MỖI NGÀY MA TÔN BỆNH KIỀU ĐỀU TÌM ĐƯỜNG CHẾT KIẾM ĐƯỜNG SỐNG

Lận Khinh Chu bước đi vội vã, nghe sau lưng không có động tĩnh thì biết mình đã thoát khỏi Kim Trấn nên vỗ ng.ực thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không sợ Kim Trấn nhưng nếu làm ầm ĩ để người khác kéo đến vây xem thì cả hai đều mất mặt, vì vậy cắt đuôi Kim Trấn là cách tốt nhất.

Lận Khinh Chu còn chưa thở phào xong thì linh tước tr3n vai bỗng lắc lư lảo đảo, móng trái giẫm móng phải đứng không vững.

Lận Khinh Chu biết linh thể Mục Trọng Sơn sắp rời khỏi linh tước, sợ nó ngã xuống nên vội nâng nó tr3n lòng bàn tay.

Linh tước nghiêng đầu cọ nhẹ ngón tay Lận Khinh Chu, tiếng cười của Mục Trọng Sơn truyền đến: "Rừng trúc dưới ánh trăng mênh mang, ta rất muốn đi dạo với ngươi nhưng tiếc là linh thể phải rời khỏi rồi."

Lận Khinh Chu nói: "Ngươi thích đi dạo rừng trúc thì chờ ngươi trở lại thân thể rồi hai ta tìm rừng trúc nào đó, ta đi với ngươi là được rồi."

Mục Trọng Sơn cười khẽ: "Ý ta là không phải say vì rượu mà vì cảnh đẹp, còn ngươi thì sao?"

Lận Khinh Chu ấp úng: "Ta...... Ta...... rừng trúc này đúng là đẹp thật......"

Mục Trọng Sơn bật cười, một lát sau hắn ngừng cười rồi dặn dò: "Tuy giới luật Kinh Hồng Tông nghiêm minh nhưng ước hẹn Đào Bạch Tuyết Sơn quy tụ rất nhiều người, ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi mấy kẻ tiểu nhân hèn mọn chuyên gây thị phi, ngươi ngủ mê lắm, ban đêm nhớ đóng chặt cửa nẻo rồi cẩn thận một chút."

Lận Khinh Chu biết hắn lo Kim Trấn sẽ giở trò nên gật đầu: "Ừ."

Linh tước lại dụi đầu vào ngón tay y rồi ngủ thiếp đi.

Lận Khinh Chu bế linh tước về nhà trúc yên tĩnh, lấy vải mềm quấn thành một cái tổ êm rồi đặt linh tước vào, sau đó mở túi càn khôn lấy kính Phi Hồng tán gẫu với Bạch Niệm Phùng, kể chuyện hài cho nàng đỡ buồn, chẳng mấy chốc đêm đã về khuya.

Cơn buồn ngủ ập tới, Lận Khinh Chu ngáp một cái rồi cất kính Phi Hồng, đứng dậy đóng chặt cửa, kiểm tra chốt gỗ kỹ càng rồi mới lên giường trúc nhắm mắt ngủ.

Bóng đêm sâu thẳm, chim hót xa xăm, trong nhà trúc vang lên tiếng hít thở đều đều, Lận Khinh Chu đã ngủ say.

Trong tiếng côn trùng rả rích, cửa gỗ nhà trúc vang lên một tiếng cót két cực nhỏ như có kẻ đang cố đẩy cửa sổ.

Cũng may chốt cửa đã gài chặt nên người bên ngoài không thể đẩy cửa ra.

Tiếng cót két từ cửa sổ chuyển sang cửa lớn, tới tới lui lui hồi lâu mới yên tĩnh lại.

Gần nửa nén nhang sau, Kim Trấn đi qua đi lại trong rừng trúc thấy tên sai vặt của mình chạy tới, hắn hỏi: "Được chưa?"

Tên sai vặt lúng túng gãi đầu: "Thiếu gia, tên kia đi ngủ đóng chặt các cửa nên ta mở không ra, nếu phá cửa chắc chắn sẽ đánh thức người trong phòng......"

"Ngu ngốc"! Kim Trấn giơ tay cốc đầu tên sai vặt.

Tên sai vặt "ui da" một tiếng, ôm đầu không dám nhiều lời.

Kim Trấn tức giận nghĩ thầm đã tới đây rồi sao có thể về tay không được, thế là cùng tên sai vặt lén lút chạy tới trước nhà trúc.

Cha mẹ Kim Trấn luôn mong con mình hơn người nên lúc nhỏ đã ép hắn uống rất nhiều đan dược mạnh làm hao tổn khí lực dẫn đến đầu óc ngu dốt, dễ tin sàm ngôn, nhưng nhờ vậy cũng tạm xem như bậc Kim Đan, tất nhiên có bản lĩnh hơn tên sai vặt nhiều.

Kim Trấn âm thầm ngồi xổm dưới khung cửa sổ rồi móc ra mấy nén bạc trong túi, tay phải bấm quyết làm ánh sáng màu vàng úa lóe lên bao phủ nén bạc khiến chúng dính liền với nhau, sau đó kéo dài thành một dải bạc cực mỏng luồn qua khe cửa.

Dải bạc quấn quanh chốt cửa sổ rồi nhẹ nhàng rút lên, cửa bị đẩy ra một khe hở bằng nắm tay, Kim Trấn thò đầu lên mượn ánh trăng vằng vặc nhìn vào trong.

Hắn nheo mắt muốn tìm xem túi càn khôn của Lận Khinh Chu ở đâu, kết quả nhìn hồi lâu, những chỗ ánh mắt quét tới đều không có túi càn khôn, tên sai vặt ở cạnh nhắc nhở: "Thiếu gia, chắc túi càn khôn đặt chung chỗ với áo ngoài của y đó."

Kim Trấn bừng tỉnh đại ngộ "ừ" một tiếng rồi điều khiển dải bạc lục lọi chồng y phục xếp gọn tr3n giường trúc, một lát sau quả nhiên tìm được túi càn khôn của Lận Khinh Chu.

Kim Trấn mừng rỡ điều khiển dải bạc kéo cái túi ra ngoài.

Túi càn khôn vừa đến tay, Kim Trấn ôm túi vào lòng định đi thì tên sai vặt vội vàng cản lại: "Thiếu gia, khoan đã!"

"Gì nữa? Không đi nhanh lên để người ta tới bắt à?" Kim Trấn lầm bầm.

Tên sai vặt nhắc nhở: "Thiếu gia, không đóng cửa sổ sẽ bị phát hiện đó."

"À à." Kim Trấn điều khiển dải bạc mỏng dài đóng kín cửa sổ, tên sai vặt lại nói: "Thiếu gia, ngươi lấy đồ trong túi càn khôn rồi trả lại túi không đi, vậy mới khó bị phát hiện."

"Đúng nhỉ, ngươi nói có lý." Kim Trấn phụ hoạ, trút hết đồ trong túi càn khôn của Lận Khinh Chu sang túi mình, trả cái túi không về chỗ cũ rồi đóng lại cửa gỗ.

Tên sai vặt thận trọng xóa đi dấu chân tr3n mặt đất bùn dưới cửa sổ không để lại dấu vết nào, sau đó hai người vội vàng rời đi.

Đến chỗ vắng người, Kim Trấn mở túi càn khôn ra lục lọi rồi lầm bầm: "Thẻ ngọc vớ vẩn gì đây, tấm gương này là cái gì, khoan khoan, tìm được rồi." Hắn lấy ra hồ lô sứ men xanh giơ lên trước mắt tên sai vặt: "Cái này đúng không?"

"Vâng vâng vâng." Tên sai vặt giơ ngón cái rồi nháy mắt cười, "Thiếu gia thật lợi hại."

Kim Trấn dương dương đắc ý hừ hừ hai tiếng.

Tên sai vặt xoa tay hỏi: "Thiếu gia, đến lúc đó chúng ta tìm mấy người đến chơi y ạ?"

"Chơi y?" Kim Trấn bỏ hồ lô sứ men xanh vào túi càn khôn, "Ai nói muốn chơi y hả?"

Tên sai vặt sững sờ: "Nhưng......"

Kim Trấn nói: "Ta chỉ muốn y cuống lên làm trò cười cho thiên hạ thôi, ai bảo y hại ta ngã sấp mặt chứ, trêu chọc y là được rồi, tốt xấu gì ta cũng là con trai Ngũ trang chủ của Thước Kim Sơn Trang, còn lâu mới làm chuyện xấu hổ như vậy."

Tên sai vặt im lặng.

Trộm đồ người ta thì không xấu hổ chắc?

Tên sai vặt biết Kim Trấn sợ làm lớn chuyện ở Kinh Hồng Tông nên không khuyên nữa mà theo hắn về, hai mắt đảo quanh chẳng biết đang nghĩ gì.

-

Sáng hôm sau, vừa tinh mơ Lận Khinh Chu đã thức giấc.

Vì hẹn gặp Dung Tư Phàm ở đình Khinh Vân giữa giờ Dần và giờ Mão nên Lận Khinh Chu đi từ rất sớm, cũng không phát hiện điều gì bất ổn, ăn mặc chỉnh tề rồi đem linh tước vội vàng ra cửa.

Sau khi gặp Dung Tư Phàm, phường chủ tự mình sửa sang vạt áo cho Lận Khinh Chu, sau đó dẫn y đến phía Tây đảo tiên.

Hai người tới một vách đá dựng đứng tr3n đảo, Thượng Thiện Nương Nương đã chờ sẵn, giữa biển trời mênh mông, sóng bạc cao ngất đập vào vách đá đen nhánh như báo hiệu chuyện lớn sắp xảy ra.

"Tư Phàm, ngươi trấn giữ Tốn vị đi." Thượng Thiện Nương Nương dặn dò.

"Dạ." Dung Tư Phàm hành lễ rồi nhìn Lận Khinh Chu.

Thượng Thiện Nương Nương: "Còn tiểu đạo hữu này ở lại nói chuyện với ta cho đỡ buồn."

Dung Tư Phàm gật đầu vỗ vai Lận Khinh Chu, sau đó nương theo gió bay về hướng Đông Nam tr3n biển mênh mông.

"Ngươi tên gì?" Thượng Thiện Nương Nương nhìn Lận Khinh Chu rồi thờ ơ hỏi.

Lận Khinh Chu vội vàng nói tên mình.

Thượng Thiện Nương Nương nhìn ra biển: "Lận Khinh Chu, ừm, tên hay lắm, ta là Ôn Cầm, Ôn trong ôn hòa, Cầm trong cỏ cầm, ngươi nhớ nhé."

Lận Khinh Chu ngẩn người, sau đó gật đầu vâng dạ.

"Chà......" Giọng hoài nghi của Mục Trọng Sơn truyền vào đầu Lận Khinh Chu, "Sao nàng lại nói ngươi biết tên mình nhỉ?"

Xưng tên là điều cực kỳ thân mật, người có thân phận càng tôn quý thì càng xa rời thế tục, xưa nay chỉ xưng danh hiệu, với cảnh giới của Ngũ Thánh thì những ai biết được tên họ nhất định phải thân như người nhà.

Lận Khinh Chu cũng không biết một cái tên lại có nhiều khúc mắc như vậy mà chỉ thấy Thượng Thiện Nương Nương bình dị gần gũi.

Thượng Thiện Nương Nương lại bảo y: "Lát nữa sẽ có người tới, nếu bọn họ hỏi ngươi thì ngươi cứ nói mình là đệ tử Kinh Hồng Tông đi."

"Dạ...... Sao cơ?" Lận Khinh Chu cảm thấy có gì đó sai sai.

Ngay cả người xuyên qua như y cũng biết đệ tử bản tông của năm tiên môn lớn đều tài hoa xuất chúng, là những người nổi bật nhất trong giới tu tiên.

Một kẻ vô danh như y sao có thể nói mình là đệ tử Kinh Hồng Tông chứ.

Mục Trọng Sơn luôn điềm tĩnh cũng bị câu nói của Thượng Thiện Nương Nương làm cho sững sờ, không hiểu nàng có ý gì.

Nói xong Thượng Thiện Nương Nương chẳng giải thích gì thêm nữa, sóng biển ngập trời cuốn theo lốc xoáy, khi đến gần nàng lại biến thành gió mát hiền hòa, nàng bình tĩnh nói với Lận Khinh Chu: "Ước hẹn Đào Bạch Tuyết Sơn lần này khác với trước đây, trong số năm đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông ta sẽ chọn ra một người làm đệ tử thân truyền của mình, vốn dĩ ta đã quyết định lần này trong bí cảnh Thương Hải Cổ Lâm đệ tử nào giết được nhiều hung thú nhất sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ta, nhưng ngẫm lại việc này còn cần một chữ duyên nữa, ngươi hiểu không?"

Nội tâm Lận Khinh Chu: Ta không hiểu! Các ngươi nói toàn chuyện thần bí, ta hiểu cái búa á!

Y ôm quyền cúi đầu: "Vãn bối ngu dốt, xin Thượng Thiện Nương Nương chỉ giáo."

Thượng Thiện Nương Nương cười: "Rồi ngươi sẽ rõ thôi."

Lận Khinh Chu đang ngẩn ra thì trong không trung vang lên tiếng tay áo bay phần phật khi ngự phong, sau đó năm đệ tử mặc áo gấm màu xanh trắng đáp xuống đất, ba nam hai nữ, tư thế hiên ngang, khí độ bất phàm.

Năm người đồng loạt quỳ một chân xuống đất ôm quyền: "Khấu kiến tông chủ."

Thượng Thiện Nương Nương: "Mau đứng dậy đi."

Năm người đứng dậy, ai cũng chú ý tới Lận Khinh Chu sau lưng Thượng Thiện Nương Nương.

Thượng Thiện Nương Nương cũng không giới thiệu mà chỉ nói: "Lúc nãy xem quẻ thấy Khôn vị đại hung, ai trong các ngươi sẽ đi trấn giữ?"

Thượng Thiện Nương Nương vừa dứt lời thì một nam tử mày kiếm mắt sáng phong thần tuấn lãng tiến lên nửa bước nói ngay: "Ta đi ạ."

Một nữ đệ tử lập tức mở miệng: "Xưa nay đại sư huynh luôn dấn thân vào nguy hiểm để che chở mọi người, lần này để ta đi cho."

Thượng Thiện Nương Nương đảo mắt một vòng rồi nói: "Trường Xuyên, ngươi đi đi."

"Dạ." Đại sư huynh Kinh Hồng Tông Lạc Trường Xuyên ôm quyền tuân lệnh.

Sau đó Thượng Thiện Nương Nương thông báo cho những người còn lại biết vị trí họ trấn giữ.

Đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông nghe lệnh ngự khí bay về các hướng tương ứng.

Thượng Thiện Nương Nương lại nhìn ra biển xanh bao la, nàng nói: "Kết giới bí cảnh Thương Hải Cổ Lâm cứ năm năm lại mở một lần, vì lúc mở sẽ gây ra sóng to gió lớn, muôn thú làm loạn nên cần mười hai người tu đạo vận dụng linh khí trấn áp mười hai phương vị."

Lận Khinh Chu không hiểu tại sao nàng nói với mình chuyện này nên không dám lên tiếng mà im lặng lắng nghe.

Thượng Thiện Nương Nương nói tiếp: "Khi kết giới mở ra sẽ có một khung cảnh tuyệt đẹp, mỏm đá này là nơi tốt nhất để ngắm cảnh đấy." Nàng chậm rãi quay sang nhìn Lận Khinh Chu rồi khẽ mỉm cười.

"Ngươi nhất định phải nhìn kỹ vào nhé, đó là cảnh tượng mà cả ngươi và ta đều không thấy được ở cố hương đâu."

- ---------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc