MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Tinh Thần đi vào phòng học ngồi xuống, toàn bộ phòng học đều yên lặng, những bạn học vừa rồi không chú ý sự việc ở hành lang đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Cô ấy là... Tống Tinh Thần?

Ánh mắt sáng ngời trong veo, làn da tuyết trắng mịn màng, môi đỏ phấn nộn, mái tóc dài gợn sóng vì ngồi bên cửa sổ mà nhẹ bay theo gió, người mặc một bộ đồng phục trắng, càng tôn lên dáng người thon dài mảnh khảnh.

Cùng với Tống Tinh Thần trước kia lúc nào tiến vào phòng học cũng khom lưng cúi đầu, tóc che hết mặt, mắt không dám nhìn người ta quả thật là khác một trời một vực.

Trời ạ, thật xinh đẹp.

Trước kia vậy mà lại không nhìn ra cô lại có thể xinh đẹp như vậy, so với người được xưng là hoa hậu giảng đường Tống Tinh Nguyệt kia còn đẹp hơn vài phần.

Chỗ ngồi của cô là ở góc cuối lớp. Trong cả lớp, cô tựa như người bị bệnh truyền nhiễm, bị mọi người trong lớp hoàn toàn cách ly.

Kiểm tra nhiều lần được 0 điểm, giáo viên cũng  mặc kệ cô, để cô tự sinh tự diệt. Cả 3 năm cao trung, cô đều ở chỗ này.

Người gần cô nhất là Tống Tinh Nguyệt, chỉ cách 4 mét. Nên các bài thi cô đều phải đưa cho Tống Tinh Nguyệt, thông qua cô ta lại lần lượt nộp lên.

Lớp Đằng Long có 41 học sinh, trong đó cả 40 học sinh đều là những học sinh xuất sắc được tuyển chọn qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, chỉ riêng cô là đi cửa sau để tiến vào lớp Đằng Long. Do đó, ở trong lớp cô chính là một đặc thù.

Giống như giữa một đám thiên tài hàng đầu, lại miễn cưỡng nhét thêm một kẻ có chỉ số thông minh còn không bằng một người nhược trí (thô ra là thiểu nằng đó:))))). Cho nên, thái độ của những người trong lớp đối với cô có thể tưởng tượng được, không châm chọc cười nhạo thì cũng là làm lơ coi như không khí.

Nếu như nói sự thờ ơ và cô lập là hình thức bạo lực học đường tàn khốc nhất, thì Tinh Thần chính xác là đã phải trải qua 3 năm cao trung dày vò như vậy.

Tinh Thần mở túi ra, quen thuộc lấy ra tài liệu tự học...

Mặc dù trở thành tiêu điểm của cả lớp, nhưng Tinh Thần vẫn rất thản nhiên, lấy đủ tài liệu ra bắt đầu ôn tập.

Hai phút sau, chủ nhiệm lớp tên Hứa Thanh đến phòng học.

"Hôm nay chúng ta sẽ làm đề thi thử đại học năm ngoái của thành phố S, mang bài thi phát xuống đi."

Thấy chỗ ngồi của Tống Tinh Nguyệt trống không, đương nhiên vì chuyện xảy ra vào buổi sinh nhật Dương Như hắn cũng có mặt ở đó, nên cũng không hỏi gì.

*Ừm thì chưa đọc theo đúng tiến độ ra truyện bê Trung nên toi cx k bt thanh niên Hứa Thanh này là nam hay nữ => Cứ để là zai trước, có gì sau là nữ thì toi sẽ đổi lại sau:>>>

Tinh Thần nhận được bài thi, bắt đầu làm bài.

Editor: Quản Thanh Nhan

......

Ngày hôm sau, Tinh Thần vừa ngồi xuống, chuẩn bị lấy tài liệu ra ôn tập. Thì phó hiệu trưởng cùng chủ nhiệm Hứa cùng nhau tiến vào phòng học.

Phó hiệu trưởng xuất hiện, khiến không khí học tập vốn đã căng thẳng của lớp Đằng Long, lại tăng thêm một cảm giác đè nén.

Cả hai đều nhìn về phía Tinh Thần đang ngồi trong góc, tóc tai chải chuốt gọn gàng, ánh mắt linh hoạt, khuôn mặt thanh lệ, ngồi ngay ngắn ở một góc. Hoàn toàn khác với trước kia, hình tượng lôi thôi không ai thèm nhìn.

Tống Tinh Nguyệt cắn răng, trong mắt lộ ra tia tức giận trừng mắt nhìn cô một cái.

Tiểu tiện nhân, vừa vào phòng học liền cướp lực chú ý của thầy, chẳng lẽ cô ta đã đem chuyện gian lận thi cử đó đều nói hết cho giáo viên.

Chủ nhiệm Hứa cùng mẹ quen thân như vậy, cho dù cô ta nói cũng chẳng có ích lợi gì. Ba năm cao trung, chủ nhiệm Hứa đối đãi với cô rất tốt, để cô làm các bộ lớp cả ba năm. Dó đó chỉ dựa vào vài câu nói của cô ta, mà chủ nhiệm Hứa liền tin tưởng cô ta?

Nằm mơ! Chủ nhiệm lớp là Hứa Thanh còn chưa mở miệng, phó hiệu trưởng đã cực phấn khởi nói với học sinh: "Hôm nay thầy cùng thầy Hứa đều rất vui mừng, vì đã có một bạn học sinh đạt điểm thi tối đa, phá vỡ kỉ lục trung học Hoằng Dương nhiều năm qua. Tuy là chỉ là đề thi thử, nhưng lại có điểm cao như vậy, làm thầy vui vẻ và yên lòng."

"Mọi người nhất định cũng rất tò mò về số điểm này đúng không? Khi thầy nghe được tin báo, cũng rất giật mình, thậm chí là không thể tin được, thầy xem đi xem lại bài thi đó tận ba lần mới chắc chắn, đúng là.... điểm tuyệt đối."

Học sinh bên dưới nhỏ giọng thảo luận, ở lớp Đằng Long - một lớp đứng đầu này, điểm tuyệt đối cũng không tính là chuyện lạ gì. Bọn họ từ nhỏ đến lớn tất cả các bài thi gần như đều là tuyệt đối.

Chỉ cảm thấy phó hiệu trưởng có chút chuyện bé mà xé ra to.

"Mọi người tạm thời đừng gấp gáp, số điểm thầy đang nói chính là tống số điểm tối đa, 750 điểm... Ngữ văn 150 điểm, toán học 150 điểm, khoa học  tổng 300 điểm (bao gồm cả lý với hóa á), tiếng Anh 150 điểm, toàn bộ giành trọn không thiếu điểm nào."

Oanh, lớp Đằng Long hoàn toàn nổ tung.

Tổng điểm tuyệt đối không thiếu một điểm, trung học Hoàng Dương từ trước đến nay, chưa ai có thể đạt tới trình độ này.

Lập tức có người đứng lên, chất vấn nói: "Không thể nào, sao lại có người có thể đạt điểm tối đa như vậy được? Chẳng nhẽ hiệu trưởng muốn tạo ra áp lực, cố ý kích động chúng em để nỗ lực hơn?"

"Đúng vậy, ngay từ đầu thầy cũng không tin, nhưng chính xác quả thật là tối đa. Các chủ nhiệm lớp năm ba cao trung đã xác nhận, bài thi đều được tất cả xem qua, không thể tìm ra lỗi nào để trừ."

Ngón tay Tống Tinh Nguyệt nắm thật chặt lại, tuyệt đối, tổng điểm đạt tối đa... Số điểm khiến cô ghen ghét đến nổi điên.

Hôm qua cô không đến trường, tại sao lại có người đạt điểm tuyệt đối? Thành tích mỗi kì thi cử của cô đều là ở trong  top 3 của lớp, chưa bao giờ lung lay, nhưng lại có người dám vượt mặt cô.

Đáng chết, dám vượt qua cô.

Lâm Lê Tuyết đứng lên: "Phó hiệu trưởng, đừng lấp lửng như vậy nữa. Thầy nới thẳng ra cho chúng em biết, rốt cuộc là ai?"

Phó hiệu trưởng đã hơn 50, nước da trắng ngần, đeo một cái kính gọng dày, đậm chất phong độ của người có học thức.

Ông đẩy gọng kính lên, dưới con mắt của biết bao học sinh từ từ mỉm cười nhìn về phía Tinh Thần.

"Là một học sinh khiến thầy vô cùng bất ngờ, thầy liền không nói tên nữa, chính em tự đứng lên đi."

Tinh Thần gật đầu với phó hiệu trưởng, đặt sách xuống kéo ghế kéo ra đứng lên.

Đồng phục màu trắng ôm lấy đường cong người cô, mặt mày điềm tĩnh, mái tóc dài kẽ đu đưa theo gió, như một đóa hoa lê duyên dáng yêu kiều.

Khi cô đứng lên cả lớp đều yên tĩnh.

Mọi người không thể tin được, người được điểm tối đa là Tống Tinh Thần, cô ta không phải là sự sỉ nhục của trung học Hoằng Dương sao? Một đứa có IQ còn không bằng kẻ đần, sao có thể thi được điểm tối đa?

Tống Tinh Nguyệt thấy Tinh Thần đứng lên, trong nháy mắt cô cắn chặt răng, con mắt như muốn nứt ra.

Làm sao lại có thể?

Làm sao cô ta có thể thi được điểm tuyệt đối?

Nếu như cô ta đạt điểm tối đa, sự thông minh đó sẽ được mọi người đều biết. Về sau ai sẽ giúp cô làm bài thi, thay cô thi đại học? Và danh hiệu học bá này của cô chẳng phải là sẽ sụp đổ hay sao?

Đáng chết Tống Tinh Thần, ở đâu cũng muốn đối nghịch với cô. Vì sao cứ muốn bài thi đạt điểm tối đa, ngoan ngoãn làm một một đứa nhược trí không tốt sao?

Đều đã an phận mười tám năm, tại sao cứ phải sát đến gần kì thi đại học còn có năm ngày nữa mới đứng lên, để lộ tài năng, cô ta nghĩ như vậy sẽ nổi bật sao? Lâm Lê Tuyết trừng lớn đôi mắt, không thể tin được: "Sao có thể là cô ta? Lớp Đằng Long cho dù ai thi được đạt điểm tối đa, em đều không làm lạ, nhưng chỉ duy nhất có Tống Tinh Thần là không có khả năng. Ai ai cũng biết, Tống Tinh Thần mỗi lần kiểm tra đều 0 điểm, là một học sinh IQ có vấn đề không có khả năng mới có một chút tiến bộ liền vượt bậc trở thành thiên tài được. Cô ta nhất định gian lận."

Lâm Lê Tuyết vừa nói ra lời này, có được rất nhiều sự tán thành của các học sinh khác, cũng sôi nổi hùa theo lên tiếng:

"Nhất định là gian lận, ai ai cũng đều có khả năng đạt điểm tối đa, nhưng chỉ duy nhất cô ta là không có khả năng."

"IQ của cô ta, toàn trường ai mà không biết đó là một đứa nhược trí."

"Phó hiệu trưởng, có phải có gì sai sót trong quá trình chấm thi hay không? Nhất định đã có sai sót."

Ở trong mắt bọn họ, có đáng nhẽ phải ăn con 0, chính là một đứa nhược trí, là một đứa không bằng bọn họ.

Cô vượt qua họ là một chuyện rất khó để tiếp thu sao? Tinh Thần cười nhạo nói: "Các người nghĩ, các người là người thông minh nhất trên thế giới này hay sao? Thừa nhận người khác giỏi hơn chính mình là khó khăn như vậy sao? Biết tôi vì sao trước kia đều bị 0 điểm không? Là bởi vì tôi không thèm so đo với một đám ngụy quân tử các người, cùng thi với các người, tôi luôn cảm thấy làm giảm đi IQ của tôi..." Lời này của Tinh Thần, hoàn toàn chọc giận cả lớp.

***********

Bình luận

Truyện đang đọc