Chương 121: Phương tây huyết tộc văn [5]
"Quyền lực càng lớn, thì càng sợ chết. Lấy được càng nhiều, thì càng tham lam." Anthony vuốt tóc Thiệu Khiêm cười nói: "Nếu gã dám đánh mưu đồ với máu của em, vậy nhất định có vài chỗ dựa mới được. Nhưng em yên tâm, máu của em anh đã động tay chân vào rồi, chỉ cần gã dám dùng, tuyệt đối sẽ không có kết quả gì tốt hết."
Thiệu Khiêm nghe vậy hơi sửng sốt, một hồi lâu mới bừng tỉnh, hình dáng giáo hoàng hắn thấy lúc đầu, chắc là uống phải máu bị động tay chân rồi. Việc này cũng khó trách giáo hoàng sẽ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kia.
Nhưng, người này nhất định là do hóng chuyện không sợ chuyện lớn. Thà táy máy tay chân trong máu của hắn, mà không trực tiếp gϊếŧ chết một lần cho gọn thế chẳng phải là tốt hơn?
"Trực tiếp gϊếŧ chẳng phải tốt hơn?" Lúc này cơ thể Thiệu Khiêm đã có chút sức lực, hắn nằm trên người Anthony chung quy vẫn có chút không thích ứng, bèn di động cơ thể nằm lên giường, đầu tựa lên ngực Anthony.
Tay Anthony từ eo Thiệu Khiêm trượt tới lưng, tay phải khẽ vuốt ve mấy cái trên xương bướm của hắn: "Nếu muốn trực tiếp diệt trừ gã thì không dễ, bây giờ giáo hội phần lớn thế lực còn nằm trong tay gã, anh không tiện trực tiếp ra tay."
"Không gấp." Giờ Thiệu Khiêm cũng không nóng nảy, hôm nay hắn bị người mang đi từ căn phòng dười lòng đất của lâu đài, hơn nữa người mang hắn đi còn thuận tiện cướp đi bạc giam cầm. Đến lúc đó giáo hoàng cùng mấy đại trưởng lão còn phải cãi vã một lúc lâu đây, hắn sẽ chờ, chờ mấy người này gây nhau xong hết rồi, rồi mới tính sổ từng tên một.
"Sel, mấy trưởng lão huyết tộc em định xử lý thế nào?" Vì lòng riêng, Anthony không muốn thân vương bệ hạ nhà y chen vào chuyện của huyết tộc nữa, vạn năm nay thân vương bệ hạ nhà y vì huyết tộc có thể nói là đã tận tâm tận lực rồi, nhưng mà nhận được gì chứ? Là lừa dối và phản bội, là nghi kị và máu lạnh.
"Chúng ta trước tiên cứ nhìn bọn hắn đấu với giáo hoàng, đấu xong rồi ra tay cũng không muộn." Thiệu Khiêm nằm trên ngực Anthony lười biếng nói. Bây giờ hắn thật sự không nóng nảy, mấy lão khốn kiếp kia bị người cướp đi bạc giam cầm dưới mí mắt, chỉ điều này thôi giáo hoàng sẽ không thể bỏ qua bọn hắn.
Dù sao, bạc giam cầm là tượng trưng cho giáo hội, gã có thể âm thầm dùng bạc giam cầm để trao đổi máu của thân vương, lại không thể cho phép bạc giam cầm xuất hiện ở nơi ngoài huyết tộc.
"Nghe lời em." Lúc này Anthony cũng không cuống cuồng, y ngụy trang lâu như vậy, không quan tâm ngụy trang lâu thêm mấy hồi.
Thiệu Khiêm gật đầu một cái thoáng điều chỉnh cơ thể, đầu ngửa về sau tựa lên cánh tay Anthony: "Sáng mai em cần trở về Van Lindberg."
Van Lindberg là chỗ ở của thân vương bệ hạ, dưới lâu đài có một địa cung rất lớn, lúc trước khi rảnh rỗi, thân vương bệ hạ đều ở trong địa cung này.
Thân vương bệ hạ mười năm không về Van Lindberg, các tùy chức của thân vương cũng không phải không hoài nghi, nhưng mà lại không tìm được bất kỳ chứng cớ có thể chứng minh là bảy đại trưởng lão làm ra.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao, tùy chức thân vương cho tới bây giờ cũng không có hành động gì.
Thiệu Khiêm nói trở về Van Lindberg, Anthony lại có chút không vui, tay ôm Thiệu Khiêm hơi siết chặt, sau đó cằm tựa lên đầu Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói: "Anh cứu em ra."
"Em biết." Thiệu Khiêm có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Hình người của huyết tộc thị lực rất tốt, cho nên, biểu tình trên mặt người đàn ông lúc này có thể thấy rất rõ ràng, biểu tình như sắp bị người vứt bỏ của anh là gì đay? Hình như hắn đâu có nói gì lạ đâu?
"Anh cứu em ra, em chính là của anh." Anthony ôm người thật chặt, bộ dáng kia giống như sợ người trực tiếp chạy vậy. Đối với y mà nói, bất kể thân vương bệ hạ nhà mình có phải cái gọi là bạn đời 'Thần' ban cho của mình hay không, chỉ cần là y đặt trong tim, vậy thì chính là của mình.
Gì? Thân vương bệ hạ không đồng ý? Không sao, căn phòng này thân vương bệ hạ nhà y không ra được, mình luôn có biện pháp khiến hắn thích mình, không thể rời xa mình.
Cho nên mới nói, gã này đã sớm chuẩn bị kỹ càng, từ lúc mang thân vương bệ hạ nhà y vào căn này nhà, gã này đã chuẩn bị kỹ càng rồi, nếu như thân vương bệ hạ nhà y không đồng ý, vậy tuyệt đối không ra khỏi căn phòng này là được.
Không thể không nói, sớm có dự mưu gì đó, anh cũng giỏi ghê.
"Sao anh không nói anh là của em?" Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy cảnh tượng này đặc biệt quen thuộc. Ban đầu là tên khốn kia nói, sau khi mình cứu hắn sẽ là người của mình?
"Anh chính là của em." Anthony cho tới bây giờ không biết mình còn có thể biến hóa như vậy. Đời này y không cúi đầu với ai cũng không nhận sai với ai, kết quả mới quen thân vương bệ hạ nhà y, thì đã chẳng có giới hạn.
"Lúc này mới giống." Thiệu Khiêm kéo đầu Anthony qua gặm lên cằm y một cái, nói đùa: "Sau này đi theo em lăn xả."
"Tuân lệnh, thân vương bệ hạ của anh." Anthony bị gặm một cái, ánh mắt nhìn thân vương bệ hạ nhà y đều có hơi không đúng, y lùi xuống một chút, tiến tới cần cổ Thiệu Khiêm ngửi một cái: "Sel, em thật thơm."
"Anh cũng rất thơm." Thiệu Khiêm không nhịn được liếc xeo, đẩy cái đầu tiến tới cổ mình ra: "Còn dám hôn thì nhổ hết răng anh."
"Dùng miệng em nhổ hết?" Anthony nói rồi khẽ hôn lên môi Thiệu Khiêm một cái, thấy hắn không tránh né cũng không lộ biểu tình chán ghét thì nhất thời mừng rỡ, ngay sau đó mới dò xét đưa ra đầu lưỡi liếm môi Thiệu Khiêm một cái.
Hình dáng người này liếm từng cái một, cực kỳ loài động vật nào đó.
Thiệu Khiêm cảm thấy mình có chút nhìn không nổi, hắn trực tiếp ôm cổ Anthony, nghiêng đầu hôn lên, đầu lưỡi lướt qua răng hổ của Anthony, sau đó quấn đầu lưỡi của y, cùng nhau nhảy múa.
Vừa rồi Anthony còn thật chủ động, lúc này lại không có động tác, mặc cho Thiệu Khiêm nằm trên người mình vuốt ve gặm cắn, thậm chí lúc Thiệu Khiêm cởϊ áσ ngủ của y, còn rất phối hợp nâng người lên, để cho áo ngủ có thể dễ cởi ra hơn.
Lúc này cơ thể Thiệu Khiêm đã khôi phục sức lực, hắn trực tiếp ngồi lên người Anthony, tay phải từ ngực y kéo đến cơ bụng, cuối cùng nằm trên ngực y hung hăng cắn một cái, sau đó lại liếm sạch tia máu phía trên.
Lúc này hô hấp của Anthony đã có chút gấp rút, tiểu Anthony lại trực tiếp dựng lên, ánh mắt y hơi tối, một tay ôm lưng Thiệu Khiêm, một tay đặt trên bắp đùi của hắn...
Thiệu Khiêm ngồi ra sau, sau mông vừa vặn chạm nơi nào đó đứng thẳng của Anthony, hắn còn chưa kịp có động tác khác, đã bị Anthony hô hấp đột nhiên mạnh hơn xoay người đè trên giường, sau đó hai tay cùng hành động, trêu đùa Thiệu Khiêm không biết phương hướng.
Trong căn phòng rộng rãi bị không khí mập mờ lấp đầy, không mất quá lâu, đã nghe thấy Thiệu Khiêm rên lên một tiếng, sau đó chính là tiếng thở dốc gấp gáp cùng với tiếng nghẹn ngào không chịu nổi.
Lúc động tình, Anthony mất khống chế đưa ra hàm răng nhọn, vào lúc Thiệu Khiêm thất thần, cắn lên cổ hắn. Thật may y cũng chưa hoàn toàn mất lý trí, dù răng cắm vào cổ Thiệu Khiêm, y cũng chỉ đơn thuần là cắn thôi, không có làm ra hành động hút máu.
Lần này Anthony tuy không có làm ra hành động hút máu, nhưng lại khiến cho Thiệu Khiêm cảm thấy nơi mình bị cắn lan tới kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt, khiến ý thức của hắn càng hỗn độn thêm không ít, âm thanh phát ra cũng càng ngọt hơn.
Mà nghe tiếng rên ngọt ngào của Thiệu Khiêm, động tác của Anthony lại thô lỗ không ít.
Cả một đêm, âm thanh trong phòng cơ hồ không ngừng nghỉ, mãi cho đến khi sắc trời hửng sáng, Anthony mới có hơi không tình nguyện đứng dậy kéo lại tất cả rèm cửa sổ, sau đó ôm thân vương bệ hạ đã ngủ say nhà y rửa mặt nghỉ ngơi.
Hai người cả một đêm rất là hài hòa, nhưng mà ở xa xa bầu không khí của ổ dơi lại có chút khẩn trương. Trong mật thất sắc mặt mấy người rất là khó coi.
"Các người nói xem bây giờ nên làm thế nào?" Một người trông tuổi tác lớn nhất giọng âm trầm mở miệng nói: "Ansel bị cướp đi rồi, thậm chí ngay cả bạc giam cầm cũng bị cướp đi luôn, chuyện này nếu không xử lý tốt, chúng ta ai cũng không thoát khỏi liên quan."
"Ơ, chẳng lẽ ông còn muốn lôi bản thân mình ra?" Người trả lời là phái nữ duy nhất trong bảy người này: "Năm đó lúc chúng ta thương nghị trừ khử thân vương bệ hạ, ông là người hô lớn nhất đó. Hôm nay thân vương bệ hạ được người cứu đi, ông muốn thoát khỏi liên quan? Nói cho ông biết, không cửa đâu."
"Jaliz, cô có ý gì?" Người đàn ông trung niên âm trầm căm tức nhìn Jaliz: "Tất cả chúng ta ở đây, ai cũng thoát không khỏi liên quan. Một khi lão bất tử kia trở lại, chúng ta ai cũng không sống nổi."
"Ồi ôi, nói người khác là lão bất tử sao không nghĩ tới mình chút đi?" Jaliz khinh thường cười khẩy: "Không nói cái khác, bối phận tất cả chúng ta có cao hơn Ansel không? Nhưng mà có ích lợi gì? Huyết tộc coi trọng nhất là huyết thống thuần khiết, mà không phải là cái loại... huyết tộc tạp chủng do con người biến thành."
"Jaliz, chú ý cách nói chuyện của cô." Hiển nhiên lời nói của Jaliz khiến mọi người ở đây bất mãn: "Cô cho là mình có thể cao quý đến đâu? Không phải cô cũng gϊếŧ cha mình, rút ra toàn bộ máu của hắn mới xóa sạch dơ bẩn trên người mình?"
Huyết tộc chỉ có ba đời trở lên là huyết mạch thuần khiết chuyển hóa tự nhiên, mà thân vương bệ hạ Ansel là do hai vị ba đời sinh tự nhiên, độ thuần khiết trong huyết mạch dĩ nhiên không cho phép nghi ngờ.
Mà bảy vị trưởng lão ở đây, chính là do cha của họ chấp nhận (embrace) rồi biến thành quỷ hút máu. Cho nên mới nói, đừng xem bọn họ bây giờ quần áo gọn gàng trông coi quyền thế, thật ra từ ban đầu bọn họ cũng không khác mấy người sống lâu kia, từ quỷ hút máu cấp thấp nhất từng bước một đi tới địa vị hiện nay.
Có thể nói, trải qua lúc ban đầu cái gì cũng không có, đến bây giờ nắm trong tay toàn cục. Cái hương vị nắm quyền thế trong tay này rất là tốt đẹp, khiến cho người ta chạm vào rồi là không muốn buông tay nữa.
Chương 122: Phương tây huyết tộc văn [6]
"Vậy cũng cao quý hơn những huyết tộc cao quý hạ đẳng này mà phải không?" Jaliz cười lạnh nói: "Không nhìn xem mình là thứ gì, cũng dám làm ra chuyện gϊếŧ chủ không thể tha thứ này. Tôi càng không nghĩ tới, các người lại còn dám dùng máu của thân vương đổi lấy bạc giam cầm của lão bất tử giáo hoàng, thật sự không biết sống chết."
"Jaliz." Người đàn ông âm trầm ngồi vị trí thứ hai nhìn Jaliz nở nụ cười thâm độc : "Bây giờ cô nói như vậy, ban đầu không phải cô cũng tham dự sao?"
"Ban đầu nếu như không phải các người nói sau khi khiến cho thân vương bệ hạ ngủ say rồi sẽ đưa người cho tôi, tôi sẽ hợp tác với các người?" Nói tới đây trên gương mặt xinh đẹp của Jaliz lộ vẻ độc ác, thậm chí ngay cả răng nanh cũng mất khống chế mọc ra: "Kết quả các người làm cái gì? Các người nhốt thân vương bệ hạ trong căn phòng dưới lòng đất của lâu đài nát đó, lại còn dùng bạc giam cầm vây khốn người. Các người... các người thật đáng chết."
"Hừ, dù bị lừa thì cô có thể làm gì? Giống như cô nói, chúng ta bây giờ đã cột cùng trên cái thuyền rồi, Ansel sẽ không bỏ qua bất kỳ một ai trong chúng ta." Trên mặt người đàn ông âm trầm lộ ra nụ cười dữ tợn: "Có điều, thân vương bệ hạ ngu xuẩn kia cũng thật là không biết hưởng thụ, vưu vật như cô tự đưa lên giường cũng có thể bị vứt ra. Thật không biết là Ansel không được, hay là coi thường đóa hoa xã giao phóng đãng này."
"Cress." Jaliz sắc mặt khó coi đứng dậy căm tức nhìn người đàn ông âm trầm, ngay khi cô đứng dậy khí thế trên người tăng lên, đồ trưng bày trong mật thất này đều có chút chấn động.
"Đủ rồi." Người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa tức giận nói: "Bây giờ đã là lúc nào rồi, các người còn có thể lục đục?"
"Trước giờ tôi không cùng một phe với các người." Jaliz căm tức nhìn người đàn ông thủ lĩnh: "Những thứ súc sinh bẩn thỉu, còn muốn cướp đi ngai vàng thuộc về thân vương bệ hạ của tôi, tôi chờ xem các người chết như thế nào."
"Cô cho là phản bội Ansel cô có thể thoát khỏi trừng phạt?" Đàn ông trung niên bây giờ cũng có chút không nhịn được, tay phải của hắn đập bàn, trực tiếp đánh cái bàn thật dày dặn thành mảnh vụn: "Mặc kệ nguyên nhân của cô là gì, phản bội từ đầu đến cuối đều là phản bội. Cô đừng hòng vọng tưởng còn có thể được Ansel tha thứ. Cô đừng có quên, Ansel nhìn như dễ nói chuyện, thực ra lại là kẻ máu lạnh nhất."
Sắc mặt Jaliz nhất thời trở nên ảm đạm, cô mím môi đảo mắt nhìn mọi người, sau đó sống lưng thẳng tắp lạnh lùng nói: "Jaliz biết mình có sai, bằng không hôm nay tôi cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này."
"Cô biết là tốt." Cress trên dưới quan sát Jaliz, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm: "Nhưng mà, ngoại trừ khúc gỗ Ansel không biết thưởng thức đó, không thể không nói cô quả thật có vốn liếng câu dẫn đàn ông."
Câu này của hắn quả thật không coi là dễ nghe, nhưng mấy người ở đây cũng không phản bác hắn, có thể thấy trong lòng những người khác, Jaliz nữ trưởng lão duy nhất này có địa vị gì ở đây.
Jaliz nghe được lời nói của Cress trên mặt lộ ra một nụ cười quyến rũ, đang lúc Cress đắc ý muốn muốn nói tiếp, liền cảm giác có thể bị va đập mãnh liệt, rồi sau đó cả người đã đập lên vách tường, sau đó lại rơi xuống đất.
Chỗ ngồi của hắn, đã bị Jaliz mặt đầy sương lạnh thay thế, mái tóc xoăn đen của Jaliz không gió tự bay, khí thế lập tức bốc cực cao: "Cress, đều là trưởng lão tôi sẽ không gϊếŧ anh, nhưng, lần sau còn nói những lời hạ nhục người khác như vậy, tôi có biện pháp khiến anh sống không bằng chết."
Jaliz đột nhiên làm khó dễ khiến cho sắc mặt mọi người đều biến đổi, những lời này bình thường bọn hắn cũng không phải không nói, nhưng mà mỗi lần nói, Jaliz cũng chỉ cười cho qua, lâu ngày bọn hắn thuận tiện lấy xem Jaliz chính là một ả dâʍ đãиɠ chung quanh toàn đàn ông, thậm chí nhiều lúc còn xem cô một kẻ trơ trẽn trong bảy đại trưởng lão.
Nhưng mà, bọn họ lại quên, Jaliz có thể nói là ngoại trừ huyết tộc huyết thống thuần túy nhất như Ansel ra, cho dù khi xưa cô là loài người, cũng không thể phai mờ sự thật cô rút máu cha mình rồi truyền vào cơ thể mình.
"Jaliz, Cress chẳng qua chỉ có chút nóng nảy." Người đàn ông trung niên ho khan nói giúp Cress: "Mọi người đều là bảy trưởng lão, hắn lại là người thẳng tính, cô cần gì phải gây với hắn."
Jaliz xoay người lại, khẽ cười cười với đàn ông trung niên, nhấc váy xòe crinoline* cúi đầu chào: "Thất lễ trưởng lão Leiden, tôi quên hắn là cháu ngài, làm ra cử chỉ thất lễ như vậy thật là có lỗi."
*váy crinoline: váy xòe thịnh hành trong giới quý tộc thời Châu Âu thế kỉ 19
"Cô..." Leiden nghe Jaliz nói vậy thật sự tức giận đến nỗi sắc mặt hơi phát xanh, đời này hắn ghét nhất là người khác nhắc tới quan hệ của hắn và Cress. Đối với hắn mà nói, loài người đoản mệnh là vết nhơ lớn nhất trên đời này, không ngoài gì cả. Nhưng mà, tồn tại của Cress lại luôn nhắc nhỏ sự tồn tại của vết nhơ này, nhưng hắn lại không thể gϊếŧ thằng cháu không đầu óc này.
"Được rồi được rồi, mọi người cần gì phải gây gỗ không vui?" Có lẽ lúc này bầu không khí quá mức cứng ngắc, người đàn ông từ lúc đầu không nói gì bắt đầu giảng hòa, kêu mọi người đều bình tĩnh.
"Chúng ta chẳng qua chỉ trao đổi trong vui vẻ mà thôi." Quạt trong tay Jaliz che kín miệng mình cười duyên mấy tiếng, sau đó xách váy về chỗ ngồi.
Lúc này coi như đã giảng hòa, Leiden bị người đánh trống lãng sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều: "Chúng ta vẫn nên thương lượng làm sao đối phó lão bất tử giáo hoàng."
"Gã không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu." Jaliz giỏi nhìn người, càng giỏi quan sát người. Theo cô thấy tên khốn giáo hoàng kia cũng không dám trắng trợn đòi bọn họ bạc giam cầm, dù là chính mắt gã nhìn thấy thân vương bệ hạ tỉnh lại cũng không dám mở miệng.
Dù sao, giáo hoàng thân là người phát ngôn của thần, đại biểu cho quang minh và hiền lành, sức mạnh và nhân từ. Nếu để người khác biết gã và huyết tộc cấu kết làm việc xấu, dùng bạc giam cầm đổi lấy máu của thân vương Ansel, chỉ sợ tòa án của giáo hội cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho gã. Dù sao, bạc giam cầm này là thần vật vạn năm trước giáng xuống, lại dễ dàng bị đưa ra ngoài như thế, dù gã là giáo hoàng cũng không được yên.
Ở đây trừ hai người khác, ai không phải là tinh anh? Mấy người này nghe Jaliz nói đều gật đầu một cái. Jaliz nói không hề sai, lúc này giáo hoàng chỉ lo lắng bạc giam cầm sẽ bị ai cướp đi, có bị những người khác thấy không, còn như huyết tộc, gã đúng là sẽ không nghĩ tới những chuyện khác.
"Kế hoạch trước mắt, vẫn là nên làm sao ứng đối với chuyện sau khi thân vương trở lại." Leiden nói tới đây sắc mặt rất âm trầm, bọn hắn tốn hết tâm tư để cho người ngủ say, còn chưa kịp diệt trừ luôn tùy chức của thân vương, Ansel đã bị người cướp đi rồi. Đây quả thực sẽ khiến tất cả kế hoạch của bọn họ rơi vào khoảng không, vậy làm sao có thể khiến những người này không tức được?
Môi Jaliz giật giật, cuối cùng cũng không thể nói ra những cái khác, chỉ là, trong chớp nhoáng này cô giống như mất sức lực ngồi trên ghế, nhìn bộ dáng kia quả thật là lòng có chút không yên.
"Jaliz, câu nói kia hại chết, chúng ta đều ở trên một chiếc thuyền, nếu lật những người khác đều không sống được." Câu nói này của Leiden nhìn như đang khuyên Jaliz, thực ra là đang uy hiếp cảnh cáo cô không được giở trò, bọn họ chết, Jaliz cũng không sống được.
"Tôi biết." Jaliz trấn định hiếm thấy, cô cơ hồ có chút hư hỏng mở miệng nói: "Các người muốn thương lượng thì nhanh thương lượng, bà đây chỉ nhìn kết quả. Nhưng lần này, thân vương bệ hạ phải cho tôi."
"Đương nhiên rồi." Lần này có thể nói là liều mạng đánh cuộc, nếu như Ansel không chết, như vậy người chết chính là bọn hắn. Còn như chuyện đồng ý với Jaliz? Đến lúc đó đưa tro cốt thân vương tro cho cô ta là được.
Bên này mấy đại trưởng lão thương nghị làm sao bắt thân vương Ansel, bên kia Thiệu Khiêm đã tỉnh lại thì trợn mắt với Anthony: "Anh làm chuyện tốt ha."
"Em nói đúng." Anthony lúc này có thể nói là cũng sắp ngồi xổm dưới đất rồi, buổi chiều y tỉnh lại ngửi thân vương bệ hạ nhà mình rồi không nhịn được... gặm hắn một miếng.
Y thề, thật sự chỉ muốn gặm một cái mà thôi. Nhưng mà, y vừa gặm, thân vương bệ hạ nhà y đã tỉnh lại, sợ quá, y theo bản năng bắt đầu hút máu thân vương bệ hạ... lại là sơ ý một chút... khụ khụ...
Lúc này Thiệu Khiêm nằm trên giường khắp người đều là dấu vết tím bầm thật sự chỉ có thể trợn mắt nhìn người đàn ông đứng ở mép giường. Y càng tức giận chính là thiết lập kỳ lạ của thế giới này, đến tột cùng là ai nghĩ ra, hút máu làm sao lại móc nối với tìиɦ ɖu͙ƈ? Lại làm sao khiến cho người ta sinh ra kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt đến gần như muốn chìm ngập? Việc này quả thực là vi phạm khoa học được không?
Nhưng mà á, thế giới này có khoa học gì nói được sao? Ma pháp, giáo hội huyết tộc đều có, bạn nói khoa học với ai đây? Cũng không suy nghĩ thử, bản thân mình chẳng phải một tồn tại khoa học à.
Được rồi, Thiệu Khiêm chỉ là hơi bối rối, lúc đầu còn mơ màng chưa tỉnh, sau đó liền bị kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt chìm ngập quá mức nồng cháy, khiến hắn không nhịn được liền...
Khụ khụ, đi xa quá rồi. Được rồi, Thiệu Khiêm không thể không thừa nhận, bây giờ cảm giác đạt được kɦoáı ƈảʍ đậm đặc đến nỗi phải nhấn chìm quá mức mãnh liệt, làm toàn thân hắn cũng rêu rao muốn nhiều hơn, càng không muốn để Anthony rời đi...
Anthony nhìn thân vương bệ hạ nhà mình không biết nghĩ tới điều gì mà mặt càng đỏ thêm một ít, lập tức nhào tới, hôn chụt chụt lên gò má người ta mấy cái: "Thân vương bệ hạ của anh, là anh sai rồi, tha thứ cho anh. Nhé?"
Chữ nhé cuối cùng, cảm giác thật là uốn lượn, vĩ âm sau cùng khiến Thiệu Khiêm không nhịn được ngây người ra, lần đầu tiên hắn cảm thấy, giọng nói của gã này lại có thể dễ nghe như vậy?
Cũng thật may lực kiềm chế củaThiệu Khiêm còn ổn, hắn đỏ mặt một lát, sau đó thì đẩy người đẩy ra, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm. Chỉ là, hắn vừa đi được mấy bước thì cảm giác có vật gì từ bắp đùi chảy xuống, Thiệu Khiêm chỉ ngừng một lát, sau đó bình tĩnh tiếp tục vào phòng tắm, nhưng trong lòng đã âm thầm cho Anthony buff cấm dục.
Chương 123: Phương tây huyết tộc văn [7]
Chỉ chốc lát Thiệu Khiêm đã thu thập thỏa đáng, hắn đi tới tủ quần áo mở tủ, tiện tay cầm ra hai món mặc lên người: "Tối nay em đưa bạc giam cầm cho giáo hoàng?"
"Sao em đi được?" Anthony nghe vậy cau mày nói: "Bây giờ cơ thể em tạm thời còn chưa khôi phục, trực tiếp đi gặp giáo hoàng có bao nhiêu phần thắng đâu."
"Nếu em đã quyết định làm như vậy, thì đương nhiên là có chỗ dựa." Thiệu Khiêm mặc chỉnh tề đi tới trước mặt Anthony hôn má y một cái: "Đến lúc đó anh đừng có lộ mặt."
"Không..." Anthony mới vừa muốn cự tuyệt đã bị Thiệu Khiêm ngăn miệng, y hơi dừng lại, lập tức trở tay ôm Thiệu Khiêm cong đầu lưỡi hôn.
"Nghe lời, em có thể giải quyết. Bây giờ anh nghĩ biện pháp làm tan rã thế lực của giáo hoàng." Thiệu Khiêm tin tưởng bạn đời nhà hắn lúc này nhất định sẽ đã ăn mòn thế lực giáo hoàng không ít, bằng không cũng không có khả năng tìm được cơ hội táy máy tay chân trong máu quý của giáo hoàng.
"Giáo hoàng đang say lòng nghiên cứu máu của em, nghe nói mấy ngày nay còn có chút mặt mũi, lúc này gã căn bản cũng không có bao nhiêu thời gian quản những chuyện khác." Chính là vì nguyên nhân này, Anthony thánh tử trên bề nổi của giáo hội mới có thể nhàn nhã như vậy.
Thiệu Khiêm nghe vậy hơi nhíu mày, sau đó như cười như không nhìn bạn đời nhà hắn rõ ràng có chút chột dạ: "Gã có chút mặt mũi, anh nhất định đánh không được?"
Anthony đảo tròng mắt, trực tiếp cười ha hả cho qua. Thiệu Khiêm còn không hiểu y? Nhìn bộ dáng kia của y thôi cũng biết không cần hỏi nữa, có chút bất đắc dĩ liếc xéo: "Lát nữa anh thời tìm một thợ rèn tin được, kêu chế tạo sợi dây xích mô phỏng theo bạc giam cầm."
"Được." Anthony không chút nghĩ ngợi liền đồng ý. Bạc giam cầm này nếu rơi xuống vào tay y, dĩ nhiên là không muốn trả lại, nhưng thân vương bệ hạ nhà y ý kiến hay quá, đem đồ giả trở về, cũng tiện cho giáo hoàng bên kia thả lỏng cảnh giác, thời khắc mấu chốt nói không chừng còn có thể cho gã một kích trí mạng.
"Hôm nay em cần trở về Van Lindberg một chuyến." Thiệu Khiêm cau mày nói: "Ta biến mất lâu như vậy, Dellien nhất định rất gấp."
Dellien là tùy chức trung thành của thân vương bệ hạ, ban đầu hắn và mấy bá tước vẫn luôn không từ bỏ việc tìm thân vương bệ hạ, nhưng thẳng đến đại chiến lần thứ hai bọn họ đều không thể tìm được, cuối cùng thân vương bệ hạ tuy bị thả ra, nhưng khi đó Dellien cùng mấy vị bá tước khác đều đều chết trận.
Đây chẳng phải là điều thân vương Ansel tiếc nuối?
Anthony còn có thể để bạn đời nhà y tự trở về Van Lindberg? Y cơ hồ không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp ôm lấy người: "Anh muốn đi theo em."
"Đương nhiên rồi." Vất vả lắm mới gặp gã này, Thiệu Khiêm thật sự không muốn nhanh như vậy cả hai liền tách ra. Nhưng mà, y đã lâu ngày không xuất hiện trong giáo hội không sao chứ?
"Anh vẫn ở bên ngoài, giáo hoàng không có ý kiến?" Thiệu Khiêm cau mày hỏi: "Nếu như gã nhận ra điều gì, đến lúc đó lỡ như bất lợi với anh..."
Thiệu Khiêm không thèm để ý giáo hoàng có thể phát hiện cái gì hay không, chẳng qua hắn chỉ lo lắng bạn đời nhà mình có thể vì thế mà gặp nguy hiểm hay không.
"Yên tâm, gã chỉ mong anh không trở về." Đối với giáo hoàng mà nói, thánh tử của giáo hội chỉ cần giống như vật cát tường ở chỗ mình nên ở là được, chỉ cần y không gây rối, giáo hoàng cũng sẽ không quản thúc nhiều. Đương nhiên, gã cũng không phải rất yên tâm về hành vi thường xuyên ra ngoài của Anthony, trên căn bản Anthony vừa ra khỏi cửa, sẽ có người theo dõi là được.
Nhưng, những thám tử giáo hoàng phái tới, đều bị Anthony an bài thế thân hết rồi.
"Vậy thì tốt." Thiệu Khiêm gật đầu một cái. Sau đó đi tới bên cạnh bạc giam cầm bị Anthony tiện tay vứt bỏ, dùng lực linh hồn bao trùm trên tay, cầm lên ném vào không gian trong hệ thống: "Chúng ta đi thôi."
Anthony nhìn bạc giam cầm biến mất không khỏi sửng sốt, y cảm thấy, cảnh tượng này rất quen thuộc, người đứng cách đó không xa chờ y khiến y có cảm giác rung động khác thường, lại có chua xót nữa, vô hình cảm thấy trong lòng có chút tức giận, giận hắn tại sao không tin mình, không chịu nghe mình giải thích...
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Anthony chỉ còn lại cảm xúc chua xót, tức giận, thậm chí ủy khuất trong lòng, ánh mắt nhìn Thiệu Khiêm lại hơi đỏ.
Thiệu Khiêm bị hành động của Anthony làm cho có chút sửng sờ, tựa hồ hắn cũng không có nói gì mà, sao giờ lại đột nhiên bày vẻ sắp bị bỏ rơi?
"Anthony?" Thiệu Khiêm đi tới trước mặt Anthony, đầu tiên là đưa hai tay ra ôm vai y, sau đó trán nhẹ nhàng tựa trên vai y: "Sao vậy anh? Nghĩ tới điều gì không vui à?"
"Sel, em sẽ không rời xa anh đúng không?" Anthony nghĩ tới chuyện này cảm thấy trong lòng đau đớn, làm y có suy nghĩ u ám muốn xoa người này vào ngực. Thậm chí suy nghĩ phải biến thân vương bệ hạ nhà y thành lệ thuộc mình trong đầu càng không thể khống chế thoát ra.
"Rời xa anh, em có thể đi đâu?" Đầu Thiệu Khiêm tựa trên vai Anthony khẽ cọ: "Đối với em mà nói, anh là tất cả của em."
Đối với Thiệu Khiêm mà nói, bạn đời mỗi một thế giới đều bầu bạn với hắn là tất cả của hắn, hắn thật không biết, nếu như không có người này mỗi đời mỗi kiếp bầu bạn, mình sẽ biến thành hình dáng gì.
"Sel." Anthony nghe được lời Thiệu Khiêm nói sự hung ác kỳ lạ trong lòng từ từ bình phục lại. Y ôm chặt Thiệu Khiêm mũi hung hăng ngửi cổ hắn một cái: "Anh yêu em, rất yêu rất yêu."
"Em biết." Thiệu Khiêm vô hình trung vuốt lông, sau đó dùng lực vỗ lưng Anthony: "Bây giờ, chúng ta nên đi thôi."
"Được." Anthony buông Thiệu Khiêm ra, nhanh đến tủ quần áo, lấy một cái áo trùm màu đen ra cho Thiệu Khiêm mặc vào, mà y thì thu lại tất cả đinh bạc trong phòng sau đó biến thành con dơi màu đèn trốn lên người Thiệu Khiêm.
Chỉ là ấy nơi ngài đây chui vào có phải sai sai hay không? Áo Thiệu Khiêm mặc rõ ràng có mấy cái túi, gã này thế nào cũng phải chui vào trong áo người ta, hai cái móng vuốt túm vải ngực, lưng dán ngực Thiệu Khiêm, lúc đi đi bộ, cơ thể còn có thể theo động tác ma sát... ma sát...
Thiệu Khiêm có chút bất đắc dĩ đỡ trán, nhưng hắn cũng lười vạch trần người này, nếu muốn ở đây, vậy thì cứ ở thôi.
Sau khi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, sau đó theo chỉ dẫn của Anthony đi ra ngoài thành phố. Thành phố này tương đối hẻo lánh, đa phần là vì gần với địa bàn của huyết tộc, cho nên dân số cũng ít đến đáng thương, chỉ có một vài người không có tiền rời đi nên ở lại.
Dĩ nhiên, lúc này Thiệu Khiêm lúc này cũng không có bao nhiêu tâm tư quản người thành phố này làm gì, sau khi hắn ra khỏi thành phố, vận dụng tốc độ của huyết tộc đến trình độ cao nhất, hắn chạy nhanh cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh lướt qua mà thôi.
Khi đến gần Van Lindberg, Thiệu Khiêm nhận ra chung quanh ẩn núp mùi xa lạ thì trên mặt lộ ra một nét cười nhạt, khí thế thuộc về người thống trị cao nhất của huyết tộc không chút nào cất giữ thả ra ngoài, ép những huyết tộc núp trong bóng tối phải nằm bò ra đất không dám có động tác.
Thiệu Khiêm hoàn toàn không để ý tới huyết tộc bị khí thế của hắn dọa đến choáng váng, khi hắn đến gần Van Lindberg thì dừng lại, cởϊ áσ trùm đen khoác trên người vắt trên khuỷu tay, khí thế trên người hoàn toàn không thu liễm, cứ bước từng bước vào Van Lindberg.
Mà cách đó không xa trong Van Lindberg thoáng qua mấy cái bóng đen, bọn họ dừng lại ở cửa lâu đài, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ kích động, nhưng bọn họ cũng không nghênh đón, chẳng qua chỉ kích động lại thêm cung kính đứng hai bên cửa Van Lindberg, nghênh đón thân vương bệ hạ đã biến mất mười năm dài.
"Hoan nghênh ngài trở về, thân vương bệ hạ, của tôi." Đứng phía ngoài cùng tay phải của Dellien đặt lên ngực hơi khom người chào, đôi mắt mang theo tầm mắt nóng bỏng chăm chú nhìn Thiệu Khiêm không buông.
Bên này hắn cao hứng gọi, người nào đó trốn trong áo Thiệu Khiêm lại không vui. Cái gì gọi là thân vương bệ hạ của mi? Đây rõ ràng chính là của nhà y, là của nhà y.
Người nào đó mất hứng rất muốn trực tiếp nhảy ra, nhưng mà thân vương bệ hạ nhà y lại một tay đè y không cho y nhúc nhích, điều này làm Anthony cực kỳ tức tối, y cảm thấy mình rất cần muốn ra ngoài tuyên bố chủ quyền.
Nhưng mà, Thiệu Khiêm có thể cho y chui ra vào lúc này? Vậy khẳng định là không được. Hắn gật đầu với mấy người tại chỗ một cái, sau đó dẫn đầu tiến vào Van Lindberg.
Những người khác nhìn thân vương bệ hạ đi vào, mỗi người đều mang biểu tình kích động đi vào theo, chỉ có Dellien đứng tại chỗ, tầm mắt nóng bỏng vẫn nhìn chằm chằm vào Thiệu Khiêm đang đi vào Van Lindberg.
Chờ thân vương bệ hạ đi vào ngã rẽ rồi, Dellien mới như phục hồi tinh thần vội vàng tiến vào trong. À, khi tiến vào, còn không quên dặn một số người trừ khử mấy con côn trùng bên ngoài. Thân vương bệ hạ nhà hắn mới vừa trở lại, nhất định không thể để những thứ không biết chết sống kia quấy rầy sự thanh tịnh của bệ hạ.
"Thân vương bệ hạ, mười năm qua ngài rốt cuộc đã đi đâu?" Thiệu Khiêm vừa ngồi xuống ghế chủ vị, bên cạnh thì có một người đàn ông anh tuấn tóc vàng lo lắng nói: "Mấy năm nay chúng tôi từ đầu đến cuối đều đang tìm tung tích ngài, nhưng kết quả lại không tìm được."
"Ansar ngồi xuống trước, ta từ từ nói cho mọi người." Trên mặt Thiệu Khiêm lộ vẻ tươi cười trấn an mọi người: "Nhưng mà, sao mọi người biết mà đều có mặt ở Van Lindberg?"
Mỗi vị bá tước hầu tước đều có lãnh địa của mình, không dưới tình huống bất ngờ bọn họ sẽ không tự tiện rời khỏi đất phong của mình. Mình trở lại, chuyện này người biết cũng không nhiều, những tùy chúc thân vương đúng lúc đến đây lại khiến Thiệu Khiêm có chút bất ngờ.
"Có người gửi tin cho chúng tôi, nói ngài vài hôm nữa sẽ trở về, chúng tôi mới từ đất phong của mình chạy tới." Ansar rất sợ Thiệu Khiêm hiểu lầm vội vàng giải thích: "Chúng tôi chẳng qua chỉ quá mức quan tâm ngài, bằng không cũng sẽ không tự tiện rời khỏi đất phong của mình."
"Ta không có trách tội mọi người." Thiệu Khiêm vội nói: "Người biết ta thoát khỏi vòng vây cũng không nhiều, cho nên nhìn thấy mọi người đều ở đây nên thấy có chút kỳ quái thôi."
Thiệu Khiêm nói thẳng mình thoát khỏi vòng vây, điều này làm cho sắc mặt mọi người nhất thời trở nên có chút khó coi, sát ý lại mất khống chế tràn lan, trong lúc nhất thời đồ trưng bày trong Van Lindberg cũng phát ra tiếng vỡ vụn do không chịu nổi gánh nặng.