MỐI QUAN HỆ CƯỠNG ÉP


Trong bệnh viện lúc này tiếng máy đo nhịp tim đang có dấu hiệu không tốt, người nằm trên giường liên tục thở dốc cố gượng sức để lấy hơi, siết chặt tờ giấy di chúc trên tay ông Liêu nhắm nghiền mắt miệng khẽ gọi tên đứa con gái tội nghiệp.
“Ngữ...Ngữ...Tịch...”
Ông không thể chờ đợi được đến ngày đứa con gái của mình ra tù, giọt nước mắt đau lòng khẽ rơi xuống, cả đời này của ông không thể cho cô có được hạnh phúc, ông chỉ còn cách để lại toàn bộ tài sản của mình lại cho cô, lúc này bà Liêu ở bên ngoài chạy vào gương mặt lo lắng.
“Mình ơi...!mình...!bác sĩ ơi chồng tôi....”
Lúc này các bác sĩ cũng xông vào cố sức để giúp ông nhưng không kịp nữa rồi, tim cũng đã ngừng đập hơi thở cũng ngừng, trên tay của ông nắm chặt tờ giấy, bà Liêu ngoài mặt khóc lóc đau lòng nhưng hành động rất nhanh đưa tay giật lấy tờ di trên tay của ông, khuông miệng nhếch lên cười, vì bà ta nghĩ rằng tài sản nhất định là để lại cho mẹ con của bà ta rồi.
“Chúng tôi xin lỗi, nhưng bệnh nhân đã không thể qua khỏi, xin hãy nén đau lòng.”
Bà Liêu ôm lấy ông gào khóc thảm thiết khiến cách bác sĩ nhìn vào cứ ngỡ rằng bà ta rất yêu thương ông nhưng về chung sống với nhau bao năm nay bà ta chẳng có chút cảm xúc gì với ông cả, vì ông lúc còn khỏe mạnh lúc nào cũng cưng chiều Liêu Ngữ Tịch còn đối xử không được tốt với bà và con gái của mình.
“Mình ơi, sao mình lại ra đi sớm như vậy chứ?”

“Mình ơi...”
Các bác sĩ lúc này cũng để bà ở lại đó để bên cạnh chồng của mình lần cuối, Liêu Tuệ Hân cùng Triệu Chí Nhan lúc này cũng đến bệnh viện, nhưng có lẽ đã đến không kịp lúc, cả hai ngoài mặt khóc thương nhưng trong lòng cũng giống hệt như bà Liêu mong đợi ở tờ di chúc mà ông để lại.
Khi các bác sĩ đã rời đi căn phòng chỉ còn lại ba người, bà Liêu liền đưa tay lau đi những giọt nước mắt của mình, nói về diễn xuất thì không ai qua bà ta cả, vừa lau nước mắt xong gương mặt đã đổi tâm trạng mở tờ di chúc ra xem.
Liêu Tuệ Hân mỉm cười nhìn Triệu Chí Nhan hào hứng.
“Mẹ...!có phải ba để tài sản lại cho chúng ta không?”
Nụ cười của kẻ chiến thắng còn chưa được tồn tại quá ba giây ngay lập tức sắc mặt của bà ta liền thay đổi, dường như không còn tin vào mắt của mình, tờ giấy bị bà ta siết chặt lại tức giận trong phút chốc liền vò nát.
“Lão già chết tiệt, vậy mà lại chia 7/3, con nhỏ đó lại thừa hưởng căn nhà còn được hưởng cả 7 phần, mẹ con ta chỉ có 3 mà thôi.”
Bà Liêu nghiến răng ken két, Liêu Tuệ Hân cũng không thể tin vào những gì mà mẹ mình nói, cô cúi đầu xuống nhặt tờ giấy di chúc lên đọc, bàn tay trở nên run rẩy quay sang nhìn bà Liêu.
“Mẹ...!chúng ta tại sao lại ít hơn chứ? Từ lúc mẹ lấy ba thì mẹ có ngày nào không giữ phận vợ hiền chăm lo cho ông ấy và cái nhà này đâu, vậy mà không thương tình lại còn chia cho mẹ con ta có 3 phần thôi chứ?”
Liêu Tuệ Hân tức đến nổi đứng không vững nữa bước đi loạng choạng, Triệu Chí Nhan đứng bên cạnh đỡ lấy cô vào lòng dỗ dành.
“Bình tĩnh đã, đừng tức giận.”
Cô hất tay anh ra ánh mắt nhìn cái xác đã cứng đờ của ba mình.
“Ba! Chưa giải quyết xong nữa mà đã chết rồi, tỉnh dậy mà chia lại coi, thật không công bằng mà.”
Bà Liêu giữ lấy tay của Liêu Tuệ Hân ánh mắt trở nên nham hiểm.

“Không sao, từ từ cứ bình tĩnh...!mẹ có quen một người có thể giúp chúng ta đổi nội dung tờ di chúc lại.”

Liêu Tuệ Hân vẫn còn bức xúc.
“Làm sao mà đổi được hả mẹ?”
“Bỏ ra chút tiền thôi, với lại con nhỏ đó bây giờ đang ở trong tù, đến khi nó về thì tài sản cũng nằm trong tay chúng ta rồi.”
“Mẹ cứ tính đi, con không biết đâu đó.”
Nói dứt lời liền dùng dằng kéo tay Triệu Chí Nhan rời đi, còn phía bà Liêu cũng nhanh chóng giải quyết cái xác của ông Liêu, vẫn giữ nét mặt đau thương của người phụ nữ vừa trải qua tang thương, riêng Liêu Ngữ Tịch lúc này chịu đựng hình phạt trong nơi ngục tù đó cơ thể của cô cũng trở nên gầy gò ốm yếu hơn.Chuyện ba mất cô cũng chẳng hay biết được.
Liêu Ngữ Tịch ngày ngày mong đợi đến ngày mình được giải thoát tự do, nếu cô gặp lại tên khốn đã hại mình nhất định sẽ không tha cho hắn dù có dùng cái mạng nhỏ này đánh đổi cô cũng liều chết với hắn, bây giờ thì hắn đang ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật, tại sao cô phải chịu cảnh đau khổ ở nơi này chứ?
“Mẹ ơi...ba ơi...”
Cô co rút người lại trốn một góc khóc lóc, cô không biết mỗi ngày mình đã khóc bao nhiêu lần đến nổi đôi mắt sưng cả lên, gương mặt hốc hác xanh xao, đôi môi khô cằn nứt nẻ, chờ đợi năm năm mới có cơ hội tự do, có quá lâu hay không?
Liêu Tuệ Hân lúc này ở bên ngoài vừa ra khỏi bệnh viện đã trở nên khó ở, Triệu Chí Nhan chỉ biết ôm ấp dỗ dành cô.
“Thôi mà mẹ nói sẽ làm được mà, em tin bà ấy đi chứ.”
“Anh nghĩ xem có tức không chứ, mẹ em có làm lỗi gì với ông ta đâu, lúc còn sống cũng vậy lúc nào cũng cưng chiều chị ta hết, còn mẹ con em thì sao?”

Triệu Chí Nhan khẽ hôn lên trán của cô trấn an.
“Ông ấy cũng chết rồi, đừng bận tâm nữa, anh sẽ giúp em có được thứ em muốn.”
“Thật không?”
Liêu Tuệ Hân quay sang nũng nịu giọng nhẹ nhàng hẳn, đưa tay vuốt cằm của anh.
“Đương nhiên, có cách để tống cô ta đi để em và anh đến với nhau nữa.”
“Được thôi, em tin ở anh.”
“Vậy thưởng cho anh đi!”
Triệu Chí Nhan ánh mắt trở nên ngây dại liền chủ động tấn công Liêu Tuệ Hân, lại một lần nữa đôi nam nữ này không để ý rằng bản thân đang ở bên ngoài tự tiện ân ân ái ái trong xe khiến người bên đường nhìn chiếc xe rung lắc mà đỏ cả mặt..


Bình luận

Truyện đang đọc