MỖI MỘT THẾ GIỚI ĐỀU THẤY SAI SAI

Chương 84: Tinh tế thăng cấp văn [11]





"Nói đúng." Người này nói xong bên dưới có rất nhiều người cao giọng đáp lại.

Ánh mắt Thiệu Khiêm quét qua mọi người ở đây, hắn cao giọng mở miệng: "Được, đã vậy, chúng ta liền lên đường. Nói cho tôi, di thư của các anh có để trên đầu giường của mình không."

"Để rồi. Tôi còn cố ý để lại cái qυầи ɭóŧ."

"Ấy, tôi tưởng chỉ mình tôi để qυầи ɭóŧ."

"Ủa, chỉ có tôi để vớ thối?"

Thiệu Khiêm có chút dở khóc dở cười nghe người bên dưới nghị luận cuối cùng để cái gì. Một lát sau, Martin tới nói cho hắn xe Thành chủ phái tới đã đến.

"Mọi người để qυầи ɭóŧ cũng tốt, vớ thối cũng được. Tôi cũng mặc kệ mọi người có phải do lười giặt mới để lại hay không. Nhưng bây giờ, chúng ta phải lên đường." Thiệu Khiêm cười trêu nói: "Tôi thật sự có chút thương những người tới lấy thư."


"Tôi cũng thương qυầи ɭóŧ của mình." Lại có người cao giọng kêu, câu nói của hắn khiến không ít người đều bật cười, các bán thú nhân trật tự ra khỏi thành phố dưới lòng đất, trên đường đều là tiếng cười nói, hoàn toàn không có thấp thỏm và bàng hoàng cần có khi phải ra sa trường.

"Tôi hy vọng, trở về cũng là tình cảnh như vầy." Thiệu Khiêm thấy các bán thú nhân đều đi ra ngoài rồi, sau đó đi tới trước máy ghi hình mình mượn mở miệng: "Lần này đi ra chiến trường bán thú nhân có 873 người, có thể chiến đấu 496 người, hậu cần 377 người, thú nhân 92 người, kèm với tôi và Adolf, tổng cộng 967 người. Tôi hy vọng mỗi một người đều có thể sống trở về."

"Chúng tôi chung nhau kiến tạo thành phố dưới lòng đất, một ngày nào đó, thành phố này được công khai với thế hệ sau, mà 967 người chúng tôi, là chủ nhân của toàn bộ thành phố dưới lòng đất này." Adolf nói xong thì tắt máy ghi hình, hắn dùng một tay nhấc máy ghi hình, nắm tay Thiệu Khiêm đi ra ngoài: "Diudiu, chúng ta cũng sẽ trở lại. Ngôi nhà này đang chờ chúng ta."


"Đúng. Chúng ta vẫn sẽ về nơi này." Thiệu Khiêm dùng sức gật đầu, hắn dừng bước lại từ từ xoay người, ánh mắt quét qua sân huấn luyện đã trống trải, như muốn thu hết mọi thứ trước mặt vào đáy mắt. Hồi lâu sau, Thiệu Khiêm dùng sức nhắm mắt lại hít sâu một hơi, kéo Adolf đi ra ngoài.

Lúc họ đi ra, Thành chủ Ludden đã đứng cạnh xe nhiên liệu chờ họ. Thấy họ tới thì miễn cưỡng cười cười: "Đi đường cẩn thận."

"Cám ơn chú Ludden." Lần này Adolf hiếm thấy không nói móc Thành chủ Ludden. Y trịnh trọng giao máy ghi hình cho Thành chủ Ludden: "Cái này hãy giúp tôi giữ gìn kỹ, chờ tiêu diệt trùng tộc, chúng tôi sẽ dẫn các anh em trở về không thiếu một người, đến lúc đó những gì trong máy ghi hình này, lại phải cho họ thấy."

"Cậu cứ yên tâm đi." Thành chủ Ludden nhận lấy máy ghi hình: "Thành phố dưới lòng đất tôi cũng sẽ trông chừng kỹ càng giúp các cậu. Hồng Thuẫn Thành mãi mãi chờ các cậu trở về."


"Tạm biệt." Thiệu Khiêm cúi chào Thành chủ Ludden, sau đó kéo Adolf lên xe nhiên liệu.

Thành chủ Ludden cự tuyệt đề nghị cầm giúp máy ghi hình của cấp dưới, ông cứ siết chặt máy ghi hình trong tay, nhìn ba chiếc xe nhiên liệu càng đi càng xa, cho đến khi xe nhiên liệu hoàn toàn biến mất, ông vẫn không muốn rời khỏi đây.

Thành chủ Ludden đứng ở đây nửa tiếng, sau đó ông cự tuyệt cấp dưới đi theo, một mình đi vào thành phố dưới lòng đất, đến từng phòng trong thành phố dưới lòng đất, tay lướt qua từng lá thư. Ba năm qua, ông có thể nói đã nhìn những bán thú nhân thậm chí 92 thú nhân này trưởng thành, đến khi chiến tranh kết thúc rồi, họ có thể trở về bao nhiêu người đây?

Xe nhiên liệu tốc độ rất nhanh, họ mất chừng ba ngày đường, trên đường có thể nhìn thấy thôn xóm thành thị càng ngày càng ít. Mà càng gần sa mạc, trên đường đã có thể thấy thi thể của thú nhân hoặc bán thú nhân chết yểu. Thậm chí có một vài thi thể bị gặm nhấm không ít, nhìn hình dáng bị gặm nhấm, chắc là do trùng tộc gây nên.
Thiệu Khiêm kêu người dừng xe nhiên liệu cách một thi thể bị gặm nhấm không xa, cho bán thú nhân và thú nhân trên xe xuống hết: "Bị gϊếŧ chết ăn sạch, mọi người có chắc chắn mình vẫn muốn ra chiến TSo?"

Bán thú nhân ở tại chỗ sắc mặt cũng có hơi khó coi, nhưng bất ngờ không có một ai phát ra âm thanh nôn mửa, họ hé môi nhìn thi thể thú nhân kia, hồi lâu sau đột nhiên có người xoay người yên lặng đi vào xe nhiên liệu. Người thứ nhất hành động, tiếp theo người thứ hai, người thứ ba...

Hơn chín trắm thú nhân bán thú nhân không thiếu một ai đều lên xe nhiên liệu, Adolf kéo Thiệu Khiêm đi về phía trước: "Họ không phải hèn nhát."

"Anh chỉ không muốn họ ra chiến trường mà không có một sự chuẩn bị nào." Không hề chuẩn bị gì mà chạy tới đó, chỉ có thể là một con đường chết thôi.
"Thấy thi thể thú nhân, có lẽ họ sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng cũng càng thêm cảm nhận trách nhiệm trọng đại trên vai mình. Cũng càng thêm cảm thấy, thú nhân tinh cầu này cũng không phải mạnh nhất, họ cũng sẽ bị sát hại, thậm chí bị chiếm đoạt. Trên tinh cầu này, mỗi một sinh mạng đều bình đẳng." Adolf kéo Thiệu Khiêm lên xe: "Cho nên, nếu chúng ta đã dẫn họ ra ngoài, cũng chỉ có thể kêu họ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn."

"Em nói đúng." Thiệu Khiêm cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi. Đã đi đến bước này rồi, tâm tính muốn các bán thú nhân từ bỏ, lại không muốn họ từ bỏ của hắn là cái gì thế? Chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi.

Khi sắp đến sa mạc, đường phía trước bị chặn, xe nhiên liệu căn bản không cách nào đi tiếp. Bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ xe đi bộ. Thiệu Khiêm kêu mấy bán thú nhân có cánh đeo móng vuốt vào rồi bay lên không trung kiểm tra, còn lại thì chỉ có thể dỡ đồ trên xe xuống đi tới trước.
Có điều, nhóm Thiệu Khiêm cũng không đi được bao xa, bán thú nhân bay trên không thì thổi còi kêu cảnh giác, Thiệu Khiêm dẫn Martin cùng Odd đi kiểm tra tình huống, đề phòng bất đắc dĩ Adolf ở lại canh gác tình huống chung quanh.

Tốc độ của Thiệu Khiêm, Martin và Odd rất nhanh, họ chạy tới nơi bán thú nhân kêu phòng bị, phát hiện bọn họ đã chạm trán mấy trùng tộc có thể phi hành trùng tộc, mà họ bên dưới này, có mấy thú nhân đang vật lộn với mấy trùng tộc cao lớn, thấy trên người mấy thú nhân kia đều đổ máu rồi, nếu như họ không chạy tới chắc cũng không cố được bao lâu.

Mấy thú nhân kia mặc dù vật lộn với trùng tộc, nhưng vẫn để ý những người thu hút sự chú ý của mấy trùng tộc biết bay. Khi nghe thấy họ thổi còi rất là bất ngờ, những người này là viện binh?
Nhưng, khi hắn thấy chỉ có ba bán thú nhân chạy tới dường như lại có chút tuyệt vọng, bán thú nhân có thể làm gì? Chạy đến tìm chết hả?

"Các người cút nhanh lên." Một thú nhân trong đó lăn người né tránh chân của trùng tộc la lớn: "Mặc dù tôi rất ghét thấy những bán thú nhân sỉ nhục thần thú như các người, nhưng cũng không muốn các người cho những trùng tộc đáng chết này ăn no."

Thiệu Khiêm, Martin và Odd lại không rảnh để ý đến hắn, Thiệu Khiêm mắt không chớp quan sát động tác của những trùng tộc kia, thuận tiện mở miệng hỏi: "Có thấy nhược điểm của chúng không?"

"Ở bụng." Martin đeo móng vuốt trên tay, hai tay hắn bất chợt giương ra, móng thép sắc bén bắn ra: "Mẹ thằng chó, chờ đó thú nhân khốn nạn mới mắng ông, nhất định phải giáo huấn một phen."

"Tính tôi vô nữa." Odd cũng đã đeo móng vuốt vào, cũng bắn móng thép ra, mười lưỡi dao sắc lóe hàn quang khiến người nhìn có chút e ngại trong lòng.
Móng tay của Thiệu Khiêm đủ sắc bén, cũng không cần đeo móng vuốt, hắn vận dụng lực linh hồn lên chân, lắc mình mấy cái đã giữa tiến vào giữa vòng chiến. Phi chân đá trúng cằm trùng tộc, sau đó né tránh chân trùng tộc chui vào bụng nó, móng vuốt sắc bén xuyên thấu bụng trùng tộc, dùng sức kéo thẳng thấu tim. Sau đó lại chui ra trước khi trùng tộc ngã xuống.

Thú nhân vừa nãy còn đang đối phó với toàn bộ trùng tộc trợn tròn mắt, hắn cứ thế trơ mắt nhìn con côn trùng khổng lồ này bị người kéo thẳng thấu tim, sau đó ầm một tiếng ngã xuống đất.

Không chỉ thú nhân này trợn tròn mắt, những thú nhân khác còn trong chiến đấu nghe được âm thanh cũng đều quay đầu lại, khi thấy Thiệu Khiêm đứng ở đầu khác trùng tộc thì động tác trên tay đều thoáng ngừng, mà trùng tộc lại nhna cơ hội này, muốn cắn chết hai thú nhân để lộ sơ hở.
Nhưng mà, chúng cũng không được như nguyện. Bởi vì còn chưa có căn, hai thú nhân kia đã bị người đá văng. Sau đó vũ khí sắc bén thiếu chút nữa chặt đứt chân của hai trùng tộc.

Hai trùng tộc bị đau thét ầm lên, mà trùng tộc trên không đang đối chiến với mấy bán thú nhân muốn tiếp viện. Nhưng, các bán thú nhân đang chiến đấu với chúng sao có thể cho chúng cơ hội này? Thừa dịp trùng tộc quay đầu, trực tiếp nhảy lên lưng chúng, bàn tay đeo móng vuốt, dùng sức đâm vào gáy trùng tộc.

Trùng tộc biết bay nhất thời thét chói tai, sau đó dùng lực vung vẫy muốn hất bán thú nhân trên người. Nhưng đâu có đơn giản như vậy. Nó giãy giụa càng hăng, móng vuốt của bán thú nhân càng đâm vào sâu hơn, cuối cùng trực tiếp đâm rách đầu sọ cứng rắn của trùng tộc, gϊếŧ chết nó.

Trùng tộc khổng lồ từ trên trời rơi xuống, trực tiếp rơi trong vòng chiến, ngược lại còn đè một trùng tộc chưa kịp né tránh bên dưới, Thiệu Khiêm thừa dịp trùng tộc hành động bất tiện, đấm một phát vào mắt nó, lực linh hồn ngưng tụ thành gai chui vào não nó, rồi sau đó nổ...
Mà bên phía Martin và Odd cũng sắp gϊếŧ chết hai trùng tộc, mấy thú nhân bị thương kia, thật sự đã bị một màn trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, họ ngây ngốc đứng một bên, nhìn các bán thú nhân gϊếŧ sạch các trùng tộc.

"Thần thú trên cao, nhất định tôi đang nằm mơ." Thú nhân vừa rồi kêu đám Thiệu Khiêm rời đi ngây ngốc nhìn bhọ: "Hay họ là thú nhân loại nhỏ?"

"Hình như... không giống lắm." Các thú nhân đối với mùi của nhau đều rất nhạy cảm, trên người mấy người này mặc dù đều có mùi thú nhân, nhưng tuyệt đối chỉ là dính mùi mà thôi. Cho nên, họ là bán thú nhân chính cống? Đây chính là bán thú nhân được gọi là phế vật? Nếu như, như vậy cũng được gọi là phế vật, thế thì mình ngay cả phế vật cũng không bằng, lại là cái gì đây?

Mấy thú nhân đều cảm thấy mình đã bị tát xéo mặt. Mà các bán thú nhân hình như còn cảm thấy đánh không đủ? Các người dùng lưỡi dao sắc cắt bắp đùi trùng tộc là muốn làm gì? Đừng nói với tôi là muốn lấy thịt nha?
Đám Thiệu Khiêm toàn bộ chém chết mấy trùng tộc khổng lồ, bán thú nhân biết bay bên trên cũng đều đáp xuống: "Quân đoàn trưởng, mấy trùng tộc, đều yếu hơn tôi tưởng tượng."

Chương 85: Tinh tế thăng cấp văn [12]





Cách đó không xa, các thú nhân nghe bán thú nhân nói vậy mặt đều tối, họ thiếu chút nữa chết trong tay trùng tộc, bây giờ lại nói cho tôi mấy trùng tộc này yếu? Cậu đang chọc tức tôi đó hả?

"Thật ra thì chỉ cần tìm được nhược điểm, trùng tộc cũng rất dễ đối phó. Nhưng đây cũng chỉ vì lần này trùng tộc tương đối ít mà thôi, nếu nhiều, chỉ dựa vào mấy người chúng ta rất khó chống cự." Thiệu Khiêm cũng đừng để các bán thú nhân nhà mình sinh ra bất kỳ suy nghĩ khinh địch nào.

Trên chiến trường, một khi khinh địch thì đồng nghĩa với việc bạn sẽ không dùng hết toàn lực, thậm chí suy nghĩ đến chuyện làm cho có. Mà kẻ địch, chỉ đang khoảnh khắc bạn thả lỏng, một khi bị kẻ địch nắm được cơ hội này, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.
"Vâng. Quân đoàn trưởng." Bán thú nhân vừa thằng lớn quả thật xác có chút đắc ý, bây giờ nghe Thiệu Khiêm nói vậy thì thu vào vẻ tự đắc kia, đbiểu hiện trên mặt cũng trở nên có chút ngưng trọng.

"Quân đoàn trưởng, cắt xong rồi." Martin vác cái chân côn trùng trên vai bối rối mở miệng: "Đồ chơi này anh có chắc là ăn được không?"

"Thử xem thì biết." Thiệu Khiêm cầm lấy cái chân trên vai Martin: "Chúng ta trở về."

"Chờ đã." Mấy thú nhân bị thương nghe những bán thú nhân này phải đi về bèn vội vàng nói: "Các anh là quân đoàn?"

Martin có chút xoi mói quan sát trên dưới thú nhân vừa nói chuyện, sau đó nhe một hàm răng trắng không ngừng cười với thú nhân kia: "Nhóc con, vừa rồi mày kêu ai cút?"

"..." Biểu cảm trên mặt thú nhân kia cũng cứng lại. Lớn như vậy, còn chưa có bán thú nhân nào dám nói câu đó trước mặt hắn. Nếu là ngày trước, nói không chừng hắn đã một đấm rồi. Nhưng bây giờ, mấy bán thú nhân này là ân nhân cứu mạng của mình...
"Vừa rồi anh em tôi cũng chỉ sợ trùng tộc là tổn thương các anh thôi, hắn không giỏi nói chuyện, các anh bỏ qua cho nhé." Thú nhân bị thương trên cánh tay tiến lên một bước nắm tay để trước ngực nghiêm túc nói: "Cám ơn rất nhiều."

"Khỏi cần cám ơn." Thiệu Khiêm lãnh đạm gật đầu với thú nhân đó, sau đó kêu đám Martin trở về.

Trước khi rời đi đám Martin khiêu khích cười cười với mấy thú nhân kia, sau đó cùng Thiệu Khiêm xoay người rời đi.

"Tụi nó thật sự không coi thú nhân coi ra gì, chỉ là mấy thể loại nô ɭệ thôi, lại còn coi mình là một nhân vật?" Một thú nhân trong đó nhìn đám Thiệu Khiêm đi xa tức giận nói: "Tụi nó có gì mà phách lối."

"Charles." Thú nhân nói cám ơn bọn Thiệu Khiêm lúc nãy hạ thấp giọng tức giận nói: "Dựa vào cái gì mà phách lối? Chỉ dựa vào họ cứu mạng chúng ta đã có tiền vốn phách lối rồi."
"Ông tình nguyện chết trong tay trùng tộc, cũng không muốn ngoắc đuôi cám ơn mấy bán thú nhân thấp hèn đó." Charles nhổ nước bọt, có chút khinh thường nhìn thú nhân nói cám ơn một cái: "Không ngờ, anh lại đi nói cám ơn với bán thú nhân, đúng là mất mặt thú nhân. Colin."

Mà mấy thú nhân khác mặc dù không nói chuyện, nhưng nhìn biểu tình cùng với ánh mắt kia cũng biết họ không phục khi được bán thú nhân cứu, thậm chí còn cảm thấy, không có những bán thú nhân này họ cũng có thể chém chết trùng tộc, những bán thú nhân này chỉ hớt tay trên họ thôi.

"Mấy người đúng là làm cho người ta thất vọng." Thú nhân nói cám ơn Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn mấy thú nhân kia, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.

"Bộ tưởng mình là người của quân đoàn số 4 là ngon à? Cũng không nhìn xem bây giờ đang ở nhà ai." Charles giơ ngón giữa về phía bóng lưng rời đi của Colin, sau đó cũng dẫn các thú nhân khác rời khỏi chỗ này.
Đám Thiệu Khiêm đem chân côn trùng trở về nơi đại đội đang nghỉ chân. Adolf vừa nhìn thấy Thiệu Khiêm từ đằng xa đi tới thì thở phào nhẹ nhõm, y đi nhanh đến bên cạnh Thiệu Khiêm, nhận lấy chân côn trùng chân khẩn trương quan sát hắn một phen, không thấy bị thương mới thở ra: "Mới vừa em nghe thấy âm thanh đánh nhau, mọi người gặp cái gì thế?"

"Gặp trùng tộc." Thiệu Khiêm nói rõ ngọn nguồn sự việc một lần: "Với tình huống này, anh nhìn chúng ta đi nhanh hơn."

Adolf cũng bày tỏ đồng ý, lập tức hạ lệnh kêu các bán thú nhân thu dọn đồ đạc, bước nhanh đuổi tới nơi.

Có điều, tuy họ nhanh chân không ít, cũng dùng gần hai ngày mới chạy tới nơi. Họ tới rất không đúng lúc, bên này vừa đến gần khu vực sa mạc, thì thấy đất cát ở cách đó không xa đột nhiên nổ tung, ngay sau đó trùng thú khổng lồ nhào ra.
Adolf trực tiếp nghênh đón, trước khi trùng thú kia vẫn chưa hoàn toàn lao ra khỏi mặt đất, đột ngột vung một đấm. Nắm đấm của y rất mạnh, trùng thú kia bén nhọn gào thét một tiếng, ầm ầm té xuống đất.

"Phòng bị cẩn thận." Thiệu Khiêm gương mặt lạnh lùng cao giọng nói: "Các thú nhân đi phía trước, bán thú nhân có thể chiến đấu bảo vệ hậu cần vào giữa."

Những người này đã sớm theo thói quen nghe mệnh lệnh Thiệu Khiêm, lúc này nghe thấy hắn nói, rất nhanh đã bày trận hình, bảo vệ các hậu cần xách đồ toàn bộ vào giữa.

Có lẽ vận khí của họ không tệ, lần này không gặp những trùng thú khác, trùng tộc ngoi lên đều là bị chém chết hết. Thiệu Khiêm nhân cơ hội này, cũng nói nhược điểm của những trùng tộc cấp thấp này cho các bán thú nhân, cố gắng giúp họ có thể tiết kiệm thể lực mau chóng chém chết trùng tộc.
Lần này họ cũng không đi bao xa đã nghe được cách đó không xa có thú gào, thậm chí tiếng kêu bén nhọn cực kỳ khó nghe của trùng tộc. Thiệu Khiêm và Adolf dẫn mấy người chạy tới, không ngờ lần này lại gặp được người quen, chính Derick cùng với hai người Ade đã lâu không gặ.

"Ông Derick." Thiệu Khiêm rất kinh ngạc, hắn và Adolf vội vàng xông tới bên cạnh Derick và Ade chém chết trùng tộc: "Chẳng phải chú Ludden có nói mọi người đã lên đường ư?"

"Trên đường xảy ra vài điều bất ngờ." Derick mặc dù toàn thân tiều tụy, nhưng giọng điệu vẫn là lười biếng cứ như mãi mãi không lên được tinh thần: "Đi với ông trước, chờ sau này lại giải thích với các cháu."

Thiệu Khiêm gật đầu, kêu người đi thông báo các bán thú nhân tới, sau đó cùng Derick chạy tới tiền tuyến.

Dĩ nhiên, Derick tiện thể bất mãn với hành động Thiệu Khiêm và Adolf đuổi theo, để các bán thú nhân ở lại đóng giữ. Theo ông thấy, nếu đã tới nơi này, nghĩa là lên chiến trường, vậy thì tại sao lại làm ra hành động bảo vệ bán thú nhân?
Câu nói này khiến Thiệu Khiêm có chút ngơ ngác, với việc này, trên căn bản hắn cũng đi dò đường cùng Martin hoặc là Adolf, căn bản cũng không có nghĩ tới tình huống để các bán thú nhân dơn độc lên trước kiểm tra. Hôm nay bị Derick nói như vậy, hắn cũng bừng tỉnh, có lẽ mình vẫn luôn trong tiềm thức bảo vệ các bán thú nhân?

Thiệu Khiêm trầm mặc một lát rồi gật đầu: "Ông nói đúng, lúc trước là cháu cân nhắc không chu toàn."

"Đại ca, anh lại mắc bệnh quan uy rồi?" Ade mở miệng cười: "Thằng bé vừa đuổi tới anh đã lật đật dạy dỗ người ta rồi."

"Lúc này không nói rõ với tụi nó rõ ràng chính là hại tụi nó." Derick mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu hiển nhiên đỡ hơn một chút. Đối với đứa nhỏ hai ba năm không gặp, ông cũng rất nhớ.

Derick dẫn đám Thiệu Khiêm đến tiền tuyến, một đoàn bán thú nhân thật sự khiến các thú nhân dọc đường đi có chút kinh ngạc, rất nhiều người thậm chí suy nghĩ, đây là muốn đẩy ra ngoài cho các trùng tộc ăn?
Nhưng mà, rất nhanh các bán thú nhân này liền trực tiếp vả mặt họ, nhìn các bán thú nhân hành động linh hoạt, kỹ năng nhanh nhẹn, thật sự khiến họ hoài nghi mắt mình nhìn nhiều trùng tộc quá nên xuất hiện ảo giác.

Lúc đám Thiệu Khiêm vừa tới tiền tuyến, vừa vặn có mấy trùng tộc cao lớn chọc thủng phòng tuyến, xông về hướng này. Thiệu Khiêm theo bản năng muốn tiến lên, chỉ là hắn vừa giơ chân lên, đã bị Adolf kéo lui sang một bên.

Các bán thú nhân đứng sau họ, động tác nhanh chóng xông ra ngoài, nhảy mấy cái rồi chạy đến dưới người hoặc sau lưng những trùng thú kia. Sau đó móng thép sắc bén bắn ra, âm thanh rạch bụng trùng tộc rất là chói tai.

Mấy trùng tộc cao lớn lao ra khỏi phòng tuyến còn chưa phát huy tác dụng, đã bị các bán thú nhân trực tiếp gϊếŧ chết. Việc này thật khiến các thú nhân ngoài tiền tuyến đều trợn to đôi mắt.
"Đồ vô năng, quản tốt ánh mắt của các người." Derick nổi giận gầm lên một tiếng: "Đừng quên các người đang trên chiến trường, đây là nơi chỉ cần một người hoảng hốt là có thể bỏ mạng. Cho dù các người không muốn sống, cũng phải lo nghĩ cho chiến hữu của mình."

Thú nhân ở khu vực sa mạc, phần lớn đều là bộ hạ cũ của Derick. Năm đó Derick từ chức Nguyên soái, bốn quân đoàn ông quản lý bị tan rã, đa phần đều bị chia tới nơi có hoàn cảnh tồi tệ làm nhiệm vụ. Mà, cả tinh cầu có nơi nào có thể so với phòng tuyến sa mạc?

Cho nên, điều này cũng là một trong những nguyên trực tiếp tạo thành Derick vừa tới nơi này, đã có thể kêu gào la mắng.

"Các anh em, những thú nhân kia gϊếŧ trùng tộc rất sảng khoái, mọi người cũng đừng nhàn rỗi. Nhưng không thể để người ta cho rằng chúng ta đến tặng đồ ăn." Adolf cao giọng nói: "Lên hết co ông, để cho các thú nhân xem thường bán thú nhân này mở rộng tầm mắt."
"Phó đoàn trưởng, cứ nói như anh không phải thú nhân vậy." Các bán thú nhân này, cho dù đã lên chiến trường, công phu ba hoa cũng không thoái hóa.

"Phó đoàn trưởng không thể coi là thú nhân, mỗi lần anh ấy thấy quân đoàn trưởng của chúng ta, đều hận không thể lắc rớt cái đuôi." Giờ đang trên chiến trường đó, các người có thể bớt tiện xíu không. Thiệu Khiêm liếc xéo, chớ bán thú nhân đi ngang người y thì vỗ nhè nhẹ: "Cũng phải quảng cáo tôi nhiều nhiều lên chớ, ai bị thương, hôm nay khỏi ăn cơm."

Đám bán thú nhân kia vừa nghe, trực tiếp gào khóc xông ra ngoài. Mấy cái khác đều dễ nói, kể từ khi biết thịt trùng tộc ngon, họ cảm thấy mình đã thích ăn cơm rồi.

Ở lỗ hổng bên kia, đã có thú nhân nhào tới. Chỉ là, họ còn chưa bắt đầu hành động, đã bị các bán thú nhân xông tới ủi sang một bên. Sau đó, các thú nhân lần nữa ngơ ngác nhìn đám bán thú nhân trên tay đeo binh khí kỳ quái động tác linh hoạt chui vào bụng trùng tộc, sau đó thật nhanh thu hoạch tính mạng của trùng tộc.
Chỉ là, sao họ cứ cảm thấy các bán thú nhân này hình như đều cố ý tránh chân trùng tộc? Các bán thú nhân bày tỏ, các thú nhân không hiểu được mỹ vị của bắp đùi trùng tộc thật là đáng thương.

Thiệu Khiêm chào hỏi Derick kêu ông sắp xếp cho hậu cần nhà mình, sau đó cũng dẫn Adolf cùng nhau gia nhập chiến trường.

Bình luận

Truyện đang đọc