Hang núi không có ngày đêm nên Lận Khinh Chu cũng chẳng biết đã qua mấy ngày, hôm nay y chạy bộ sưởi ấm chờ cột băng biến thành cột đá, sau khi hang núi dần ấm lại mới ngồi dựa vào vách đá nghỉ ngơi.
Đúng lúc này một tiếng gọi vang lên bên tai Lận Khinh Chu.
"Tới đây."
Lận Khinh Chu ngơ ngác nhìn về hướng phát ra tiếng, đó là chỗ Ma tôn ở giữa hang núi.
"Mau lên."
Lại thêm một tiếng thúc giục.
Lận Khinh Chu biết chắc Ma tôn đang gọi mình, rõ ràng hai người cách nhau rất xa, Ma tôn cũng không hét lớn mà thanh âm kia vẫn truyền tới được.
Lận Khinh Chu chống tay đứng dậy đi đến trước mặt Ma tôn rồi nửa quỳ xuống nghi hoặc hỏi: "Ngươi gọi ta à?"
Ma tôn nhìn y: "Đem áo khoác đi đi, người của Tương Ngự Tông sắp tới rồi."
"À...... được." Lận Khinh Chu đưa tay cởϊ áσ khoác trên người Ma tôn vắt lên tay mình.
Lận Khinh Chu không đứng dậy đi ngay mà ngập ngừng nhìn Ma tôn, một lát sau mới do dự mở miệng: "Tên ta là......"
"Ta biết ngươi tên gì." Ma tôn ngắt lời Lận Khinh Chu.
"Gì cơ?!" Lận Khinh Chu kinh ngạc.
Sao Ma tôn lại biết được tên y?
Chẳng lẽ khi thân thể này còn đang bị hệ thống điều khiển đã từng quen biết Ma tôn?
Vì vậy nhiệm vụ giúp hắn về nhà mới liên quan đến Ma tôn sao?
"Kinh ngạc thế làm gì?" Ma tôn nói, "Chẳng phải ngươi nói mình là Aba Aba sao, nhưng tên này nghe lạ quá, họ của ngươi à?"
Lận Khinh Chu: "......"
A cái bép chứ a!!!
Hệ thống ra đây ăn đòn đi!
"Ta không phải Aba Aba." Lận Khinh Chu khó nhọc nói, "Lúc trước là...... Đó là vì...... Thôi bỏ đi, tóm lại tên ta là Lận Khinh Chu."
Nghe Lận Khinh Chu đính chính tên mình, Ma tôn chẳng hề ngạc nhiên chút nào, Lận Khinh Chu còn đang cố giải thích thì Ma tôn đã thản nhiên cười nhạo.
Lận Khinh Chu kịp phản ứng lại: "Ngươi biết rõ ta không phải Aba Aba, ngươi đùa ta đấy à?"
Ma tôn thẳng thắn thừa nhận: "Ừ, ta trêu ngươi thôi."
Lận Khinh Chu nghẹn họng một hồi mới nói: "...... Ngươi tên gì?"
Ma tôn nhếch môi nói giễu: "Lạ nhỉ, ngươi yêu ta......mà ngay cả tên ta cũng không biết à?"
Nào ngờ hắn chưa nói xong thì Lận Khinh Chu đã ngắt lời: "Ta yêu ngươi, Mật Tuyết Băng Thành ngọt ngào." (Lời bài hát quảng cáo kem)
Ma tôn: "......"
Lận Khinh Chu đỏ bừng mặt, lúng túng siết tay thành quyền che miệng: "Khụ."
A a a, thành phản xạ có điều kiện rồi!!!
Ma tôn: "Ta sai rồi."
Lận Khinh Chu: "Hả?"
Ma tôn: "Trước đây ta hoài nghi ngươi là đồ ngốc."
Lận Khinh Chu: "À cái này......"
Ma tôn: "Ta không nên hoài nghi mới phải, ngươi đúng là đồ ngốc."
Lận Khinh Chu: "......"
Lận Khinh Chu cố cứu vãn chút thể diện cuối cùng của mình: "Ta không phải đồ ngốc, thật đấy...... Còn nữa, ta không yêu ngươi, ta chỉ là...... lỡ miệng thôi, trước đây hai ta chưa từng gặp nhau thì làm sao ta yêu ngươi được."
Nghe xong Ma tôn nheo mắt lại.
Lận Khinh Chu: "Ngươi vẫn chưa nói ta biết tên ngươi đâu."
Ma tôn: "Bọn hắn đều gọi ta là ma đầu."
Lận Khinh Chu: "Đây đâu phải tên."
Ma tôn hỏi lại: "Chẳng qua chỉ là cách xưng hô của người ngoài thôi, có gì khác đâu?"
Lận Khinh Chu không phản bác được.
Đúng lúc này vách đá chấn động, mặt đất rung chuyển hệt như khi mười hai thủ vệ mặc áo giáp sắt nâng tháp lên lúc Lận Khinh Chu đến đây.
Người của Tương Ngự Tông đã tới.
Lận Khinh Chu muốn nói thêm gì đó với Ma tôn: "Kỳ thật......"
Lời ra đến miệng thì Lận Khinh Chu nghĩ ngợi rồi nuốt lại vào bụng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ điều này lại khiến Ma tôn hiếu kỳ.
Ma tôn: "Ngươi vừa định nói gì à?"
Lận Khinh Chu quanh co: "Ta vốn định nói thật ra còn sống rất tốt, nhưng nghĩ lại ta cũng không biết ngươi đã trải qua những gì, càng không biết sống có ý nghĩa thế nào với ngươi nên nói vậy hơi giống tự cho mình là đúng."
Ma tôn ngẩn người.
Thấy hang núi chấn động dần lắng xuống, Lận Khinh Chu nói: "Ta phải đi rồi."
Lận Khinh Chu quay đầu đi mấy bước rồi đột nhiên trở lại nói khẽ với Ma tôn: "Mặc dù ta không biết ngươi trải qua chuyện gì nhưng thật sự chỉ có sống tiếp mới gặp được điều tốt lành thôi."
Lận Khinh Chu nói xong lại quay đầu đi, bỗng nhiên giọng Ma tôn vang lên bên tai y.
"Tên ta là Mục Trọng Sơn."
-
Đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông ngự kiếm vững vàng đáp xuống hang núi, gặp được Lận Khinh Chu trước vách đá khảm chiêng đồng.
"Năm ngày qua có gì lạ không?" Quách Lộ hỏi Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu lắc đầu: "Không có."
"Ồ?" Quách Lộ lầm bầm, "Xem như ngươi có chút may mắn đấy."
Lận Khinh Chu ngờ vực: "Hả? Nói vậy là sao?"
"Không có gì." Quách Lộ chớp mắt, "Đi thôi, dẫn ngươi ra ngoài."
Lận Khinh Chu: "Làm phiền rồi."
Quách Lộ đem Lận Khinh Chu ngự kiếm bay lên cửa hang sáng ngời trên đỉnh núi.
Lận Khinh Chu nhịn không được nhìn thoáng qua cột đá.
Khoảng cách quá xa nên bóng người áo đen nhỏ như hạt gạo trơ trọi trước cột đá hùng vĩ.
Giây lát sau Quách Lộ đã đem Lận Khinh Chu bay ra khỏi địa lao Vô Vọng trên núi.
Sau khi hai người ra ngoài, mười hai thủ vệ từ từ hạ tháp sắt xuống chặn lại cửa hang làm bụi đất bay mù mịt.
Quách Lộ ngự kiếm đưa Lận Khinh Chu về đến cổng Sự Tịnh Đường ở Tương Ngự Tông.
Sau khi hạ xuống, Lận Khinh Chu trả áo khoác đỏ cho Quách Lộ, Quách Lộ lấy túi càn khôn ra bỏ áo vào rồi cầm sáu viên tử linh thạch đưa cho Lận Khinh Chu: "Thù lao của ngươi đây."
"A......" Lận Khinh Chu đưa hai tay nhận lấy, "Đa tạ."
Quách Lộ ôm quyền: "Có duyên gặp lại."
"Khoan đã." Lận Khinh Chu gọi Quách Lộ đang định ngự kiếm bay đi.
Quách Lộ nhìn Lận Khinh Chu: "Sao?"
Lận Khinh Chu nói: "Nếu địa lao Vô Vọng cần người canh gác thì cứ tới tìm ta nhé, ta tình nguyện làm việc này."
"Ồ?" Quách Lộ kinh ngạc nhìn Lận Khinh Chu từ trên xuống dưới, "Không ngờ ngươi lại to gan đến thế. Không sợ ma đầu khát máu kia lấy mạng ngươi à?"
Lận Khinh Chu ấp úng lắc nhẹ linh thạch trong tay: "Dù sao cũng có thù lao mà."
Quách Lộ không còn thắc mắc nữa mà gật đầu nói: "Nếu cần sẽ tìm ngươi."
Dứt lời Quách Lộ phất tay áo ngự kiếm bay lên không, chỉ giây lát sau đã biến mất tăm.
Lận Khinh Chu cất sáu viên tử linh thạch vào ngực áo rồi vươn vai một cái dưới nắng ấm đã lâu không thấy, sau đó trở về chỗ ở của tạp dịch, vừa đi vừa tự nhủ: "Mục Trọng Sơn, tên này hay thật."