MỐI QUAN HỆ CƯỠNG ÉP


Tối hôm đó Diệp Khuynh Xuyên cũng về tới, vừa về đến nơi đã nhìn thấy Diệp Vân đang đứng tạo dáng cho Liêu Ngữ Tịch tác nghiệp, lâu lắm rồi không động đến máy ảnh, hôm nay trong lúc rảnh rỗi cô muốn chụp lại, nhờ Diệp Vân làm mẫu cho cô quả là điều đúng đắn, và cậu bé rất có tố chất của một người mẫu nhí, phối hợp với cô rất ăn ý, anh đứng từ xa khựng người lại quan sát tình hình rồi lạnh lùng đi vào.
“Diệp Vân, tối rồi đi về phòng đi!”
“Ba...con đang chụp ảnh mà.”
“Không chụp gì hết, về phòng đi!”
Diệp Vân đành ngoan ngoãn rời đi, Liêu Ngữ Tịch đứng dậy chống hông mắt nhìn anh với một tia lửa điện soẹt ngang, chỉ cần nhìn thấy nhau là không khí trở nên nặng nề và ngập tràn sát khí của sự chết chóc, những người giúp việc trong nhà cũng không dám lên tiếng, nhìn họ ghét nhau ra mặt như vậy chắc là đêm động phòng không hề diễn ra suôn sẻ như mong muốn rồi.
Cứ đà này có ngày họ thật sự đánh nhau thì sẽ như thế nào đây? nếu về phe thì chắc chắn ai cũng sẽ chọn Diệp Khuynh Xuyên thay vì chọn cô, vì...!anh là trụ cột của căn nhà này, còn cô cũng quyền lực nhưng không thể bằng anh được, chỉ có riêng Diệp Vân là theo phe của cô mà thôi.
“Giờ này mà ngủ gì? trẻ con phải cho chúng hoạt động chứ, cứ vùi dập như vậy làm sao phát triển được.”
“Con của tôi tự tôi biết cách nuôi, không cần cô lên tiếng.”

Lại một lần nữa không khí chiến tranh lại bùng nổ, những người xung quanh chỉ biết cúi đầu lẳng lặng không dám lên tiếng can thiệp.
“Anh đã lấy tôi về thì đương nhiên tôi phải có quyền lên tiếng.”
“Đây là nhà của tôi, không ai được phép lên tiếng ngoài tôi, đừng tưởng tôi lấy cô về là cô muốn làm gì làm.”
Nói xong anh liền lướt ngang qua mặt của cô, người giúp việc cũng tiến tới giữ lấy cô rồi nói khẽ vào tai.
“Thiếu phu nhân xin tiết chế lại, thiếu gia mà bực lên sẽ đáng sợ lắm xin cô đó đừng để cậu ấy phát bực.”
Cô quay đầu lại thở dài rồi lẩm bẩm trong miệng.
“Đúng là tên điên.”
Cô quyết định đêm nay sẽ không quay về căn phòng đó ngủ, cô bảo người giúp việc lấy cho mình chăn và gối, tối đêm nay cô sẽ ngủ ở ngoài sofa, cô không muốn ngủ với anh ta sợ rằng lúc sáng không động phòng được, tối nay anh lại lên cơn nữa lại đè cô ra mất, lần này có mà chạy đằng trời.
“Thiếu phu nhân nên về phòng ngủ đi, nếu không thiếu gia sẽ nổi giận đấy.”
“Tôi mà về phòng anh ta mới nổi giận ấy, ở đây tốt hơn.”
Đặt lưng xuống, Liêu Ngữ Tịch chợt nhớ lại chuyện lúc sáng, lúc cô cùng Diệp Vân trở về nhà cô đã vội chạy về phòng và nhốt mình trong phòng khóc một trận rất lớn, cô ở trong phòng hai tiếng đồng hồ để khóc và dằn vặt bản thân mình chỉ vì tin người quá mà để họ qua mặt, còn gì đau hơn khi chứng kiến người mình yêu lại qua lại với em gái còn cười sự ngu ngốc của cô chứ, từ đầu đến cuối chỉ có cô là đứa ngây thơ mà thôi.
Nhưng cũng may là cô có lý trí mạnh mẽ không vì mấy chuyện đó mà quá đau buồn, khóc thì cũng khóc đã rồi, cô lau đi những giọt nước mắt đó rồi đứng bật dậy, cô muốn chứng kiến xem đôi cẩu nam nữ đó tiếp tục diễn tuồng trước mặt của cô như thế nào.

“Dì Khả, ngày mai nhờ người mang đến cho tôi những bộ quần áo đẹp nhất, những bộ đồ của tôi cứ vứt đi, mấy bộ đó cũng cũ và lỗi thời rồi.”
“Vâng thưa thiếu phu nhân, còn mỹ phẩm của cô cũng hết hạn rồi, có gì tôi sẽ dặn người mang đến mấy món khác nhé.”

“Được, nhưng nhớ phải là loại cao cấp.”
Dì Khả vội gật đầu, công cuộc trả thù của cô chính thức bắt đầu, tên tra nam Triệu Chí Nhan và đứa em gái trời đánh Liêu Tuệ Hân nhất định phải trả giá đắt.
Diệp Khuynh Xuyên trở về phòng tắm rửa cũng xong nhưng khi trở ra thì không thấy cô trong phòng, nhìn lại gối và chăn của cô đã biến mất anh liền đi tới cửa gọi lớn.
“Thiếu phu nhân đâu?”
“Thiếu phu nhân...!đã ngủ ngoài sofa thưa thiếu gia.”
Anh liền biến sắc, trên người lúc này chỉ mặc chiếc áo choàng, anh gấp gáp đi ra bên ngoài tìm cô, quả nhiên cô đã chìm vào trong giấc ngủ lại còn bày ra vẻ mặt rất yên bình, nhìn xung quanh không có ai anh liền cúi người xuống đưa tay bế cô lên, Liêu Ngữ Tịch cử động nhẹ làm anh giật mình à đứng khựng lại, thấy chắc chắn rằng cô đã ngủ say thì bế cô về phòng, thân thể của cô nhẹ tênh ốm yếu nên khi bế anh không có cảm giác nặng nề gì cả.
Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, anh cũng không biết vì sao lúc gặp cô là cả hai lại cãi nhau, có lẽ vì tính tình không hợp nhau, oan gia ngỏ hẹp lại còn là kẻ thù không đội trời chung.

Dì Khả lúc này cũng gõ cửa, mang đến rất nhiều vật phẩm cho cô, anh quên mất chuyện chuẩn bị mất thứ đó cho cô, dì Khả mang đến anh mới chợt nhớ ra, hôm qua không có quần áo nên cô buộc phải mặc bộ quần áo của anh tạm.
Trước khi đi dì Khả có nhìn vào bên trong rồi hỏi anh.

“Thiếu gia...!hôm qua có động phòng không ạ?”
Anh bị hỏi như vậy nên khựng lại một lúc mới đáp.
“Không có.”
“Vậy là trễ giờ lành như vậy không tốt đâu, phải tranh thủ càng sớm càng tốt, lão gia cũng mong mỏi lắm rồi ạ.”
Anh thở dài một hơi nhìn vào bên trong.
“Tôi biết rồi.”
Dì Khả nói xong liền rời đi, anh quay trở lại phòng đưa tay định chạm vào cô nhưng cô lại quay mặt về bên kia, như vậy làm sao động phòng được đây chứ? Anh leo lên giường nằm xuống bên cạnh thì Liêu Ngữ Tịch choàng tay qua ôm chặt lấy anh, tướng ngủ quá xấu, hết ôm lại gác chân, anh liền nghĩ ra cách là cuộn cô lại trong chăn như vậy là không còn quậy được nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc