MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

"Khuê thúc, cháu không có cách nào để không tức giận cho được. Từ nhỏ đến lớn cháu luôn phải chịu khi dễ, chú biết vì sao không? Là bởi vì ông nội luôn thiên vị bọn họ, không ai làm chủ cho cháu, không ai đứng về phía cháu, không ai nói chuyện cho cháu... Lần này ông nội rõ ràng đã rất tức giận, nhưng vì sao vẫn có thể bị thuyết phục, còn có thể để Tống Tinh Nguyệt được đưa trở về."

"Tam tiểu thư, cô không hiểu, kỳ thật lão gia tử rất cô đơn, nên ông ấy cũng hy vọng Tống gia được hòa thuận đủ đầy."

"Hòa thuận đủ đầy..."

Tinh Thần cười lạnh, nhắc lại những lời này. Căn cơ Tống gia đều đã quá rách nát, nhưng chỉ có ông nội còn cảm thấy có thể vớt vát được duy trì hòa bình trên mặt ngoài.

"Tam tiểu thư, xin hãy yên tâm, coi như nhị tiểu thư được đưa về, thì sau này cũng không được phép cho ra khỏi cửa nữa, trừ lúc tham gia thi đại học."

Ngón tay mảnh khảnh của Tinh Thần ấn huyệt Thái Dương, lắc đầu.

Loại lời nói này, cô chưa bao giờ tin, Dương Như sao có thể để Tống Tinh Nguyệt trốn ở trong nhà. Cho dù cô nguyện ý, Tống Tinh Nguyệt chưa chắc đã đợi được.

Là thiên kim tiểu thư thành phố S có thanh danh vang dội ở giới thượng lưu, tuy rằng hiện giờ thanh danh rất tệ, những gì tạo ra cho mọi người thấy cũng đã sụp đổ, nhưng nhốt ở trong nhà cũng không là gì với cô ta.

"Cô đừng trách lão gia tử, cũng không cần vì nhị tiểu thư được đưa trở về mà không cam lòng, lão gia tử sẽ bồi thường cô. Thật ra, lão gia tử cũng là vì bất đắc dĩ, dù thế nào Tống tiên sinh cũng đều con trai duy nhất của ông. Ông còn có thể làm khó dễ con trai mình được sao?"

Thì ra là như vậy ư?

Tống Húc là con trai duy nhất của ông nội, nên cô lại một lần nữa bị đánh bại bởi cái gọi là máu mủ tình thâm này.

Tinh Thần khua tay, nói với Khuê thúc: "Khuê thúc, cháu muốn yên lặng một chút, chú đi xuống trước đi."

"Vâng, tam tiểu thư."

Khuê thúc đang chuẩn bị rời khỏi, gió to từ khe hở cửa kính thổi phồng rèm lên, chợt trên mặt kính hiện lên một dấu chấm đỏ, lóe lên một cái.

"Chờ đã Khuê thúc......"

Khuê thúc dừng chân lại.

Tinh Thần đi đến góc tường, dùng dao nhỏ moi ra cây kim đỏ đang nhấp nháy trên tường, cô đặt lên lòng bàn tay quan sát kĩ.

Khuê thúc nhìn thấy vật ấy, lập tức kinh sợ.

Hắn ở Tống trạch làm việc hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy camera lỗ kim.

"Tam tiểu thư, đây là?"

"Camera hồng ngoại xa, còn là camera lỗ kim*."

Camera đều đã được lắp vào phòng cô ở trong tổ trạch, không thể kìm nán được mã đã động thủ, động tác rất nhanh.

"Trong nhà cư nhiên lại có vật như vậy, là do tôi thất trách. Tam tiểu thư, tôi nhất định điều tra kĩ toàn bộ người hầu trong nha, tìm ra kẻ lắp camera."

"Không cần phiền toái như vậy Khuê thúc, tránh việc rút dây động rừng." Tinh Thần dỡ camera ra để lên bàn: "Khuê thúc, chú đi tra lại camera, xem hai ngày này người nào từng vào phòng cháu hay không, còn có giúp cháu làm một cái vi tính."

"Không thành vấn đề tam tiểu thư, máy tính đêm nay sẽ sắp xếp xong."

Trước kia phát sinh ra sự như vậy, không ai chịu giúp cô. Nhưng hiện giờ đã khác, ít nhất đã có Khuê thúc đứng ở phía cô.

Tinh Thần ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh nói: "Cháu còn muốn nhờ Khuê thúc giúp mấy chuyện."

"Tam tiểu thư mời nói, chớ nói giúp đỡ, chỉ cần tiểu thư có chuyện gì, cứ phân phó cho tôi là được."

"Khuê thúc, chú hãy lắp các camera ở các cửa ra vào trong nhà, tốt nhất là các loại camera kín. Người lắp phải là người đánh tin, đừng dùng người trong nhà, dùng người bên ngoài đi."

"Tam tiểu thư yên tâm, tiểu thư không nói tôi cũng sẽ làm."

"Còn có, ông nội bình thường có thói quen ăn các thực phẩm chức năng không?"

Khuê thúc lắc đầu: "Không có, lão gia tử năm đó cũng từng mang quá binh lên chiến trường, không phục tuổi già. Luôn nói với chính mình không bệnh không đau, cũng không chịu uống thuốc."

"Những người ở phòng bếp có đáng tin không?"

"Đều đáng tin, phòng bếp là do dì Trần quản. Thời gian bà ấy phục vụ  lão gia tử so với tôi còn dài hơn."

Không có ăn thực phẩm chức năng, phòng bếp do dì Trần quản cũng không thành vấn đề. Vậy rốt cuộc vấn đề là từ chỗ nào? Đời trước, Tống Tinh Nguyệt nói Dương Như hạ độc ông nội, như vậy độc rốt cuộc là hạ như thế nào.

Khuê thúc thấy Tinh Thần mặt mày lo âu, lại nghĩ những vấn đề cô hỏi, giật mình hỏi: "Tam tiểu thư, tiểu thư chẳng lẽ hoài nghi trong nhà có nội gián, muốn hại lão gia tử?"

"Lòng người khó đoán, chú nhất định phải theo dõi sát sao tất cả đồ vật được nhập vào, không được xảy ra sai lầm."

Ông nội Tống một khi không còn nữa, Khuê thúc cùng Tinh Thần lập tức sẽ không có người chống lưng, và người Dương Như trả thù đầu tiên, chắc chắn sẽ là bọn họ.

Thấy sự việc trở nên nghiêm trọng, Khuê thúc nghiêm túc gật đầu: "Tam tiểu thư yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt lão gia tử."

"Nếu bên ngoài có người đáng tin, nhất định phải để theo dõi Dương Như lâu dài."

Tinh Thần biết Dương Như có nhân tình, có thể khiến Dương Như bí quá hoá liều phải sinh hạ Tống Tinh Nguyệt ra, quan hệ nhất định không đơn giản.

Đời trước sau khi xảy ra chuyện, cô bị ngược đãi nhiều lần ở Tống gi, bị ông nội đưa đến một trường đại học chuyên khoa ở một khu vực nghèo nàn, giao thông không thuận tiện, nên rất ít khi trở về thành phố S. Ngay cả lúc ông nội qua đời, Tống gia cũng không có người thông báo với cô.

Cô không biết nhân tình của Dương Như là ai, nhưng chỉ cần là người, dù có đào ba thước đất cũng phải đào được.

A, lắp camera lỗ kim để theo dõi cô!

Còn không biết ai giám thị ai đâu.

"Có, Lê Khâm có người bạn đang mở một công ty thám tử. Tiểu thư an tâm, tôi sẽ thu xếp cho anh ta."

"Phải theo dõi lâu dài tìm ra những thông tin bí mật của bà ta, ba tháng không tìm được thì nửa năm, còn về chi phí, tôi sẽ nghĩ cách."

"Nửa năm lâu như vậy, tam tiểu thư, chí phí đó một học sinh cấp ba như cô sao có thể kiếm ra được, chuyện nàý cứ để tôi gánh vác đi."

Khuê thúc tin lời Tinh Thần, nên cũng muốn tìm người theo dõi Dương Như. Hắn là sợ Dương Như sẽ hạ độc mưu hại lão gia tử.

Khuê thúc, còn tin cô hơn ông nội.

Tinh Thần gật đầu, ánh sao lóe lên trong mắt chớp động: "Khuê thúc, cảm ơn chú đã tin tưởng."

"Tam tiểu thư, lão gia tử cố chấp, ông ấy nhìn không thấu. Nhưng tôi tin sẽ có một ngày, ông ấy sẽ nhìn thấu."

"Được, tôi sẽ chờ đến khi đó."

......

8 giờ tối, ông nội Tống mới về nhà. Cả trong lẫn ngoài của phòng Tinh Thần đều được Khuê thúc thay đổi, sắp xếp lại lần nữa.

Phòng rất rộng, lại thêm vào một phòng học, và một máy tính được trang bị hiện đãi cùng đã được lắp đặt.

Khi ông nội Tống tiến vào phòng, thì Tinh Thần đang làm đề thi thử để chuẩn bị cho kỳ thi đại học cam go khốc liệt sắp tới.

Bởi vì chuyện thả Tống Tinh Nguyệt ra, nên ông nội Tống tất nhiên là cảm thấy khó xử khi phải đối mặt với Tinh Thần. Nhưng dưới một mái hiên ( ý là ở chung một nhà á), ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn thấy, cho dù trốn tránh không gặp cũng không phải chuyện hay. Nên ngay khi trở về từ công ty ông nội Tống liền trực tiếp đến gặp Tinh Thần.

"Khụ khụ......"

Ông nội Tống đứng trước bàn học Tinh Thần, gượng gạo ho khan hai tiếng.

Tinh Thần từ trong một đống đề thi thử ngẩng đầu lên nhìn ông nội Tống, giả vờ giật mình nói: "Ông, ông sao lại tới đây? Trở về cũng không nói cho cháu một tiếng, để cháu xuống dưới đón ông."

Nghe cô nói lời này, ông nội Tống càng thêm xấu hổ.

Ông ra hiệu bàng mắt với Khuê thúc, Khuê thúc liền mang đến một chiếc ghế dựa ở phía sau ông.

Ông nội Tống ngồi xuống, sắc mặt hiện lên vẻ áy náy hiếm thấy: "Tinh Thần, ông biết chuyện hôm nay thả Tống Tinh Nguyệt ra là có lỗi với cháu."

Tinh Thần đặt bút xuống cay mày, khuôn mặt xinh đẹp tinh xẻ tỏ ra rất không vui.

"Ông nội, sự việc tối qua chẳng lẽ ông quên rồi sao? Cháu là người bị hại, mẹ tìm ba gã đàn ông đó vốn là chuẩn bị cho cháu. Nhưng may là cháu nhanh trí không chui vào lưới bẫy mẹ đã hạ sẵn, ngược lại là chị hai đi vào..."

"Đúng rồi, cháu quên không nói cho ông, chị hai còn cho cháu uống thêm một ly nước đã hạ dược.... Chị ta là đồng lõa, nói không chừng chính là người đã bày mưu ra. Ở Tống gia số lần chị ấy đánh cháu mỗi ngày khó mà đếm ở đầu ngón tay được... Ông nội nói thả thì thả, cháu còn có thể nói cái gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc