MỖI MỘT THẾ GIỚI ĐỀU THẤY SAI SAI

"Nhóc thối." Thành chủ Ludden cười chỉ Adolf: "Nếu tôi biết ý đồ của các cậu, còn có thể ngăn cản các cậu sao?"

"Ngài biết y không phải ý này." Thiệu Khiêm lấy túi vải trong tay Adolf đưa cho Thành chủ Ludden: "Đây là một đôi, ngài xem thử."

Adolf chuyển ánh mắt gang tay trên tay đến trước mặt Thiệu Khiêm: "Lão hồ ly này luôn không mua bán lỗ vốn, chúng ta nhất định phải đòi ổng một đảm bảo."

"Vừa rồi Thành chủ Ludden đã bảo đảm." Thiệu Khiêm ấn trán Adolf cười khẽ: "Không phải đã nói không ngăn cản chúng ta à."

"Nhưng cũng chưa nói ủng hộ mà?" Adolf hiển nhiên không hài lòng về câu trả lời mập mờ sao cũng được này, y có chút bất mãn nhìn Thành chủ Ludden đang sờ lưỡi dao sắc yêu thích không buông tay: "Phải kêu ổng nói rõ ràng hơn."

"Nhóc thối này." Thành chủ Ludden giả vờ tức giận nói: "Chuyện tôi đã đồng ý còn có thể đổi ý sao?"

"Vậy được, ông cứ nói thời điểm chúng tôi có thể lên đường là được." Trước giờ Adolf chưa từng khách sao với Thành chủ Ludden. Tất nhiên, sự không khách sáo này cũng không phải là hoàn toàn không có chừng mực, Adolf không ngốc, y biết nói thế nào sẽ không khiến Thành chủ Ludden ghét bỏ.

"Trong vòng nửa tháng tin tức kiến tộc có nữ vương sẽ truyền khắp đại lục, các cậu cứ nhân cơ hội này trực tiếp tìm đến vùng sa mạc là được." Thành chủ Ludden để bộ vuốt trong tay xuống, chăm chú nhìn Adolf và Thiệu Khiêm: "Các cậu ra chiến trường, đó chính là dùng tính mạng để cược. Trùng tộc cũng sẽ không có lòng đồng tính gì đó đối với thú nhân hoặc là bán thú nhân, trong mắt chúng chỉ có ăn và chết."

"Chú Ludden, lời nói đại nghĩa bảo vệ tinh cầu gì đó cháu cũng không nói ra được, huống chi các thú nhân cũng không đang để nhóm bán thú nhân tới bảo vệ họ. Điều chúng cháu mong muốn, chỉ là một cơ hội để tinh cầu chấp nhận bán thú nhân." Thiệu Khiêm khẽ cười nói: "Chúng cháu cũng rất ích kỷ, không muốn cả đời chỉ sống trong thành phố dưới lòng đất, càng không muốn sau này bán thú nhân phải sống cuộc sống trốn chui trốn nhũi."

"Nếu muốn đi, vậy thì chuẩn bị kỹ càng." Thành chủ Ludden nhíu chân mày càng chặt: "Trước khi các thú nhân ra chiến trường cũng sẽ để lại di thư, trước khi đi các cậu cũng kêu mỗi bán thú nhân cũng viết một lá đi, cũng để lại cho mình một bộ quần áo, còn có quê quán ở đâu. Nếu như họ chết, tôi sẽ kêu người đưa thư và di vật về quê nhà bọn họ."

"Tất nhiên rồi." Thiệu Khiêm gật đầu một cái: "Còn nữa cháu hy vọng ngài giúp cháu gom góp một ít gang, cháu cần chế tạo một ít vũ khí cho các bán thú nhân."

Cũng không phải tất cả bán thú nhân có thể chiến đấu đều có móng vuốt. Không có móng vuốt bán thú nhân phải học sử dụng vũ khí. Mà bộ vuốt lần này Thiệu Khiêm mang tới là đặc biệt làm cho các bán thú nhân không có móng vuốt.

"Kho hàng của tôi cũng có không ít gang, đến lúc đó cậu kêu người qua lấy là được." Thành chủ Ludden nghĩ nghĩ lại nói: "Đúng rồi, lúc trước tôi gửi thư cho Nguyên soái Derick, nếu như không có gì bất ngờ chắc ông ấy sẽ đi."

Thiệu Khiêm và Adolf nghe vậy mặt cũng lộ vẻ vui mừng, mặc dù họ thường xuyên gửi thư liên lạc với ông Derick, nhưng dù gì cũng đã ba năm không gặp. Giờ đây nghe được tin này, thật sự làm họ rất vui vẻ.

"Hừ, một ông già như ổng ra chiến trường làm gì?" Adolf chính là điển hình rõ ràng quan tâm, nhưng kiểu gì cũng bày vẻ mất tự nhiên: "Chẳng lẽ không sợ bẻ gãy luôn tay già chân già kia của ổng?"

"Nhóc thối này." Thành chủ Ludden giả vờ muốn đánh Adolf: "Sức khỏe Nguyên soái Derick lại rất tốt, ông ấy là chiến thần bất bại của đế quốc ta đó."

Nhưng, Derick không có thú hồn có còn được gọi là chiến thần bất bại năm đó không?

"Đến lúc đó đừng để cho tụi tôi bảo vệ ổng là được." Adolf ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng niềm vui trong mắt có làm sao cũng không che giấu được.

"Được rồi được rồi." Thành chủ Ludden cười mắng: "Nửa tháng, đồ không đủ thì nói cho tôi, các cậu có thể cút rồi."

"Đi thì đi." Adolf kéo Thiệu Khiêm đứng lên: "Tụi tôi còn muốn đến chỗ này của ông đâu, nóng như vậy, vẫn là thành phố dưới lòng đất của tụi tôi mát mẻ."

"Mau cút." Thành chủ Ludden rất là ghét bỏ khoát tay kêu họ mau rời đi.

Thiệu Khiêm bị Adolf kéo tới cửa, khi sắp ra khỏi cửa là hắn kéo Adolf dừng bước, xoay người trịnh trọng cúi chào Thành chủ Ludden: "Chú Ludden, mấy năm nay, cám ơn chú đã chăm sóc."

"Đột nhiên trịnh trọng như vậy làm gì? Tôi chỉ là nể mặt Nguyên soái Derick thôi. Cậu tưởng tôi muốn chùi mông cho các cậu à?" Thành chủ Ludden như cũ mặt đầy chê bai: "Đi mau đi mau, bằng không không cho các cậu dùng kho hàng của tôi."

"Cám ơn." Thiệu Khiêm dùng sức vỗ vỗ ngực mình: "Chúng cháu mãi mãi sẽ không bao giờ quên, mình đi ra từ Hồng Thuẫn Thành."

"Mau cút. Nhóc thối." Thành chủ Ludden mặc dù ngữ điệu không tốt, nhưng ngữ điệu lại êm ái không ít. Ông nhìn Thiệu Khiêm và Adolf sau khi hoàn toàn biến mất, ngẩng đầu lên dùng sức chớp chớp mắt. Năm đó, nếu ông nghe lời tướng quân Derick, cách xa lão bất tử đó một ít, con và và bạn đời của ông có phải vẫn còn sống hay không? Nếu như con ông còn sống, có phải cũng lớn như Diudiu hay không?

"Mật đường, vừa rồi anh cũng không cho em nói chuyện." Trên đường trở về, Adolf nghiêm mặt, nhưng giọng điệu lại rất ủy khuất: "Anh và ông già Ludden nói chuyện vui vẻ như vậy, cũng không trò chuyện với em."

"Chúng ta đến thăm chú Ludden, không nói chuyện với chú ấy, chẳng lẽ cứ nói chuyện với em?" Thiệu Khiêm kéo tay Adolf lắc lắc: "Còn nữa, đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Đối tối với chú Ludden một chút."

"Ổng vẫn cứ kêu em là nhóc thối." Adolf buông tay Thiệu Khiêm đổi thành khoác vai hắn: "Ổng còn nói em giống thú nhân hình chó nữa kìa."

Thiệu Khiêm nhìn tai và đuôi sói lộ ra ngoài của Adolf nhịn không được cười lên. Nếu như chẳng qua chỉ nhìn đặc điểm hai loài, thì có hơi giống Husky trong nhóm tam ngáo*.

*Nhóm tam ngáo: Samoyed, Husky, Alaska

"Anh còn cười em." Adolf ôm vai Thiệu Khiêm xoay người để hắn đối diện mình, một tay nắm tai thú xù lông trên đỉnh đầu hắn, một tay ôm eo hắn kéo hắn lại gần: "Mật đường, còn cười em không?"

Lỗ tai Thiệu Khiêm rất nhạy cảm, khi Adolf đụng đến thì cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cảm giác tê dại từ lỗ tai khiến hô hấp của hắn có hơi dồn dập.

"Buông ra." Thiệu Khiêm hô hấp có chút không yên mở miệng: "Chúng ta đang ngoài đường đó."

"Chúng ta trở về." Adolf trực tiếp cong eo khiêng người lên chạy thật nhanh.

Thiệu Khiêm bị y khiêng trên bờ vai, bả vai thật cứng cấn bụng hắn có chút khó chịu, Thiệu Khiêm tức giận dùng sức vỗ vỗ lưng Adolf: "Khó chịu."

"Vậy thì bế." Adolf động tác rất nhanh, còn không chờ Thiệu Khiêm ngăn cản, trực tiếp trở tay ôm người vào ngực.

Bị bế công chúa hai tay Thiệu Khiêm ôm cổ Adolf, mặt vùi vào hõm vai y. Hắn cảm thấy, còn không bằng bị khiêng ấy.

Adolf bế Thiệu Khiêm trở về thành phố dưới đất, cũng không quan tâm người khác chào hỏi, thật nhanh chạy về phòng hai người, khóa cửa phòng suốt hai ngày không ra ngoài. [con ơi là con =)))))]

Hai ngày sau Thiệu Khiêm đen mặt ra khỏi phòng, mà Adolf thì mặt đầy thỏa mãn đi sau lưng hắn. Tâm nguyện mấy năm nay đã đòi được, việc này khiến tâm trạng của y rất tốt.

Có điều, mật đường nhà y da mặt hình như có hơi mỏng, cũng không chịu để y dùng hình thú, bằng không tuyệt đối không thể nào hai ngày đã ra rồi. Adolf có chút tiếc nuối chép miệng, không cần gấp về sau tất có cơ hội, nhất định có thể làm mật đường nhà y đồng ý dùng thú hình tới một lần.

Thiệu Khiêm vừa dẫn Adolf tới sân huấn luyện, liền bị bán thú nhân da đen mặt đầy nóng nảy chặn đường. Hắn ưỡn mặt đáng thương nhìn Thiệu Khiêm: "Sắt đã đồng ý cho tôi đâu? Đã nói sẽ cho tôi rồi mà? Hai ngày này không thấy động tĩnh gì, tôi còn tưởng rằng quân đoàn trường đều ăn hết sắt rồi ấy."

"Anh tưởng tôi là răng đồng răng sắt à?" Thiệu Khiêm liếc một cái: "Sao anh không tìm Martin?"

"Martin nói, nhiều như vậy hắn không làm xuể, kêu tôi tìm quân đoàn trưởng." Bán thú nhân da đên cảm thấy mình thật tội nghiệp, đã bảo cho gã sắt rồi, người này sao lại không có động tĩnh gì hết?

"Tối tôi kêu người đến Phủ Thành Chủ đêm vềi." Thiệu Khiêm vỗ vỗ vai bán thú nhân da đen: "Petter, chúng ta chỉ có mười ba ngày, cố gắng làm."

"Chỉ có mười ba ngày còn bị anh lãng phí hai ngày." Petter nhìn Thiệu Khiêm tràn đầy tố cáo: "Hàng tích trữ của chúng ta một giờ trước đã rèn xong, nếu anh còn không ra, tôi sẽ xông phòng các anh."

Adolf nghe vậy thì không kiên nhẫn, y nhấc cổ áo Petter, trực tiếp ném cho Ryde đang chạy qua: "Đưa về phòng làm việc của anh ta đi."

Còn muốn xông vào phòng họ, anh đúng là lớn gan.

Thiệu Khiêm nhìn Petter bị Ryde xách đi còn không ngừng giãy giụa nhịn không được cười lên: "Đúng là một đám dở hơi."

"Dở hơi?" Adolf bày tỏ không biết dở hơi là báu vật gì, nhưng không trở ngại y ăn một ít giấm vô cớ: "Mật đường, chỉ có em mới là báu vật của anh."

(dở hơi nguyên văn là hoạt bảo còn bảo nghĩa là báu vật, nói chung là sói con nghe tào lao)

Thiệu Khiêm nhìn biểu tình ủy khuất của y cười cong eo, người này đúng là giấm gì đều ăn: "Được rồi, chúng ta đi tìm Martin, kêu hắn tới sắp xếp kỹ càng."

Adolf thấy Thiệu Khiêm cười mới yên tâm, nghĩ vừa rồi dáng vẻ mật đường nhà mình sậm mặt lại đạp y ra thật xa, y còn tưởng phải rất lâu mới có thể nói chuyện với mình chứ.

Martin rất dễ tìm, trên căn bản hắn cũng ở trong phòng huấn luyện. Thiệu Khiêm tìm được người, giao việc xong xuôi, liền tranh thủ thời gian kêu hắn đi làm.

Nửa tháng sau, mỗi một người trong thành phố dưới lòng đất cũng đều bận tối mày tối mặt. Bán thú nhân xử lý sản xuất cơ hồ phần lớn cũng tập trung vào chế tạo vũ khí. Bán thú nhân mặc dù không chế tạo vật kiện tinh xảo như thuần chủng nhân, nhưng họ lại có cánh tay đủ lực chế tạo tạp chất trong gang.

Trong thời gian nửa tháng này, chẳng những mỗi một bán thú nhân có thể chiến đấu đều có vũ khí, thậm chí còn có thời gian dựa theo yêu cầu của Thiệu Khiêm làm ra nhiều miếng hộ tâm cố định trên áo.

Mười ba ngày sau, Thiệu Khiêm triệu bán thú nhân và thú nhân ăn mặc chỉnh tề cầm trong tay vũ khí trong sân huấn luyện: "Đây là lần cuối cùng, nếu như có người nguyện ý lui..."

"Quân đoàn trưởng, đến lúc này ngài nói vậy, đó là không tin tưởng chúng tôi." Thiệu Khiêm vẫn chưa nói hết, đã bị bán thú nhân phía dưới ngắt lười, bán thú nhân kia cầm vũ khí trong tay nhìn chăm chú Thiệu Khiêm: "Chúng tôi muốn chiến đấu, cũng không phải vì bất kỳ ai trên tinh cầu này, chỉ vì chính mình. Vì để mình có thể mở một đường máu, để cho người của tinh cầu coi trọng sự tồn tại của chúng tôi. Để họ biết rằng, chúng tôi không phải nô lệ, mà là chiến sĩ có thể cầm vũ khí chém chết trùng tộc."

Bình luận

Truyện đang đọc