MỐI QUAN HỆ CƯỠNG ÉP


Lúc lên xe, không khí trở nên yên tĩnh đến ngột ngạt vô cùng, Liêu Ngữ Tịch vẫn còn ấm ức vì chuyện vừa rồi, trong đầu chỉ mong muốn sớm giải quyết xong chuyện Liêu gia rồi gác lại mọi thứ để tìm đến một nơi nào đó thật sự yên bình, trong sự yên tĩnh đó cô chợt nhớ đến chuyện của Diệp Vân, dẫu cô không thích Diệp Khuynh Xuyên nhưng người mà cô tin tưởng và có thể yêu thương được chính là cậu.

“Nghe nói anh định cho Diệp Vân đi học đúng chứ?”
“Ừ thì sao?”
“Diệp Vân muốn trước khi đi học có thể đến Disneyland chơi.”
Diệp Khuynh Xuyên quay sang nhìn cô chằm chằm.

“Vậy cô đi với thằng bé đi!”
“Diệp Vân muốn anh đi cùng.”
“...”
Diệp Khuynh Xuyên đột nhiên im lặng, mặc dù anh không phải cha ruột của Diệp Vân nhưng dù sao anh cũng có trách nhiệm nuôi nấng cậu thì ít nhất bản thân anh cũng phải làm điều gì đó xứng đáng một chút, đúng là anh vì công việc mà quá vô tâm với Diệp Vân rồi.

“Được thôi, mai khởi hành.”
Thấy Diệp Khuynh Xuyên nhanh chóng như vậy đã vội đồng ý rồi nên Liêu Ngữ Tịch cũng có chút ngạc nhiên, cô hỏi lại.

“Thật chứ? Anh dễ dàng đồng ý vậy sao?”

“Vì con trai của tôi, không phải vì cô đâu mà bất ngờ.”
Liêu Ngữ Tịch nhếch môi khinh bỉ quay mặt đi hướng khác đáp lại.

“Tôi có hỏi anh đồng ý vì tôi sao mà nói? Đúng là tự kiêu.”
Về đến nhà, Liêu Ngữ Tịch liền ngoảnh mặt đi vào trong nhưng anh không để cô đi quá xa liền nhanh chân bước tới níu tay của cô, vừa rồi trên xe anh cũng nhận được một cuộc điện thoại vẻ mặt của anh lúc đó rất nghiêm túc, còn vâng vâng dạ dạ nên chắc chắn người bên đầu dây bên kia là bề trên của anh, chứ một kẻ hô mưa gọi gió một mình đứng trên vị trí cao như anh làm gì có chuyện vâng dạ với kẻ nào khác ngoài bề trên.

“Gì đây?”
Cô cau mày khó chịu nói.

“Chuyện đi chơi hoãn lại ngày mốt đi, ba tôi về rồi.”
Cô như cứng đờ người ra, có lẽ sắp đến lúc cả hai người phải diễn vở tuồng tình chàng ý thiếp để cho Diệp lão gia xem, nhưng cô không nghĩ ông ấy lại về sớm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô được gặp Diệp lão gia, một người có khí phách và oai phong có khí chất còn hơn Diệp Khuynh Xuyên, đây là nghe những người giúp việc bàn tán nhưng còn gặp thì chưa gặp bao giờ.

“Thì...!thì sao?”
“Cô giỡn mặt à? đương nhiên diễn vai vợ hiền rồi.”
“Nhưng...!tôi không biết làm sao.”
Anh mỉm cười nhẹ nhàng kéo tay của cô đi vào trong nhà, quả nhiên vừa bước chân vào nhà đã nhìn thấy Diệp lão gia đang ngồi uống trà trong phòng khách, trên người là bộ vest đen lịch lãm, mặc dù tuổi đã cao nhưng khí chất vẫn ngời ngời, nhưng nhìn qua thì Diệp Khuynh Xuyên chẳng có nét nào giống ông cả mặc dù không thể phủ nhận được khí phách hai người rất giống nhau, tuy nhiên Diệp lão gia lại không hề có hình xăm, nhìn ông rất thoát tục và phong thái khác hẳn với Diệp Khuynh Xuyên, có lẽ ông không phải là người của giang hồ.

“Ba, ba về khi nào sao lại không nói trước để con ra đón ạ?”
Liêu Ngữ Tịch lúc này rất hồi hộp vì đây là lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, cô mím chặt môi trong đầu vẫn còn phân tích ông, rồi mới dám mở miệng.

“Con...!con chào ba, con..

con...!là Ngữ Tịch là vợ của Khuynh Xuyên.”
Cô cố gắng nói ra lời giới thiệu bản thân một cách đầy gượng miệng, cách nói chuyện này không thoải mái chút nào.

Diệp lão gia nâng tách trà lên uống một ngụm, gương mặt có một vết sẹo nhỏ ở trên trán nhưng vẫn không làm lu mờ đi nét đẹp trung niên của ông, Diệp lão gia nhìn cô từ đầu đến chân quán sát xong rồi lại chuyển mắt sang Diệp Khuynh Xuyên.

“Muốn tạo bất ngờ cho con trai, nhưng con trai làm ba bất ngờ hơn.”
“Ba...!chuyện con kết hôn quả là có hơi đường đột nhưng mà...!con yêu cô ấy, con muốn lấy cô ấy, chẳng phải ba muốn con sớm lấy vợ sinh con đấy sao?”
Liêu Ngữ Tịch lạnh toát người, từ yêu của anh nói ra cũng dễ quá nhưng cô biết rõ nó chẳng có tí cảm xúc gì, đôi bàn tay không có điểm tựa mà bấu chặt vào nhau, mồ hôi tay cứ thế mà chảy ra, không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn, Diệp Khuynh Xuyên liếc mắt sang cô rồi đưa tay kéo cô vào trong lòng một cách thân mật.


“Nhưng cô gái này và con...!trông có vẻ không thật lắm.”
“Ba...!sao lại không thật?”
Ông Diệp nhíu mày đặt tách trà xuống đáp.

“Con đang tìm người để qua mặt ba sao? nhìn cô gái này cũng biết trong mắt cô ta chẳng hề có con đâu.”
Liêu Ngữ Tịch chợt thấy ớn lạnh sống lưng, chợt nhớ tới lần trước anh giúp cô khiến mẹ con Liêu Tuệ Hân bị bẽ mặt, nếu lần này giúp anh cô có thể xóa bỏ nợ nần của hai người rồi.

“Xin lỗi bác trai, con cũng nói luôn, do tính tình con nhút nhát nên khi đối diện với bác con không dám hành động hay làm gì thân mật với anh ấy, nhưng con yêu anh ấy là thật.”
Sâu trong ánh mắt của cô lóe lên một tia tin tưởng cho đối phương, cô nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay của anh mặc dù cô muốn bẻ gãy cái tay này vô cùng, rồi nở một nụ cười của người con gái hạnh phúc, một nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai khiến Diệp Khuynh Xuyên phải đờ người ra, anh còn tưởng rằng những lời nói đó và hành động đó của cô là thật nên con tim cũng có chút lay chuyển.

“Bác trai, mong bác có thể chấp nhận cho con và anh ấy được ở bên nhau, con cần anh ấy.”
Những lời nói của cô càng khiến cho người đối diện là ông Diệp lẫn Diệp Khuynh Xuyên cũng thấy nhẹ lòng, ông rất cần cái câu nói này của cô, Diệp lão gia đột nhiên bật cười lớn.

“Ôi trời, tuổi trẻ sao mà ngọt ngào quá, đúng là khiến ba nhớ lại thời trẻ, ba chỉ thử lòng hai đứa thôi, mà Ngữ Tịch đừng có gọi bác trai mau gọi ba đi!”
Ông Diệp đứng dậy vui vẻ đáp, quả thật diễn vai lạnh lùng từ nãy đến giờ cũng mệt mỏi lắm đấy chứ, chỉ là muốn thử lòng hai người một chút nhưng mà không nghĩ tới chuyện cô con dâu này lại tình cảm đến như thế, ông cũng có chút nổi da gà, vì từng tuổi này còn chứng kiến đôi trẻ tình chàng ý thiếp nữa chứ.

“Ba, vậy là ba đùa tụi con.”
Diệp Khuynh Xuyên nhíu mày hậm hực tức giận vô cùng, Diệp Vân lúc này cũng từ trong phòng chạy ra kêu lớn.

“Ông nội.”

Ông Diệp nghe tiếng gọi của Diệp Vân liền vui vẻ giang tay đón cậu.

“Vân Nhi, đến đây với ông nội nào.”
Cậu bé chạy lại ôm chầm lấy ông, nhìn vẻ mặt hiền từ phúc hậu của ông khiến Liêu Ngữ Tịch có chút mũi lòng, cô lại nhớ đến người cha tội nghiệp của mình, vì cơn bão bệnh mà mất trong lúc cô chịu cảnh tù đày, đôi mắt của cô bỗng trở nên đỏ hoe, cô quay mặt đi hướng khác để che giấu đi sự yếu đuối của mình lúc này, nhưng vẫn bị Diệp Khuynh Xuyên phát hiện, anh đi tới từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô mùi mẫn nói.

“Vợ yêu, nhìn tình cảnh hạnh phúc quá mà không kiềm được lòng sao?”
Liêu Ngữ Tịch nghe những lời ngọt ngào đầy sự châm biếm trong đó khiến cô mất đi cảm xúc vừa rồi của mình, cô nghiến răng ken két nhấn mạnh đáp.

“Đúng vậy, mong rằng chồng yêu sẽ mãi yêu vợ nhiều hơn nhé.”
Diệp Khuynh Xuyên nhếch môi cười xấu xa nói khẽ vào tai của cô.

“Từ chồng yêu của cô khó nghe quá, tập luyện nhiều hơn, phải mùi mẫn nhẹ nhàng hơn nữa nhé, yêu vợ.”
Nói dứt lời anh còn thơm khẽ lên má của cô một cái đầy yêu thương khiến Diệp lão gia đang bế Diệp Vân cũng phải nuốt nước bọt và có chút nổi da gà.

“Đúng là tuổi trẻ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc