MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Giọng điệu lại rất cuồng ngạo.

"Em sẽ trở thành bạn học cùng trường với anh. Đình Tiêu, sau này xin quan tâm nhiều hơn."

Đôi mắt đen nhánh hút người của Mộ Đình Tiêu liếc nhìn cô một cái, nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt lạnh nhạt, không mang theo bất luận tình cảm gì, không để ý đến cô.

Không sao, tương lai còn dài, cô sẽ làm anh nhớ kỹ cô, thậm chí sẽ  yêu cô thêm một lần nữa.

Giống như đời trước vậy.

......

Tổ trạch Tống gia, ánh đèn sáng trưng cả năm tầng.

Khuê thúc là quản gia của tổ trạch, sau khi gõ cửa và quy củ đi vào phòng của ông nội Tống: "Lão gia tử, tam tiểu thư đã sang đây. Vừa rồi cũng vừa nhận được tin, ở yến hội tối nay đã xảy ra chuyện.";

Ông nội Tống cũng chưa nghỉ ngơi, còn đang nghiên cứu tranh chữ trên bàn "Xảy ra chuyện gì?"

Khuê thúc nói lại sự việc đã xảy ra trong yến hội sinh nhật của Dương Như tối nay, một năm một mười nói cho ông nội Tống.

Ông nội Tống nghe xong, một tay đập mạnh xuống bàn tức giận nói: "Hỗn trướng, vậy mà lại phát sinh ra sự việc như vậy ngay trong yến hội tại gia, thể diện Tống gia đều sạch. Có ảnh hưởng gì đến Tinh Nhật cùng Tinh Thần không?"

May mà Tống Tinh Nguyệt cũng chỉ là một đứa con nuôi, nhưng vẫn quá vứt đi mặt mũi Tống gia.

Dương Như tại sao lại muốn nuôi đứa con gái này? Lúc trước bảo cô ta mang Tống Tinh Nguyệt đi, cô ta lại không những không tiễn đi, mà hiện tại còn để đứa con gái đó gây ra chuyện lớn như vậy.

"Không có ảnh hưởng, Tinh Nhật cùng Tinh Thần tiểu thư đều rất tốt. Tinh Thần tiểu thư được người đưa tới đấy đang ở dưới lầu." Khuê thúc ý vị sâu xa nói.

Ông nội Tống đương nhiên nghe ra được ý tứ của Khêu thúc: "Ai đưa đến đây?"

"Là cháu trưởng Mộ gia, Mộ Đình Tiêu...... Tôi đã nhìn rất kĩ, biển số xe không thể sai được, người ấn chuông cửa là cận vệ của cậu ta, Sở Vân."

Khuôn mặt ông nội Tống vốn đang rất tức giận nay đã hòa hoãn đi rất nhiều.

Ông đứng lên, đi vòng quanh trong phòng vài bước với sắc mặt vui mừng.

Mộ gia, chính là thế gia trăm năm lớn nhất đế đô.

......

Ông nội Tống đã hơn bảy mươi tuổi, tóc để ngắn hai bên mai cũng đã hoa râm, xương cốt vẫn tính là cứng rắn. Vì lúc còn trẻ đã được rèn luyện tốt khi còn ở quân đội, nên cũng không có bệnh gì nặng.

Chỉ là mấy năm nay, đại khái là già rồi, bệnh vặt thường xuyên đến.

Tinh Thần vừa vào đại sảnh, hốc mắt lập tức hồng lên, mặt mày mếu máo:"Ông nội......"

Bộ dáng cô tựa hồ như đã bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.

Ông nội Tống nhìn về phía sau cô, thấy Mộ Đình Tiêu cùng Sở Vân không đi theo vào, có chút thất vọng nhưng cũng chỉ một ít. Vì nghĩ về thân phận Mộ Đình Tiêu nên ông cũng không nói gì, chuyển sang hỏi Tinh Thần: "Cháu đây là bị sao vậy?"

Tinh Thần ủy khuất, hốc mắt rưng rưng nói: "Ông nội......"

"Ngoan, đừng khóc đừng khóc, nói cho ông nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Ông nội Tống đối xử với cô cùng Tống Tinh Nhật đều không tệ. Bởi vì Tống Tinh Nhật có sự nghiệp thành công, vinh quang đạt được giải ảnh hậu, do đó ông nội Tống càng thiên vị Tống Tinh Nhật hơn một ít.

Còn đối với Tống Tinh Nguyệt rõ ràng ông rất thành kiến, từ nhỏ đến lớn ông chưa từng có sắc mặt tốt với Tống Tinh Nguyệt. Mà lại vì thành kiến của ông, nên Tống Tinh Nguyệt không ít lần khi dễ Tinh Thần.

"Mẹ con ức hiếp cháu, ngay trong yến hội sinh nhật, mẹ đã tìm ba tên đàn ông đó vốn là muốn là để cho cháu."

Nếu là trước đây, Tinh Thần nhất định sẽ không dám nói thẳng với ông, một là nhát gan, hai là căn bản ông sẽ không tin, ba là trước mặt ông Dương Như cũng rất được tín nhiệm.

Sự việc tối hôm nay chắc chắn sẽ truyền đến tai ông. Chẳng sợ ngày thường Dương Như được lòng ông đến bao nhiêu, nhưng từ nay ông chắc chắn sẽ không còn tín nhiệm bà ta như trước nữa.

Quả nhiên, ông nội Tống nghe xong, đôi mắt mở to nhìn Tinh Thần.

Khuê thúc cũng kinh hãi.

Tinh Thần vạch ra quai váy trên vai, trên bả vai bị phủ đầy vết thương, những vết thương đã bị trầy da và rướm máu, tuy máu loãng đã ngừng chảy. Nhưng những vết thương đó hoàn toàn là thật, nhìn vào mà thấy ghê người.

Khi ba gã đàn ông kia xé rách lễ phục của cô, bọn hắn dùng lực rất mạnh, đương nhiên vết thương bị ma sát bằng việc xé lễ phục này không thể làm giả được.

Choang!

Ông nội Tống giận dữ, ném chén trà xuống đất, mảnh sứ bắn ra xung quanh.

"Dương Như này, lại dám đối xử với cháu như vậy. Lúc trước cô ta lập lời thề son sắt nói sẽ đối xử với cháu thật tốt, nhưng tất cả đều là lừa ông?"

Tinh Thần cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, dáng vẻ vừa ủy khuất vừa đáng thương.

"Ông nội, ông chưa bao giờ tin tưởng chấu. Nếu tối nay người xảy ra chuyện là cháu, vậy nửa đời sau của cháu đều bị hủy hoàn toàn."

Buổi nói chuyện này, làm lòng ông nội Tống tràn đầy áy náy với Tinh Thần. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã đáng thương, bị đưa đến bên người Tống Húc cùng Dương Như nuôi. Ông tin tưởng hai người họ, cho rằng bọn họ sẽ đối xử thật tốt với cô.

Không nghĩ tới, vẫn là ông sơ sót.

Dương Như lừa ông, còn làm ra loại chuyện bẩn thỉu lòng lang dạ sói như vậy với Tinh Thần.

Ông nội Tống tức đến thở không ra hơi, tay liên tục vỗ bàn được làm từ gỗ lim tơ vàng*. Rất thất vọng chính mình, bởi vì sơ sót của mình đã làm cô bị chịu ủy khuất nhiều năm như vậy.

*Bản gốc là Kim Ty Nam còn gọi là Kim Tơ Nam, hay còn được biết đến là gỗ lim tơ vàng. Gỗ Kim Tơ Nam nổi tiếng là loại gỗ trân bảo, nằm trong danh sách những thực vật quý hiếm được bảo vệ cấp độ II tại Trung Quốc.

Tinh Thần nhìn vẻ mặt ông nội, thấy ông thực rất tức giận. Rất tốt, đây chính là kết quả cô mong muốn.

Trước mắt, cô cúi đầu cắn cánh môi nói: "Ông nội, cháu không muốn sống ở bên đó nữa."

Hiện tại cô vẫn còn quá yếu, cô không thể lấy trứng chọi đá với Dương Như được - một người ở có địa vị cao, vững chắc như vậy được.

Ông nội Tống vẫn còn tức giận như cũ, trong lòng tràn đầy áy náy với cô, nên lập tức đáp ứng: "Được, ông nội đồng ý với cháu. Về sau cháu sẽ ở lại chỗ này, cháu muốn ở bao lâu đều được. Còn bên đó, không đi sang nữa."

"Ông nội, còn có một tuần nữa là thi đại học. Cháu sợ mẹ sẽ lấy việc sắp thi đại học để cháu đi về."

"Cháu cứ yên tâm ở chỗ này, cho đến khi kì thi đại học kết thúc. Dương Như dám làm ra loại chuyện này, còn muốn đưa cháu trở về, là không có khả năng."

Thành tích của Tinh Thần vẫn luôn không tốt lắm, mỗi lần thi cử đều là đếm ngược từ dưới lên trên, điều này ông vẫn luôn biết.

Nhiều năm như vậy, đều là sơ sót của ồng.

"Ông sẽ giúp cháu tìm giáo viên tốt nhất thành phố dạy kèm cho cháu. Thi đậu vào đại học tốt nhất thành phố S, thi trượt cũng không sao, đại học S nhất định cháu có thể vào học."

Lấy sức ảnh hưởng thương nghiệp của Tống gia ở thành phố S, nhập học đại học S cũng không phải điều gì khó.

"Ông, không cần đâu."

Một tuần phụ đạo, cô cũng không cần lắm, bởi đời này những kiến thức đó cô vẫn còn nhớ. Cái danh học bá của Tống Tinh Nguyệt, còn không phải do cô làm bài thi rồi viết lên giấy thi là tên của Tống Tinh Nguyệt sao?

Còn bài thi của mình thì bị Tống Tinh Nguyệt nộp giấy trắng, mỗi lần kiểm tra đều đếm ngược từ dưới lên trên.

Đời này, cô sẽ không làm một con ngốc, cho người ta tùy ý khi dễ nữa. Cô sẽ đem danh hiệu học bá chân chính đoạt trở lại.

Editor: Quản Thanh Nhan

......

Sáng sớm, sắc trời chỉ mới hơi sáng mặt trời còn chưa nhô lên hẳn, cô đã bị âm thanh ầm ĩ dưới tầng đánh thức, Tinh Thần rời giường, nhìn quần áo hầu gái đã đặt sẵn cho cô ở trên tủ đầu giường.

Cô rửa mặt xong, mặc lên bộ quần áo đó rồi xuống tầng.

Còn chưa đi đến đại sảnh tầng triệt, cô đã nghe thấy tiếng nói to của Dương Như.

"Ba, con ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Tinh Thần, chưa bao giờ để con bé nửa điểm thiệt thòi. Con yêu thương con bé còn không kịp, sao có thể hại nó cơ chứ."

"Ba xem, những thứ này đều là những thứ con mua cho con bé. Bình thường chi tiêu ăn mặc của con bé so với Tinh Nguyệt cùng Tinh Nhật đều giống nhau, thậm chí còn tốt hơn cả Tinh Nhật cùng Tinh Nguyệt. Làm mẹ khó làm, giải quyết một cách công bằng càng khó hơn, con bé không thông cảm cho con thì thôi, nói đi là đi, còn cắn ngược lại một nhát nói con đối xử với nó không tốt. Ba hỏi thử quản gia Từ đi, con có chỗ nào đối xử với con bé không tốt?"

"Lão gia tử, phu nhân là đối xử rất tốt với tam tiểu thư, người làm chúng tôi đều thu hết vào trong mắt. Trời chưa sáng đã thức dậy làm bữa sáng cho các tiểu thư, tự mình lái xe đưa đi đến trường học, buổi chiều lại tự mình lái xe đến đón. Ở trường cao trung quý tộc kia, nào có vị cha mẹ tự mình đến đón, cũng chỉ có phu nhân làm như vậy. Phu nhân trong công ty còn có chức vụ, ngày thường đều rất bận, nhưng vẫn nguyện bớt ra thời gian cùng các tiểu thư lớn lên. Phu nhân đối với các tiểu thư dụng tâm lương khổ, sao có thể hại tam tiểu thư được."

Quản gia Từ sớm đã bị Dương Như mua chuộc, đương nhiên sẽ nói giúp Dương Như.

Bình luận

Truyện đang đọc