MỖI NGÀY MA TÔN BỆNH KIỀU ĐỀU TÌM ĐƯỜNG CHẾT KIẾM ĐƯỜNG SỐNG

Vốn dĩ Thượng Thiện Nương Nương và Nhiếp Diễm cùng vào đại điện Đông Hi, Nhiếp Diễm cố tình phát ra tiếng bước chân để thu hút sự chú ý của Mục Trọng Sơn, còn Thượng Thiện Nương Nương vừa vào đại điện thì lập tức ẩn nấp, tu vi của nàng là Đại Thừa Thủy linh duyên, trừ Thổ linh duyên ra thì đây là môn giỏi che giấu khí tức nhất Ngũ Hành nên việc này đối với nàng cũng không khó.

Nhưng khi tấn công Mục Trọng Sơn, Thượng Thiện Nương Nương không đành lòng nên chỉ làm bị thương phần bụng chứ không tổn hại ngũ tạng.

"Vẫn Uyên, ngươi trốn không thoát đâu, giơ tay chịu trói đi." Thượng Thiện Nương Nương khuyên nhủ.

Mục Trọng Sơn nhếch miệng cười giễu, giọng hắn suy yếu vì đau nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một, hắn hỏi lại: "Trốn không thoát? Thượng Thiện Nương Nương nói vậy sớm quá rồi đấy."

Trong lúc hắn nói chuyện, tay phải vẫn bóp chặt cổ Nhiếp Diễm, tay trái ném la bàn màu vàng kim mới lấy ra sang một bên, sau đó nắm chặt chùy băng đâm xuyên qua bụng mình, ánh sáng bạc nổi lên từ lòng bàn tay hắn hòa tan chùy băng, nước hòa với máu tươi đỏ thẫm làm áo đen ướt đẫm.

Thượng Thiện Nương Nương không nói gì nữa, một trăm cây chùy băng sau lưng lao về phía Mục Trọng Sơn nhanh như chớp.

Thân thể Mục Trọng Sơn tỏa ra ánh sáng bạc tạo thành quả cầu chói lọi bao quanh người hắn khoảng một mét, khi chùy băng chạm đến ánh sáng bạc thì tan thành nước trong nháy mắt.

Dù đã hóa giải đòn tấn công của Thượng Thiện Nương Nương nhưng vì phân tâm nên nhất thời Mục Trọng Sơn không thể khống chế Nhiếp Diễm, Nhiếp Diễm tìm được thời cơ gọi ra roi lửa quấn quanh cổ Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn phản ứng cực nhanh, nắm lấy roi sắt bằng tay không, năm ngón tay ghì chặt đến mức vặn vẹo, lòng bàn tay bị roi sắt cứa chảy máu nhìn cực kỳ đau.

Hỏa linh duyên là lực công kích mạnh nhất Ngũ Hành, cộng thêm lửa giận của Nhiếp Diễm đang bốc lên cao, một lòng muốn Mục Trọng Sơn ch3t nên sát khí cực mạnh, liều mạng dốc hết sức lực.

Tay Mục Trọng Sơn hơi buông lỏng, trong khoảnh khắc cổ hắn bị roi sắt siết chặt.

Quanh người Nhiếp Diễm nổi lên ánh sáng đỏ rực, cổ tay khẽ giơ lên, Mục Trọng Sơn bị roi sắt kéo lên cao, vì ngạt thở nên hắn ra sức giãy dụa, hai mắt lồi ra, đau đớn không chịu nổi.

Nhiếp Diễm đứng lên từ trong hố sâu, đôi mắt đỏ ngầu, cầm đầu kia của roi sắt hung hãn trừng Mục Trọng Sơn.

Thượng Thiện Nương Nương phát hiện không ổn nên hét to: "Sí Diễm Tôn! Đừng!"

Nhưng điều này cũng không thể gọi lý trí Nhiếp Diễm trở về, hai mắt hắn đỏ như máu, toàn thân đầy sát khí, bỗng nhiên giật mạnh làm roi sắt quấn quanh cần cổ yếu ớt của Mục Trọng Sơn thít chặt, chỉ nghe "rắc" một tiếng, đầu Mục Trọng Sơn ngửa ra sau nhìn cực kỳ đáng sợ.

Thế gian lặng đi một giây.

Sau đó xảy ra chuyện mà Nhiếp Diễm không sao tưởng tượng được.

Thi thể Mục Trọng Sơn hóa thành một vũng máu tí tách rơi xuống từ tr3n cao dính đầy người Nhiếp Diễm.

Thượng Thiện Nương Nương và Nhiếp Diễm đột nhiên hiểu ra.

Lại là huyễn thuật thế thân!

Chỉ là thế thân này cao cấp hơn người giấy, người thi chú phải chia cho thế thân một nửa linh lực trong cơ thể, nếu thế thân này ch3t thì người thi chú sẽ bị nội thương.

Vậy Mục Trọng Sơn thực sự đang ở đâu?

"Sư huynh, ngươi có biết bức tranh này do ta và sư tôn, còn có sư đệ Phục Tâm cùng vẽ không?" Một giọng nói bình thản vang lên khiến Nhiếp Diễm và Thượng Thiện Nương Nương cùng quay phắt lại.

Mục Trọng Sơn đứng ở chỗ người giấy vừa bị quất rách, trong tay cầm la bàn, quay lưng về phía hai người ngẩng đầu nhìn bức tranh Hi Hòa D.ục Nhật trong điện, hắn ung dung quay lại nhìn Nhiếp Diễm như thể trận ác đấu mới nãy chẳng hề liên quan gì đến mình, sau đó cười nói: "À, ta quên mất, ngươi ghét ta gọi ngươi là sư huynh mà."

"Ma đầu......" Nhiếp Diễm vẫn còn muốn đấu với hắn nhưng bị lửa giận công tâm làm ho ra một ngụm máu.

"Tương Ngự Tông đã không hoan nghênh ta thì ta có ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì." Mục Trọng Sơn lắc lắc la bàn, "Vật này ta sẽ đem đi, ngươi căm ghét ta đến thế thì đừng nhọc lòng tìm ta nữa, gặp nhau cũng chỉ thêm khó xử thôi."

Nói xong hắn vòng qua hai người rồi đi nhanh ra ngoài điện.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!!" Nhiếp Diễm nghiến răng nuốt máu, vung roi sắt bốc lửa hừng hực quất tới Mục Trọng Sơn, cùng lúc đó Thượng Thiện Nương Nương bấm quyết niệm chú làm sàn gạch trong đại điện ngưng tụ một lớp băng dày ba thước, muốn đông cứng 2 chân Mục Trọng Sơn tại chỗ.

Mục Trọng Sơn đứng lại rồi xoay người nhếch miệng cười lạnh với vẻ khinh thường.

Hắn ném la bàn trong tay về phía ngọn roi quất tới, roi và la bàn chạm nhau, la bàn lập tức vỡ thành hai nửa bạc màu, roi sắt vẫn không ngừng lại mà tiếp tục quất mạnh về phía Mục Trọng Sơn, đồng thời lớp băng dưới chân hắn cũng lan dọc bắp chân lên tr3n khiến cả người hắn trong nháy mắt đông thành tượng băng.

Tượng băng bị roi quất vào hóa thành bột mịn trong khoảnh khắc, rõ ràng không có gió mà vụn băng bay mù mịt khắp điện, thật lâu sau vẫn chưa lắng xuống.

Nhiếp Diễm phẫn uất đến nỗi suýt thổ huyết lần nữa, tức sùi bọt mép: "Lại là thế thân......"

Thượng Thiện Nương Nương bình tĩnh hơn hắn nhiều, đưa tay hứng vụn băng lành lạnh, sau đó khiếp sợ hỏi Nhiếp Diễm: "Sí Diễm Tôn, cả ngươi và ta cùng hợp lực mà vẫn không thể bắt được hắn, chẳng lẽ tu vi của Vẫn Uyên đã đạt tới cảnh giới phi thăng rồi sao?"

Câu hỏi này cũng khiến Nhiếp Diễm hãi hùng khiếp vía.

Nếu đúng là thế thì chẳng phải tr3n đời này không ai có thể địch nổi Mục Trọng Sơn sao?

-

Kinh Hồng Tông, Lưu Ly Cung, Lận Khinh Chu ngồi một mình trong tĩnh thất hồi lâu vẫn không thấy ai đến.

Y đang bồn chồn bất an thì sực nhớ tới thẻ ngọc.

Lận Khinh Chu vội vàng lấy thẻ ngọc ra khỏi túi càn khôn rồi giơ lên trước mặt hỏi: "Lần trước mi bảo ta đến núi U Đô ở Bắc Hải vì muốn ta gặp Thượng Thiện Nương Nương sao?"

Thẻ ngọc lóe lên ánh sáng mờ nhạt, hiện ra một chữ "Đúng".

Lận Khinh Chu giật thót.

Giờ xem ra tám chín phần mười Thượng Thiện Nương Nương là người xuyên qua rồi.

"Vậy......" Lận Khinh Chu nhìn chằm chằm thẻ ngọc hỏi tiếp, "Giờ Mục Trọng Sơn thế nào rồi? Hắn vẫn ổn chứ?"

Thẻ ngọc thờ ơ.

Lận Khinh Chu nhụt chí thở dài, thật ra y biết câu hỏi này chắc chắn sẽ không được giải đáp nhưng vẫn nhịn không được muốn thử xem.

Lận Khinh Chu buồn bực nằm bò ra bàn, một lát sau nghĩ đến chuyện gì lại ngẩng đầu hỏi thẻ ngọc: "Thượng Thiện Nương Nương cũng giống ta à?"

Vì y không được nói những từ như "xuyên qua" nên tự nhủ có lẽ hỏi vậy hệ thống sẽ trả lời.

Nhưng thẻ ngọc vẫn không có phản ứng gì.

Đột nhiên một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai Lận Khinh Chu: "Nó không trả lời mấy câu hỏi lấp lửng đâu."

Lận Khinh Chu ngẩng đầu thấy Thượng Thiện Nương Nương chậm rãi đi vào tĩnh thất rồi đóng cửa lại.

"Đợi lâu rồi nhỉ, mời ngồi." Thượng Thiện Nương Nương chỉ vào chiếc ghế La Hán bằng gỗ đàn hương có kê bàn trà giữa tĩnh thất.

Lận Khinh Chu lo lắng muốn hỏi Thượng Thiện Nương Nương về tình hình hiện giờ của Mục Trọng Sơn, nhưng y không dám tùy tiện mở miệng nên đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống bên phải ghế La Hán.

Thượng Thiện Nương Nương hỏi y: "Muốn uống trà không? Hay uống nước sôi để nguội là được rồi?"

"Nước sôi để nguội đi." Lận Khinh Chu đáp, nói xong đột nhiên sững sờ.

Hả? Từ hiện đại như nước sôi để nguội mà có thể nói ra được sao?

Thấy y ngờ vực, Thượng Thiện Nương Nương giải thích: "Ta đã bày kết giới ngoài tĩnh thất rồi, âm thanh trong phòng này sẽ không lọt ra đâu, hơn nữa trong hoàn cảnh này muốn nói gì cũng được cả, chẳng hạn như ngươi có thể hỏi ta cũng là người xuyên qua đúng không?"

Nàng ngước mắt nhìn Lận Khinh Chu rồi điềm tĩnh nói: "Sau đó ta sẽ trả lời đúng vậy, ta cũng là người xuyên qua."

Bình luận

Truyện đang đọc