"Trao đổi bí mật?"
Lận Khinh Chu ngờ vực lặp lại, không hiểu Mục Trọng Sơn có ý gì.
Khóe miệng Mục Trọng Sơn hơi nhếch lên nhưng trong mắt không hề thấy ý cười, hệt như đang đeo một chiếc mặt nạ cứng ngắc, hắn nói: "Ta sẽ cho ngươi biết tại sao Tương Ngự Tông chọn ngươi đến canh gác địa lao Vô Vọng, còn ngươi phải nói ta biết tại sao trên người ngươi có mùi dầu thuốc."
Hắn kiên quyết truy hỏi ngọn nguồn một chuyện nhỏ nhặt như vậy cực kỳ giống thợ săn khôn khéo đang từng bước tính toán dụ con mồi vào bẫy khiến người ta không khỏi chột dạ.
Nhưng thay vì băn khoăn tại sao Mục Trọng Sơn thắc mắc về mùi dầu thuốc trên người mình thì Lận Khinh Chu để ý tới câu trước của hắn hơn.
Tại sao Tương Ngự Tông lại chọn y đến canh gác địa lao Vô Vọng.
Trước đó y đã thấy kỳ quái vì mình chỉ là một tạp dịch vô danh mà lại được phái đến trông chừng Ma tôn hung ác này, quả thực rất bất hợp lý.
Nhưng sự lo lắng của y đã dần tan biến sau hai lần canh gác trước, giờ Mục Trọng Sơn nhắc đến lại khiến Lận Khinh Chu rùng mình.
Mặc dù trong lòng bồn chồn nhưng Lận Khinh Chu không muốn bị Mục Trọng Sơn nắm thóp nên ra vẻ bình tĩnh nói: "Không phải bọn họ chọn ta mà là ta chủ động xin đến."
Nghe vậy Mục Trọng Sơn lại cười nhạo, hắn cúi thấp đầu, cổ họng phát ra tiếng "khục khục", lồng ngực rung lên kéo theo bả vai run rẩy làm xích sắt trói cổ tay hắn kêu loảng xoảng, vì cơn điên của hắn mà hang đá trống trải yên tĩnh lại tràn ngập đủ mọi thanh âm hỗn tạp khiến lòng người hoang mang rối loạn.
Đúng lúc này hang đá bỗng nhiên rung chuyển, Lận Khinh Chu đang quỳ thẳng người vì chấn động này mà bất thình lình ngã sấp xuống, y vô thức chống tay ổn định thân mình rồi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vách đá rung rinh, nghĩ thầm: Đù? Động đất à?
Lận Khinh Chu đang bối rối thì Mục Trọng Sơn rốt cuộc nín cười, trùng hợp là hang núi cũng không còn rung lắc nữa.
Lận Khinh Chu ngạc nhiên nhìn Mục Trọng Sơn.
Gì vậy?! Động đất này là thanh khống à?!
Vì muốn tạo ra bầu không khí kinh dị nên đã luyện thành kỹ năng rồi sao?!
Sư phụ, ta cũng muốn học!
Mục Trọng Sơn ngoài cười nhưng trong không cười, bình thản nói với Lận Khinh Chu: "Ngươi ngẩng đầu nhìn xem."
Nghe vậy Lận Khinh Chu ngửa cổ nhìn, đỉnh hang quá cao nên ánh sáng từ tinh thể trên vách đá không thể chiếu tới, nhìn lên chỉ thấy một màu đen thẫm như có thể nuốt chửng vạn vật, tuy khiến lòng người sợ hãi nhưng cũng chỉ giống như mặt biển phẳng lặng, Lận Khinh Chu hoang mang không thôi, chẳng biết Mục Trọng Sơn muốn mình nhìn cái gì.
Bỗng nhiên y trông thấy trong bóng tối có thứ gì đó chuyển động.
Lận Khinh Chu cứ tưởng mình nhìn lầm nên dụi mắt ngó tiếp.
Trong lúc y dụi mắt, một con rắn đen tuyền quấn quanh cột đá trườn xuống từ đỉnh hang tối đen.
Thế là khi Lận Khinh Chu ngẩng lên lần nữa thì lập tức đối diện với hai mắt rắn đỏ ngầu to bằng nắm tay.
Trên trán con rắn mọc sừng tua tủa như cành cây cháy đen, miệng ngoác rộng để lộ hàm răng sắc nhọn, thân mình phủ đầy vảy xanh như rêu mốc nhìn cực kỳ đáng sợ.
Lận Khinh Chu trợn trừng mắt vì sợ hãi, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy như thể tứ chi không còn nghe y sai khiến nữa.
Tiếng cười của Mục Trọng Sơn vang lên bên tai y: "Đây mới là thủ vệ của địa lao Vô Vọng."
"Còn ngươi chỉ là thức ăn cho nó thôi."
-
Con rắn kia cũng không vội săn mồi, sau khi hiện hình từ trong bóng tối thì an tĩnh trườn quanh cột đá, chậm rãi cựa quậy thân thể.
Trong lòng Lận Khinh Chu gào thét một hồi mới tỉnh táo lại sau lúc kinh ngạc và sợ hãi, y nhìn Mục Trọng Sơn rồi thì thào: "Sao hai lần trước chưa thấy vị đại gia này!"
Mục Trọng Sơn cũng sẵn lòng giải thích cho y: "Nó chỉ xuất hiện lúc đói thôi."
Tiếng hai người nói chuyện không lớn nhưng con rắn dường như nghe được nên bò xuống cột đá rồi chậm rãi trườn vòng quanh cách hai người mấy mét, lớp vảy ma sát với mặt đất phát ra tiếng sàn sạt rùng mình.
Lận Khinh Chu nào dám nói tiếp, y nuốt khan rồi sực nhớ ra điều gì nên nhìn về phía vách đá khảm chiêng đồng.
Trước đó Quách Lộ từng dặn y.
Nếu hang núi có gì bất thường thì cứ gõ vào chiêng đồng, sẽ có thủ vệ áo đen chạy đến.
Làm vậy mình có được cứu không?
Mục Trọng Sơn thấy Lận Khinh Chu nhìn chiêng đồng trên vách đá thì lập tức hiểu ngay, hắn tức giận cười lạnh: "Địa lao Vô Vọng có hung thú làm sao Tương Ngự Tông không biết được, bọn hắn sai ngươi tới đây là muốn biến ngươi thành đồ ăn cho hung thú đấy, chẳng lẽ ngươi còn nghe lời bọn hắn đi gõ chiêng đồng kia sao?"
Hang núi tĩnh mịch nên dù có nói chuyện bằng ngữ điệu bình thường thì nghe vẫn lớn hơn rất nhiều, bây giờ rơi vào hiểm cảnh, hung thú ở ngay bên cạnh, Lận Khinh Chu nghe giọng Mục Trọng Sơn quả thực là đinh tai nhức óc.
Lận Khinh Chu vừa nhìn con rắn vừa điên cuồng xua tay ra hiệu cho Mục Trọng Sơn im lặng, nào ngờ hắn phớt lờ y rồi tiếp tục cười lạnh: "Ta không biết Tương Ngự Tông nói gì với ngươi nhưng những kẻ trước đây tới canh gác khi thấy hung thú đều gõ chiêng đồng kia, sau đó hung thú sẽ nghe tiếng mò tới nuốt chửng bọn hắn."
Tiếng nói chuyện thu hút con rắn, nó duỗi người chậm chạp trườn tới, cái đầu to bằng cối xay cách Lận Khinh Chu càng lúc càng gần, gần đến nỗi y có thể ngửi thấy mùi tanh hôi bốc ra từ miệng nó.
Lận Khinh Chu tuyệt vọng nghĩ thầm giờ mình chạy cũng không kịp nữa rồi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy con rắn trườn tới, còn Mục Trọng Sơn vẫn luôn miệng huyên thuyên: "Ngươi gõ chiêng đồng kia chính là tự tìm đường chết đấy."
Lận Khinh Chu nổi quạu: "Ta có tự tìm đường chết hay không thì tính sau, nhưng giờ ngươi đang đưa ta xuống suối vàng đấy!"
Y vừa dứt lời thì con rắn đột nhiên ngoác ra cái miệng đỏ lòm đầy răng nhọn lao về phía y nhanh như chớp!
Lận Khinh Chu vô thức ôm đầu chờ cơn đau khi bị cắn xé ập đến.
Nhưng không có.
Không có đau đớn, không có cắn xé, không có thịt nát xương tan.
Lận Khinh Chu co rúm hồi lâu mới nhận ra mình không hề hấn gì, y ngẩn ngơ thả tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn.
Một bức tường vô hình ngăn giữa y và con rắn, khi con rắn táp đến thì bức tường hệt như mặt nước gợn sóng, con rắn không cam tâm nên đổi sang hướng khác nhưng chỉ táp gió chứ không thể lại gần Lận Khinh Chu nửa tấc.
Biến đổi quá nhanh làm mồ hôi lạnh thấm ướt áo Lận Khinh Chu, y thở hổn hển tự hỏi đây là chuyện gì, bỗng nhiên hiểu ra nên quay đầu nhìn Mục Trọng Sơn.
Tay phải Mục Trọng Sơn làm một thủ thế kỳ lạ, có thể thấy không khí trước lòng bàn tay hắn méo mó như bị lửa đốt.
Lận Khinh Chu kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đầu tiên là kinh ngạc vì Mục Trọng Sơn bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể sử dụng pháp thuật, sau đó là kinh ngạc vì Mục Trọng Sơn đã cứu mình.
Mục Trọng Sơn nhếch miệng cười như không cười, hắn nói: "Nếu đường xuống suối vàng có ngươi bầu bạn chắc sẽ thú vị lắm đây."