MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

"Chỉ là một đứa con nuôi mà dám trèo lên đầu Tinh Thần, còn ở ngay cửa chính tổ trạch của tôi đánh con bé? Cô xem Tống Hưng là cái gì? Xem Tống gia trở thành cái gì? Vậy mà dám lừa tôi, nói là Tinh Thần rất tốt, chi phí ăn mặc là tốt nhất trong ba chị em, đây chính là cái tốt nhất mà cô nói?"

Hai mắt Dương Như trợn lên, nhìn chằm chằm hình ảnh camera giám sát thu lại được, thấy Tinh Nguyệt từ trên mặt đất đứng lên, nhắm thẳng về phía Tống Tinh Thần, giơ tay tát Tinh Thần một cái......

Một cái tát này, lập tức đập tan tiền đồ cùng hy vọng của bà triệt để.

Tối qua Tinh Nguyệt thất thân, lấy địa vị Tống gia ở thành phố S, chỉ cần ông nội Tống ra mặt, sẽ không ai dám mang chuyện này ra ngoài. Những đoạn video bọn họ quay lại, cũng có thể xóa từng cái của từng một người một đi. Nếu ai không xóa mà còn dám truyền loạn ra ngoài, Tống gia cũng có rất nhiều biện pháp đối phó.

Đại sảnh cũng có lắp camera theo dõi, ai chụp, ai không chụp vừa xem là biết ngay,

Nhưng việc trước mắt hiện giờ là cần phải dỗ dịu ông nội Tống, để ông không đuổi Tinh Nguyệt đi. Mà còn phải giúp bà ra mặt để giải quyết chuyện tối hôm qua, nếu không làm sao mới sáng sớm bà đã để Tinh Nguyệt quỳ gối trước cửa.

Ông nội Tống cực kỳ cổ hủ và bảo thủ, không có bao nhiêu yêu thích với Tinh Nguyệt, nhưng bà có thể chắc chắn thuyết phục được ông.

Nhưng lại bị Tống Tinh Thần cố ý làm rối.

Tống Tinh Thần, tiểu tiện nhân đáng chết này, bà thật sự hối hận. Lẽ ra khi cô ta còn nhỏ phải bóp chết ngay cái đồ sao chổi này, để đến bây giờ cô ta không thể hãm hại Tinh Nguyệt thành tình trạng hiện giờ.

Tinh Nguyệt của bà, đứa con gái số khổ của bà......

Đối mặt với lửa giận của ông nội Tống, hai mắt Dương Như vừa giận vừa hận, con ngươi như bùng lửa nhìn chằm chằm Tinh Thần. Chứng cứ ở trước mặt, bà vô pháp biện giải.

"Sao không nói gì? Cô câm, cô điếc rồi à? Mười tám năm nay tôi không biết cô khi dễ Tinh Thần như thế nào. Nhưng tôi nói Dương Như cô nghe, tôi còn chưa có chết, cái gia đình này vẫn do tôi định đoạt. Từ hôm nay trở đi, cô mang đứa con nuôi ở ngoài cửa kia đuổi khỏi Tống gia cho tôi."

Dương Như như sét đánh ngang tai, đánh thẳng vào đỉnh đầu.

Tinh Nguyệt là đứa con gái chịu nhiều thiệt thòi nhất của bà, thân phận con nuôi con bé vẫn luôn để ý. Bà muốn bù đắp ch con bé, nên ngay từ khi còn nhỏ con bé đã luôn được sủng ái nhất, thậm chí còn được sủng ái hơn cả Tinh Nhật.

Đóa hoa được cẩn thận nuôi dưỡng vất vả lắm mới lớn lên, lại bị Tống Tinh Thần phá đi, mà hiện giờ còn bị ông nội Tống nhổ tận gốc, nhẫn tâm vứt bỏ.

"Sau này không cho phép cô gặp lại nó, không được giúp đỡ nó. Còn có cái họ Tống này, là họ của Tống gia tôi. Nếu nó đã không phải cốt nhục của Tống gia thì đổi luôn cho tôi....."

Ông nội Tống không chỉ muốn đuổi Tinh Nguyệt đi, không cho bà giúp đỡ, mà còn muốn xóa tên con bé ra khỏi hộ tịch.

Đây là muốn bức chết bà.

Con bé ngay khi vừa sinh ra đã sống ở Tống gia, luôn được hầu hạ cẩn thận, mười ngón tay không dính dương xuân thủy*, cái gì cũng không cần làm. Nếu đuổi con bé đi, thì con bé làm sao có thể sống được.

*Mười ngón tay không dính dương xuân thủy: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt

"Ba, ba không thể nhẫn tâm như vậy. Dù sao đó cũng là đứa con gái con nuôi mười tám năm, ba không thể đuổi con bé đi được."

"Cô nuôi nó mười tám năm, vậy Tinh Thần thì không phải con gái cô sao? Tôi giao Tinh Thần cho cô, là để cô đối đãi thật tốt cho nó. Ta không yêu cầu Tinh Thần phải có thành tích thật tốt, trong đười lấy được thành tựu gì, tôi chỉ cần con bé có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, lớn lên trong một gia đình bình thường hạn phúc. Nhưng cô lại đều không làm được, còn để cho một đứa con nuôi ở ngay trước cửa chính công khai đánh con bé, đây là không chỉ đánh Tinh Thần, còn đánh cào mặt của tôi......"

Sự tức giận của ông, Tinh Thần lớn như vậy cũng là lần đầu tiên thấy.

Dẫu sao ông nội Tống cũng từng trải qua sa trường, một khi ông phát hỏa, không khí xung quanh toàn bộ đại sảnh đều bị đè nén, cực kì khó thở.

"Quản gia......"

Khuê thúc nói: "Lão gia tử có gì phân phó."

"Đi, đuổi đứa con gái nuôi ở bên ngoài cửa đi cho tôi. Lập tức liên với hệ truyền thông, đăng báo nói Tống Tinh Nguyệt bị khai trừ ra khỏi hộ tịch Tống gia, thay tên đổi họ, không còn liên quan gì đến Tống gia. Nó không xứng với họ Tống này."

Hai mắt Dương Như đỏ lên, trừng lớn nhìn ông nội Tống.

Ông nội Tống là muốn cắt hết đường lui của Tinh Nguyệt.

Liên hệ truyền thông, đăng báo, chuyện xảy ra tối qua thanh danh Tinh Nguyệt đã trở nên rất bê bối rồi. Một khi bị xóa khỏi hộ tịch Tống gia, sẽ không một ai dám giúp nó giải vây cho nó, thậm chí những kẻ dơ bẩn bỉ ổi thấp kém cũng có thể khi dễ nó.

Đứa con gái bảo bối bà yêu thương nhất sẽ hoàn toàn đi tong, đời này không bao giờ có thể xoay người.

Tinh Nguyệt sẽ không thể tiếp nhận được điều kiện chênh lệch như vậy, cũng sẽ không chịu nổi những đòn đả kích đó. Từ một thiên kim Tống gia cao cao tại thượng, tiểu thư danh môn quay mình trở thành ăn mày đầu đường xó chợ.

Nó nhất định sẽ tự sát.

Không được, Tinh Nguyệt phải là công chúa được ngàn vạn sủng ái, không nên bị đuổi đi, không nên bị xóa khỏi hộ tịch Tống gia. Bà sẽ không để như ý tiện nhân Tống Tinh Thần này.

Cộp......

Dương Như quỳ gối ngay giữa đại sảnh, đôi mắt nhấn lên, căm uất nhìn ông nội Tống.

Hai tay bà nắm thật chặt, mười ngón ấn chặt vào nhau, bấu chặt vào thịt, tạo ra từng vết máu trong lòng bàn tay, là máu của bà.

Bà dập đầu thật mạnh xuống sàn nhà, một cái kia vang dội cực mạnh

Dương Như bà từ nhỏ đã là niềm kiên ngạo của cha mẹ. Cha bà đã không nói không dưới hai lần, đáng tiếc bà không phải con trai, bằng không hiện tai Dương gia hết cả đều là của bà.

Đời này  bà không gặp điều gì quá khó khăn, thuận buồm xuôi gió, không ai dám ngáng chân bà, chỉ có bà so đo gây khó dễ cho người khác.

Lần đầu tiên, bà bị thất bại trong tay tiện nhân chưa đầy 18 tuổi này.

"Ba, con xin ba đừng khai trừ Tinh Nguyệt ra khỏi hộ tịch, đừng đuổi con bé đi. Hiện giờ con bé trở thành như vậy đều là do con sai, là con không dạy tốt, con xin tự nhận tất cả trách nhiệm. Cầu xin ba vì con tận tâm tận lực cho Tống gia hai mươi mấy năm, để cho con bé một con đường sống. Đó là đứa con mà con nuôi lớn từ nhỏ, tình cảm của con đối với nó so với quan hệ mẹ con ruột còn thân hơn. Con không có cách nào chia xa nó được, cầu xin ba hãy thu lại những lời nó đó."

Bà lại dập thêm một cái cực mạnh nữa, cộp, âm thanh vang vọng khắp đại sảnh.

Bà quỳ xuống, cái quỳ này không chỉ là cái thẳng lưng của bà, mà còn có lòng tự trọng của bà.

Bà lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, nhưng không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày quỳ lão già kia.

Ngày hôm nay bà nhớ kỹ.

Bà sẽ cho lão già kia cùng Tống Tinh Thần phải trả giá lớn. Lão già kia cách ngày chết cũng không còn xa, hắn vừa chết, Tống Tinh Thần lập tức mất đi chỗ dựa, khi đó bà sẽ đem tất cả những nhục nhã hôm nay phải chịu đòi lại gấp trăm ngàn lần.

Dập đầu xong, trên trán hiện lên một vết máu, đám người hầu nhìn xem đều kinh hồn bạt vía.

Dương Như ở Tống gia có địa vị cực cao, giống như bà hoàng vậy. Người ta đồn rằng bà có một đầu óc kinh doanh cực nhạy bén, chỉ trong hai mươi năm, đã mang tập đoàn Tống thị trở thành công ty kinh doanh lớn nhất.

Đáng tiếc, đương gia hiện tại ở Tống gia là ông nội Tống.

Tinh Thần đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, mặt mũi cô lạnh tanh, con ngươi lạnh lùng hơi híp lại, cao cao tại thượng nhìn Dương Như. Giống như một đóa hoa băng nở rộ trên nền tuyết trắng, lãnh lẽo như băng, lạnh đến thấu xương.

Dương Như quỳ xuống, đây là lần đầu tiên của cả đời trước lẫn đời này cô thấy bà ta quỳ.

Thật là sảng khoái!

Tinh Thần cực sảng khoái, khi nhìn Dương Như vẫn luôn cao ngạo từ trên xuống, cong gối quỳ.

Nhưng vẫn không đủ, vẫn chưa đủ, vẫn chưa đạt mục đích cô muốn.

Số phận đời trước bi thảm, Dương Như không trực tiếp cầm đao, nhưng từ nhỏ đã ngược đãi cô đến lớn. Đặc biệt trước kì thi đại học một tuần, bà ta dẫn ba gã đàn ông hủy đi toàn bộ cả đời cô, ác mộng kia như bóng với bóng bám theo cô cả một đời, không chỉ tổn thương về thân thể, còn đi đôi với tổn thương về tâm lý.

Chỉ mỗi việc quỳ xuống là có thể bù đắp? Quá nhẹ, thật sự quá nhẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc