MỐI QUAN HỆ CƯỠNG ÉP


Liêu Ngữ Tịch đứng bên ngoài đợi Triệu Chí Nhan đến đón, họ đi đến nơi mà họ lần đầu tiên gặp nhau chính là quán cà phê gần trường và cũng tại nơi đó anh đã tỏ tình với cô và bây giờ cô cũng chọn nơi đó để làm điểm kết thúc cho cuộc tình không may này, tâm trạng nặng trĩu của cô không nói thành lời.
Đi vào bên trong, cô vẫn gọi món cà phê đen như mọi khi và anh cũng vậy, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về, nhìn sắc mặt của cô Triệu Chí Nhan lo lắng hỏi.
“Hôm nay sắc mặt em không được tốt, có chuyện gì sao?”
“Chí Nhan...!anh biết hôm nay em hẹn anh là có chuyện gì không?”
Triệu Chí Nhan khẽ lắc đầu.
“Em...!sắp kết hôn rồi, làm theo di nguyện mà ba em nhắn gửi trước lúc mất, Chí Nhan chúng ta còn chưa được bên nhau sau thời gian dài vậy mà...”

Nói đến đây nước mắt của cô tuôn trào, cô biết nói ra điều này quả là khó xử nhưng cô chọn thẳng thắng nói ra còn hơn là đến khi chuyện đó đến gần mới nói thì anh sẽ càng đau khổ hơn, Triệu Chí Nhan lúc này như đứng hình tại chỗ mắt trợn tròn sửng sốt, tuy vậy nhưng trong lòng như đang mừng rỡ vì không đợi anh nói lời chia tay mà cô đã tự ý nói như vậy chẳng phải quá tốt rồi sao?
“Ngữ Tịch...!anh đã em năm năm qua rồi, không ngờ kết cục lại thành ra như vậy.”
Giọng anh như bất lực, cô nghe qua mà đau xé tâm can, nghĩ cho người đàn ông đã vì mình mà chờ đợi tận năm năm dài đằng đẵng, họ chưa có một ngày hạnh phúc mà đã vội chia ly rồi sao?
Anh cắn chặt răng rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô.
“Anh không trách em, đó cũng là bổn phận chữ hiếu, em cứ làm tròn chữ hiếu của mình...!anh...không sao đâu.”
Liêu Ngữ Tịch phản ứng mạnh mẽ siết lấy tay của anh khóc lớn giọng nói trở nên nghẹn ngào nức nở.
“Chí Nhan, sao anh lại dễ dàng để em đi như vậy? anh níu em lại đi em sẽ ở lại với anh.”
Anh thở dài một hơn trấn an cô.
“Ngữ Tịch, anh hiểu cho ý ba của em, ông ấy thấy anh không tốt không lo nổi cho em nên mới mai mối em cho người khác, nhưng mà em cứ làm theo di nguyện ông ấy đi, anh đợi em...!chúng ta sẽ bỏ trốn sau khi hôn lễ diễn ra, anh sẽ đưa em thật xa chúng ta như vậy sẽ có thể hạnh phúc bên nhau rồi.”
“Anh...!muốn em bỏ trốn cùng anh sao?”
“Đúng vậy, nên cứ yên tâm mà làm theo di nguyện ông ấy, như vậy sẽ không phạm lỗi đạo nào đâu.”

Nghe qua lời thuyết phục của Triệu Chí Nhan, Liêu Ngữ Tịch liền không còn lo lắng nữa chỉ mong đợi đến ngày đó, cô sẽ nắm tay của Triệu Chí Nhan và cùng anh cao chạy xa bay như vậy họ có thể cùng nhau tạo dựng nên một gia đình hạnh phúc, nhưng trước hết cô phải trải qua một cái ải đó là phải kết hôn với người đàn ông đó, vẫn chưa biết rõ mặt anh ta nên cô cũng rất lo sợ.
“Chí Nhan, em chưa biết mặt hắn ta, em sợ lắm, sợ rằng gả cho hắn rồi sẽ khó khăn chạy trốn.”
“Yên tâm, có anh mà, anh sẽ tìm mọi cách dù hắn có dùng mọi thủ đoạn gì đi nữa.”
Chỉ nghe qua vài lời ngon tiếng ngọt của Triệu Chí Nhan mà Liêu Ngữ Tịch đã nhanh chóng tin cậy ở anh và răm rắp nghe lời chấp nhận kết hôn với người đàn ông xa lạ, trong lòng anh như mở cờ xem ra lần này có thể công khai ở bên cạnh Liêu Tuệ Hân mà không phải sợ lời ra tiếng vào nữa, tống cục nợ này đi càng sớm càng tốt.
Anh cười thầm trong bụng vì sự ngu ngốc khờ dại của cô, nghĩ rằng anh sẽ đưa cô chạy trốn ư? Đúng là dễ tin người thật, bộ dạng ngây thơ ấy trông cũng tội nghiệp nhưng mà thôi cũng kệ vậy, ai bảo cô ngốc nghếch quá làm gì, dù gì thì bây giờ tài sản nhà họ Liêu cũng nằm trong tay của bà Liêu và Liêu Tuệ Hân rồi nếu có thể lấy Liêu Tuệ Hân, chẳng phải hưởng phúc nhờ nhà vợ rồi sao? còn Liêu Ngữ Tịch bây giờ thì có hai bàn tay trắng làm gì mà có thể giúp anh xây dựng cơ đồ đây?
“Ngữ Tịch, hôm nay anh có cuộc họp nên chắc không thể bên cạnh em lâu được, anh đưa em về nhé.”
“Được.”

Về đến nhà, đôi chân nặng trĩu bước xuống xe có chút không đành, cô quay đầu lại ôm chặt lấy anh tựa như một cái ôm cuối cùng vậy, cô vẫn hy vọng sớm ngày cùng anh nên đôi và rời khỏi nơi này tìm đến một nơi khác chỉ có họ mà thôi, như thế thật tuyệt vời biết bao, cô rời khỏi xe quay đầu lại vẫy tay với anh nở một nụ cười.
“Em vào nhà đây.”
Phía trong nhà, Liêu Tuệ Hân đang đứng từ xa quan sát cảnh tượng thân mật của họ, trong lòng không mấy vui vẻ, nhưng sau khi nghe mẹ của cô kể về chuyện Liêu Ngữ Tịch sẽ là người thay mình gả cho tên khốn điên khùng kia thì tâm trạng cũng phấn chấn hẳn, ban đầu cô còn dùng dằng với bà Liêu vì không muốn gả cho một người đã có con riêng lại còn có bản tính điên khùng, thật may vì người thay thế cô gả cho tên đó chính là Liêu Ngữ Tịch.
Sau này cô có thể công khai ở bên cạnh Triệu Chí Nhan một cách danh chính ngôn thuận, trên tay của Liêu Tuệ Hân lúc này là một chiếc nhẫn lấp lánh chính là do Triệu Chí Nhan đeo lên tay của cô, xem ra ván cờ này người thắng cuộc chính là cô rồi, có tất cả mọi thứ từ tài sản đến người mà Liêu Ngữ Tịch yêu, cuộc đời này quả thật không uổng phí chút nào.
“Chị gái tội nghiệp của tôi ơi, thay tôi mà sống cuộc đời sa đọa đấy nhé.”.


Bình luận

Truyện đang đọc