa như vậy, Vu Diệp một bên thở, một bên thầm nghĩ. Hắn đầy người mồ hôi, áo trắng cũng dính không ít bụi bặm, nhưng trong đôi con ngươi đen lại đặc biệt sáng ngời, ý cười trên khóe miệng cũng càng lúc càng rộng mở. 

Nam Khiếu Hoàn bị nụ cười kia câu mất thần trí, trong khoảng thời gian ngắn, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Vu Diệp… Cái gì chủ tớ, cái gì tôn ti ràng buộc tất cả đều bay đi xa. 

Vu Diệp dùng tay nhẹ đấm vào bụng y một quyền: “Phát ngốc cái gì?!” 

Nam Khiếu Hoàn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng cúi đầu, lui về phía sau nửa bước. 

Nhìn hai lổ tai đỏ bừng của y, Vu Diệp cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, người này như thế nào lại… Chỉ cùng mình đánh nhau một trận, cũng đỏ mặt? Nhớ tới lần đó khen y rất có khiếu đặt tên, tựa hồ biểu tình của y cũng giống như vậy, hắn cảm thấy chính mình mơ hồ đã nắm được quy luật đỏ mặt của người này… 

Trên da thịt màu lúa mạch ướt đẫm mồ hôi, diễm lệ mê người, giống như đang trêu cợt ý niệm trong đầu người trước mắt, Vu Diệp không có hảo ý nhìn Nam Khiếu Hoàn cười cười, đột nhiên thân mình chuyển động, làm bộ như sắp công kích về phía y. 

Thân thể Nam Khiếu Hoàn theo bản năng né tránh, nhưng nằm ngoài sở liệu, lại bị người kia dùng thân thủ cực nhanh ôm lấy thắt lưng. Đồng thời, cổ lập tức nóng lên, một bên mông tê rần, Vu Diệp không biết từ khi nào đã di chuyển ra phía sau y, đang nghiêng đầu hôn cổ y, bàn tay còn thuận thế bóp nắn mông y. 

Trái tim lập tức nhảy dựng, nháy mắt, Nam Khiếu Hoàn cảm thấy máu huyết toàn thân đều dồn hết lên mặt. Nhanh chóng vùng thoát ra khỏi lồng ngực Vu Diệp, Nam Khiếu Hoàn cắn răng, đè thấp tiếng nói, kêu lên: “Chủ thượng!” 

Thanh âm xưa nay luôn thập phần bình tĩnh, lúc này lại mang theo vài phần oán giận cùng quẫn bách mơ hồ.

“Ha ha ha ha.” Vu Diệp nhìn biểu tình hiếm thấy kia của Nam Khiếu Hoàn, đắc ý cười ra tiếng, còn rất không liêm sỉ dùng ánh mắt vô tội mà nhìn y. @T

Bình luận

Truyện đang đọc