MỖI MỘT THẾ GIỚI ĐỀU THẤY SAI SAI

Lâm Thanh đen mặt, cầm cái gối trên giường ném cái bộp xuống đất: "Bố mày muốn giết anh."

"Ổng đã giết cha rồi, tin tưởng sẽ không để ý ông giết anh đâu." Lâm Mộc ném cái áo lên mặt Lâm Thanh: "Huynh đệ, mau dậy, lão đầu tử đều đi rồi, anh không nghe lời ổng, thì ai cho tụi mình tiền?"

Đối với Lâm Thanh có chứng gắt ngủ còn nặng hơn của mình, Lâm Mộc tự nhiên có biện pháp ứng đối. Lâm Thanh thích tiền, tuy không đến mức vì tiền thì cái gì đều chịu làm, nhưng đối với tiền tiêu vặt mỗi năm đều phải có của mình thì sẽ không bỏ qua.

Trong lòng cậu cũng không khỏi cảm khái, không thể không nói Ngu Dương đúng là biết nắm điểm yếu của người khác. Biết rõ hai anh em Lâm Thanh rất ghét mình, cơ mà có thể khiến họ làm việc cho mình, đây cũng một trong những biện pháp khống chế người của Ngu Dương.

Còn nữa, hai tên này tuy không cùng họ với mình, nhưng chung quy vẫn có phân nửa huyết thống tương đồng. Anh em nhà mình, tự nhiên không thể quá mức hà khắc.

Nếu như câu này để anh em Lâm gia biết, nhất định sẽ trực tiếp cười ha hả, lão đầu tử với anh có huyết thống tương đồng, chẳng phải anh còn đẩy người ta vào cục cảnh sát? Đừng có nói chuyện huyết thống với Ngu Dương, đồ chơi này không đáng tin cậy.

Anh em Lâm gia cũng không kịp rửa mặt, trực tiếp cầm đồ dùng rửa mặt chạy đi, chỗ của hai người cách quán bar không xa lắm, với tốc độ chạy trốn toàn lực của bọn họ, dùng mười phút chạy tới quán bar thì không có vấn đề. Cho nên, Ngu Dương hoàn toàn đã tính sẵn trước, rồi cho ra thời gian.

Vệ sĩ canh cửa nhìn thấy hai thiếu niên quần áo xốc xếch xông tới, vừa muốn ngăn cản đã bị thủ lĩnh ngăn lại.

"Ôi, hai vị thiếu gia sao lại chạy vội thế?" Vệ sĩ thủ lĩnh là một trong những cô nhi trong bang nhận nuôi, từ nhỏ đã tiến hành tẩy não bọn họ, chỉ có lão đại mới nhậm chức trong bang mới là người bọn họ thần phục.

Có điều, bây giờ người này với Ngu Dương, là do mẹ của Ngu Dương đưa đến bên cạnh y từ nhỏ, người này cũng chỉ nghe lệnh của một mình Ngu Dương. Cho nên, chung quy vẫn khác với những vệ sĩ khác.

"Anh... anh Trương." Lâm Mộc nhào lên người Trương Ấn: "Anh... anh nói xem lão đại bảo bọn em đến làm gì?"

"Cậu hỏi đại ca cậu ấy." Trương nhấc người lên ném cho Lâm Thanh, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Ngu Dương thông báo hai vị tiểu thiếu gia đã tới.

Gần hai phút, Ngu Dương mở cửa ra, lúc này y đã mặc quần áo xong, có điều, dấu hôn trên cổ có làm thế nào cũng không che hết.

"Anh hai, anh là anh ruột của em." Lâm Mộc cũng không dám đánh lên người Ngu Dương, lần trước cậu đánh một lần, bị tên này đạp một cước ra thật là xa, từ đó về sau cũng không tự tìm đánh nữa.

"Trên người chúng ta chỉ có 50% huyết thống tương đồng, mày có phải em ruột anh hay không còn phải nghiên cứu kiểm chứng thêm." Ngu Dương cầm chìa khoá trong tay ném cho Lâm Mộc: "Trông quán cho anh, đừng để người khác vào. Bằng không cẩn thận anh vứt Lâm Thanh vào trại huấn luyện."

Nên nói anh em Lâm gia thế nào đây, Lâm Thanh rất thích tiền, mặc dù cũng không phải là tiền của ai đều muốn, nhưng không trái giới hạn của cậu, cậu đều có thể lấy tiền. Mà Lâm Mộc thì sao, bình thường trông rất trẻ con, trên thực tế cũng là người không thể rời xa Lâm Thanh nhất, thậm chí bên cạnh không có Lâm Thanh, cậu tuyệt đối sẽ không chuyển khỏi chỗ đang đứng một bước.

Cứ thế hai anh em ruột, dù là Lâm Thanh cực kỳ yêu tiền, sau khi rơi vào tay Ngu Dương, sẽ không thể nhận thêm khoản tiền nào đến từ người khác. Có thể nói hai anh em Lâm gia thật sự bị Ngu Dương nắm thóp gắt gao.

"Anh lợi hại." Lâm Mộc hung hăng trừng mắt: "Anh chờ đó cho gia, có tin em khiến anh không lên được giường ông chủ hay không."

Ngu Dương cũng không giận, chỉ là nhìn như lơ đãng sửa lại cổ áo, sau đó lại "lơ đãng" lộ vết hôn ra càng nhiều, cuối cùng dưới trạng thái trợn mắt há mồm của Lâm Mộc, nghênh ngang rời đi. Đương nhiên, trước khi đi vẫn không quên nói cho họ biết chân tướng: "Bảo bối của anh còn đang ngủ, đừng có quấy rầy hắn. Mấy đứa giữ cửa, ai cũng không thể vào. Bằng không, cẩn thận tiền tiêu vặt của hai đứa mày."

Lâm Mộc chờ khi xe Ngu Dương chạy đi rồi, mưới nắm chặt chìa khoá trong tay cắn răng nghiến lợi nói với Lâm Thanh: "Anh nói đúng, kẻ như thế chúng ta vẫn nên giết đi."

Lâm Thanh đã hoàn toàn thanh tỉnh, cậu nhận lấy chìa khóa trong tay Lâm Mộc, đẩy cửa vào đi quán bar: "Muốn giết Ngu Dương tôi không có ý kiến. Thế nhưng, cậu biết kiếm tiền không? Cậu biết cách để tiền đẻ ra tiền không? Cậu có năng lực hại não người khác không? Ngoài ăn ngủ cùng với xài tiền thì cậu có gì hữu dụng không?"

Mỗi một câu của Lâm Thanh, đầu Lâm Mộc liền xuống thấp một chút, chờ Lâm Thanh hỏi xong, Lâm Mộc cũng sắp gục xuống đất rồi. Đứa trẻ không ai thương là đáng thương nhất, nhất là kẻ đáng thương trước sau bị hai người anh trai đả kích như cậu.

Hai anh em Lâm gia vào quán bar liền khóa trái cửa, bây giờ trong quán bar vẫn còn tình trạng của đêm qua, không hề biến hóa. Lâm Thanh thở dài, kêu Lâm Mộc bắt đầu âm thầm thu dọn bàn ghế.

Có điều khi thu dọn được sương sương, Lâm Mộc đột nhiên bất động, cậu cầm trong tay mấy cái chân bàn rồi ghép lại lại thành hình dáng lộn xộn, so sánh với hoa trên tường cảm thấy tựa hồ cũng không tệ lắm?

"Thanh Tử, nhặt chân bàn có thể sử dụng ra ngoài." Với những lúc Lâm Mộc không trúng gió, Lâm Thanh vẫn rất cam tâm tình nguyện nghe cậu nói, trên căn bản là tình trạng Lâm Mộc nói cái gì, Lâm Thanh làm cái đó.

Vì vậy, bàn ghế vốn định vứt bỏ, đều bị Lâm Mộc Lâm Thanh lợi dụng.

Ngu Dương đi không lâu lắm, Thiệu Khiêm đã tỉnh, hắn xem giờ, hiện tại cũng mới hơn bảy giờ sáng mà thôi. Hơi cử động cánh tay, thân thể đau nhức bắt đầu kháng nghị rồi.

Nếu nói hôm qua dụ dỗ người khác hài lòng bao nhiêu, hiện tại thì muốn quay về đánh chính mình đã dụ dỗ người khác một trận bấy nhiêu. Hôm qua mình rốt cuộc luẩn quẩn trong lòng thế nào mà lại muốn khiêu khích một tên trai tân như vậy chứ?

Có điều, hiện tại dụ cũng đã dụ rồi, cái tên bị mình dụ giờ chết ở đâu rồi? Lực linh hồn của Thiệu Khiêm bao trùm cả quán bar, chỉ thấy Lâm Mộc ngồi trước quầy bar trộm uống rượu, cùng với Lâm Thanh ngoan ngoãn uống nước trái cây.

Sắc mặt Thiệu Khiêm nhất thời lạnh đi, đừng bảo ăn xong anh liền chạy nha!? Nếu là thật, còn không bằng hắn trực tiếp một đao giải quyết tên này vĩnh tuyệt hậu hoạn cho rồi.

Có điều, sau khi hắn gắng gượng chống người dậy, liền thấy tờ giấy note để trên bàn, bên trên là hai câu đơn giản: Việc gấp ra ngoài, em nghỉ ngơi thật tốt.

Thiệu Khiêm đọc tờ giấy note này nhiều lần, cuối cùng hừ lạnh một tiếng gấp gọn lại đặt dưới gối đầu, nể mặt anh có lòng, lần này cũng không so đo nhiều với anh.

Có điều, tiểu quỷ trộm uống rượu dưới lầu cũng không thể cứ thế bỏ qua, nếu như hắn nhớ không lầm, trên thẻ căn cước của tiểu quỷ này ghi mười sáu tuổi, một mao đầu tiểu quỷ mới vừa tốt nghiệp trung học cũng dám uống rượu, không dạy dỗ một trận, thực sự có lỗi với chính mình.

Khi Thiệu Khiêm đứng dậy, cảm thấy tựa hồ xương cốt toàn thân đều đang kêu réo, khi xoay tay xoay lưng, tựa hồ còn có thể nghe âm thanh răng rắc của khớp xương.

Cảm giác này thật không dễ chịu, sau khi Thiệu Khiêm đang tròng áo lên người mới nhớ, hắn có thể dùng lực linh hồn để giảm bớt đau nhức kia mà, đúng là ở chung với tên ngu ngốc này lâu quá, chỉ số thông minh của mình đều thoái hóa không ít.

Sau khi loại bỏ đau nhức, Thiệu Khiêm cảm thấy cả người mình đều có tinh thần, thay quần áo xong, rửa mặt xong đẩy cửa đi ra ngoài. Khi hắn đi cơ hồ không có âm thanh, thế cho nên hắn đều đã đến sau lưng Lâm Mộc rồi mà thằng nhóc này vẫn không có một chút phản ứng.

Thẳng đến khi dưới đầu lưỡi không cảm nhận được vị cay của rượu, lỗ tai cũng bị người nhéo thì Lâm Mộc gào lên: "Ngao ngao ngao, ai dám nhéo lỗ tai tôi, biết tôi là ai không?"

"Tôi còn thực sự biết cậu là ai." Thiệu Khiêm vứt ly rượu trong tay qua một bên: "Lâm Tiểu Mộc, cậu giỏi lắm, dám uống trộm rượu của ông chủ."

Lâm Mộc biến sắc mặt không thể nói là không nhanh, tay phải vốn muốn đánh lén của cậu sờ lên tay Thiệu Khiêm, sờ sờ làm cho Thiệu Khiêm đều nổi da gà: "Ông chủ~"

Nếu nói Lâm Mộc sờ hắn muốn nổi da gà, vậy một tiếng ông chủ kéo dài này, làm da gà trên người Thiệu Khiêm rơi đầy đất: "Cậu nói chuyện đàng hoàng coi."

"Vâng. Ông chủ, em giúp anh nếm thử, rượu trong quán mình không tệ, khẳng định có thể bán được giá tốt." Nói xong rất nghiêm túc tự gật đầu.

Thiệu Khiêm chớp mắt: "Tôi hỏi cậu một vấn đề, nếu như cậu trả lời đúng, tôi không truy cứu. Nếu như trả lời không đúng, vậy sẽ phải cẩn thận tiền lương của cậu rồi."

Nghe đến đó Lâm Mộc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ ông chủ hỏi gì cũng không sao, tiền nhà mình cũng không phải do tự mình quản lý, cho dù trừ, cũng không phải là chuyện mình bận tâm.

Cậu thở phào, thế nhưng lỗ tai Lâm Thanh cũng dựng lên. Cậu đứng lên đi tới trước mặt Thiệu Khiêm, không nói chuyện, một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm như vậy.

Thiệu Khiêm bị Lâm Thanh nhìn khó hiểu, đây là thế nào, hắn cũng chỉ muốn hỏi Ngu Dương đi đâu mà thôi, làm sao lại có phản ứng này?

"Ông chủ, anh muốn hỏi gì?" Lâm Thanh tha thiết nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm, chỉ cần hắn biết thì nhất định sẽ trả lời, tuyệt đối không thể để ông chủ nhà mình trừ tiền lương.

"Ngu Dương đâu rồi?" Thiệu Khiêm khẽ nhướng mày: "Không cần nói cho tôi mấy cậu không biết anh ta."

Sau khi Ngu Dương ra ngoài, hai nhóc con này lại tới, nếu như đoán không được giữa bọn họ có điều mờ ám, thì mình sống uổng quá.

Lâm Thanh bối rối, cậu cảm thấy, nếu như bán đứng Ngu Dương, tiền tiêu vặt của mình đều không nhất định có thể giữ được, sau khi nhiều lần quấn quýt, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Thiệu Khiêm nói: "Ông chủ, tụi em không biết tên khốn kia, nếu không anh nhốt Lâm Mộc vào phòng tối, em giúp anh canh cửa."

Lâm Thanh đúng là tính toán thật hay, nhốt Lâm Mộc vào phòng tối, chính mình canh cửa rồi nói chuyện với cậu, không cần bại lộ chỗ của Ngu Dương, còn không bị trừ tiền, mà Lâm Mộc cũng không cần sợ hãi, đây quả thực là chuyện một lời ba.

Thiệu Khiêm đâu thể dễ dàng bị dao động như vậy? Hắn cười nhạt nói: "Tôi dễ bị lừa như vậy? Nói hết những điều mấy cậu biết cho tôi, bằng không, sẽ không một ai có tiền lương."

"Ngu Dương đi đàm phán với người ta." Lâm Thanh vừa nghe vậy, trực tiếp bán đứng Ngu Dương: "Cụ thể em không rõ lắm, có điều em có thể cung cấp số điện thoại cho ông chủ."

Lâm Thanh cậu hay lắm, trực tiếp bán Ngu Dương như vậy, tin tưởng sau khi y biết sẽ cảm ơn cậu.

Thiệu Khiêm trực tiếp cầm điện thoại Lâm Thanh gọi vào số của Ngu Dương, tên này đều cho hắn hắn cảm giác hơi ngây ngốc, còn đi đàm phán với người khác, lỡ như bị người ta lừa thì biết làm sao?

Ngu Dương vừa đến chỗ của Hồng gia, điện thoại liền vang lên, y vừa thấy là số của Lâm Thanh nhất thời nhíu nhíu mày, không phải cậu ta đang trông nom bảo bối nhà mình sao, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến khả năng này, Ngu Dương nhất thời đều gấp gáp, y vừa mới ra ngoài được bao lâu đâu, bảo bối nhà mình liền gặp chuyện rồi?

"Chuyện gì?" Ở bên ngoài, Ngu Dương thủy chung đều là mặt lạnh, cho dù trong lòng bây giờ rất lo lắng, y cũng không có lộ trên mặt một phần.

"Anh ở đâu?" Thiệu Khiêm đi thẳng vào vấn đề: "Tỉnh dậy phát hiện trên giường không người, còn tưởng anh ăn xong bỏ chạy rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc